Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 228: Bắt lầm người

Chương 228: Bắt lầm người
Hình cảnh đại đội, đồn cảnh sát!
Khi Phương Minh đi theo Tào Lượng và Âu Dương Tuyết Tình tới trước cổng đồn công an, Phương Minh liền dừng bước.
"Phương Minh, sao vậy?" nhìn thấy Phương Minh dừng lại, Âu Dương Tuyết Tình có chút ngạc nhiên hỏi.
Ánh mắt của Phương Minh quét sang hai bên góc đường, một lúc sau thu hồi ánh mắt, không nói gì thêm, ý bảo tiếp tục đi tiếp.
Trong phòng thẩm vấn của hình cảnh đội, Phương Minh gặp được người thủ mộ kia.
Là một người đàn ông bị gù lưng, ánh đèn trong phòng chiếu vào trên người của hắn, nhưng bởi vì đối phương cúi đầu, Phương Minh cách nào nhìn thấy mặt của ông ta.
"Ông ta tên là Trương Phúc, năm nay bốn mươi sáu tuổi, đã ly dị, người Hà Nam, làm việc ở Ma Đô Bắc Sơn được hai mươi hai năm. . . "
Âu Dương Tuyết Tình đang nói cho Phương Minh biết thông tin của người này, nhưng Phương Minh khoát tay áo, ý bảo hắn muốn trực tiếp nói chuyện với đối phương.
"Không thành vấn đề. "
Tào Lượng đồng ý, bởi vì quá nhiều chuyện kì lạ xảy ra, nên anh cùng Âu Dương Tuyết Tình nhất định phải bồi theo.
Cửa phòng thẩm vấn mở ra, nhưng Trương Phúc giả như không nghe thấy, vẫn cúi đầu.
"Trương Phúc, hy vọng ngươi có thể thành thật khai báo mọi chuyện. "
Thẩm vấn là công việc chủ yếu của Âu Dương Tuyết Tình, dù sao trong phòng thẩm vấn còn có camera theo dõi, sau khi nghe thấy những lời này, Trương Phúc mới ngẩng đầu lên, Phương Minh cũng thấy rõ mặt của Trương Phúc, thần tình khẽ run lên.
Đó là một khuôn mặt có có thể nói là vô cùng kinh khủng, toàn bộ gò má trái hoàn toàn bị phỏng, vết thương kéo dài đến tai trái, nhìn thấy mà giật mình, ai nhìn thấy cũng đều bị ớn lạnh.
Mang gương mặt này tới nhà trẻ có thể dọa cho lũ trẻ khóc toáng lên.
"Trương Phúc, pháp y đã điều tra nguyên nhân cái chết của đứa bé rồi, là bị người ta bóp cổ chết, mà trên cổ của đứa trẻ, chúng ta phát hiện vân tay của ngươi, coi như ngươi không thừa nhận cũng vô dụng, nhân chứng, vật chứng đều có, ngươi cứ chống đối như vậy thì hình phạt sẽ càng nặng thêm. "
Âu Dương Tuyết Tình nhìn Trương Phúc, ánh mắt của Trương Phúc liền né tránh, vẫn là cúi đầu, "Người không phải ta giết. "
"Toàn bộ nghĩa trang chỉ có một mình ngươi là người thủ mộ, ngươi lại xuất hiện bên cạnh thi thể, trên thi thể còn có dấu vân tay của ngươi, Trương Phúc, không nên cãi chày chãi cối nữa. "
Rầm!
Âu Dương Tuyết Tình đập sấp tài liệu lên bàn.
Trong lòng của cô đã nhận định Trương Phúc chính là hung thủ rồi, mà đối với loại hung thủ tàn nhẫn sát hại đứa trẻ như hắn cô không thể chịu đựng được.
\ Âu Dương cảnh quan, đừng có gấp. "
Phương Minh mở miệng khuyên ngăn Âu Dương Tuyết Tình, ánh mắt nhìn về phía Trương Phúc, "Trương tiên sinh, có thể nói một chút vì sao chọn làm người thủ mộ ở đó không? "
Trương Phúc ngẩng đầu, liếc nhìn Phương Minh, tựa hồ là hơi kinh ngạc, bởi vì từ lúc hắn bị mang tới hình cảnh đội đến nay đã ba ngày, không có một cảnh sát nào hỏi qua hắn vấn đề này.
"Gương mặt này của tôi, người thấy đều phải sợ, chỉ có quỷ là không sợ. "
Giọng nói của Trương Phúc rất khẽ khàng từ tốn, nhưng cũng tràn đầy tang thương.
Một người bị hủy dung, ở trong cái xã hội này nếu muốn tìm được một công việc bình thường hầu như là chuyện không thể nào, nhất là toàn bộ khuôn mặt của hắn đều bị hủy rồi, ghê tởm như vậy, cũng chỉ có người chết trong nghĩa trang sẽ không ghét bỏ hắn.
Bất quá, Phương Minh cũng nắm được trọng điểm từ những gì Trương Phúc nói, đánh mắt ra hiệu cho Tào Lượng, Tào Lượng cũng ra hiệu đã biết, thừa dịp camera bên kia gập xuống, toàn bộ màn hình của camera đều tối thui.
"Trương tiên sinh, ông từng gặp quỷ chưa?" Phương Minh hiếu kỳ hỏi.
"Quỷ. . . "
Trương Phúc tựa hồ đang lâm vào suy tư, một lúc sau, bộ mặt dữ tợn chằn chịt những sẹo lồi đột nhiên hoảng sợ co giật. "Đương nhiên gặp rồi. "
"Ah, tôi đối với quỷ có chút tò mò, Trương tiên sinh có thể kể một chút không, ông đã nhìn thấy những loại quỷ gì? Hơn nữa ông không sợ quỷ sao? "
"Quỷ có gì phải sợ, cậu không sợ nó nó tự nhiên cũng sẽ không hại cậu, ngược lại có một vài người so với quỷ càng đáng sợ hơn, dù cho cậu không hại hắn, hắn cũng sẽ hại cậu. "
Trương Phúc lộ ra nụ cười giễu cợt, chỉ là gương mặt cười này của hắn không hoàn hảo, càng cười càng thêm khủng bố, Âu Dương Tuyết Tình cố nén cảm giác muốn nôn mửa bắt đầu ghi lại nọi dung chuyện tèo của Phương Minh và Trương Phúc.
"Trương tiên sinh bình thường ở trong nghĩa trang làm những công việc gì?" Phương Minh chuyển trọng tâm câu chuyện.
"Thay người tảo mộ, trông coi nghĩa trang. "
Công việc của Trương Phúc rất đơn giản, ngày thường thì trông coi nghĩa trang, nhưng có những lúc, thân nhân của người chết không thể qua đây cúng tế, sẽ bắt ông ta hỗ trợ tảo mộ, nhờ vào đó ông ta có thể kiếm được một khoản gọi là khổ phí.
"Tôi hiểu rồi, cảm tạ Trương tiên sinh. "
Phương Minh đứng lên, vấn đề mà hắn hỏi không sai biệt lắm, đối với đáp án cũng đã có phán đoán.
"Phương Minh, thế nào, có phải Trương Phúc khống chế được những quỷ hồn này tới trả thù không?" vừa ra khỏi cửa phòng thẩn vấn Âu Dương Tuyết Tình không kịp chờ đợi liền hỏi.
"Tuy âm khí trên người Trương Phúc rất nặng, nhưng bản thân hắn chỉ là một người bình thường mà thôi, không có bản lĩnh thao túng quỷ hồn, mà âm khí trên người của hắn có được là do sống ở nghĩa trang một thời gian dài. "
"Không phải Trương Phúc làm, vậy đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là có người khác đang giả ma giả quỷ, hay là đồng bọn của Trương Phúc? "
Âu Dương Tuyết Tình vẫn trưng ra vẻ mặt hoài nghi, cô vẫn cảm thấy Trương Phúc rất phù hợp với điều kiện của hung thủ, vô luận là thời gian hay là thân phận.
"Đi, dẫn tôi tới nghĩa trang a !, uhm, thuận tiện đưa Trương Phúc theo. "
Phương Minh không giải thích nhiều, chỉ nói Tào Lượng và Âu Dương Tuyết Tình dẫn hắn tới nghĩa trang trước, cùng lúc đó, một đội viên trong đội của Tào Lượng được Phương Minh dưới yêu cầu đã nhao nhao chạy tới nghĩa trang.
Nghĩa trang Đại Hoa.
Nghĩa trang ở ngoại ô Ma Đô, cũng chính là nghĩa trang mà Trương Phúc đang làm việc.
Không giống như nhiều người tưởng tượng rằng nơi đây sẽ âm u mà ngược lại cây xanh được trồng khắp nơi, nếu không có một rừng mộ bia, thì cũng khá giống một cái công viên.
Gió hè hiu hiu, rất mát mẻ.
“Giới thiệu với mọi người, đây là Phương tiên sinh, một vị cao nhân. "
Trước đây khi bắt la sầm Long, không ít đội viên của Tào Lượng đều đã gặp Phương Minh, chỉ là bọn hắn không có suy nghĩ gì, nhưng giờ khắc này nghe đội trưởng nhà mình nói, lại liên tưởng đến những chuyện đã gặp, từng biểu tình đều trở nên quái dị.
"Anh gặp phải một nữ quỷ đúng không, đại khái bao nhiêu tuổi? "
"Ngươi gặp phải một đứa trẻ quỷ hồn, uhm, là nam hay nữ? "
. . .
Phương Minh ghi lại tướng mạo và tuổi tác của những quỷ hồn mà các đội viên đã gặp phải. Còn Trương Phúc vẫn đang ở trên xe bị còng tay.
"Trương Phúc, trong nghĩa trang này có mộ của người già không, đại khái hơn tám mươi tuổi, uhm, nơi mi tâm có một nốt ruồi. Còn có một cô bé. . . "
Nhìn Trương Phúc từ trên xe bước xuống, Phương Minh đem những miêu tả về quỷ hồn hỏi Trương Phúc một lượt, kết quả Trương Phúc đều trả lời có.
Ở nghĩa trang, một cái mộ bia mặt trên dán một tấm hình trắng đen của một ông già, my tâm đúng là có một nốt ruồi.
Tương tự còn có đứa trẻ kia cùng với nữ quỷ đều tìm được lăng mộ đối ứng.
Những đội viên của Tào Lượng đi theo Phương Minh và Trương Phúc khi nhìn thấy những bức hình trắng đen này lại liên tưởng đến những chuyện mà mình gặp mấy ngày nay, từng người đều lộ ra vẻ hoảng sợ, rất sợ những quỷ hồn này sẽ bò ra từ mộ bia.
Mười ba cái mộ không thiếu một cái.
“Cô bé này vì sao lại chết?" Phương Minh chỉ vào ngôi mộ có dán tấm hình của một bé gái hỏi.
"Bị xe đụng chết, tài xế gây chuyện bỏ trốn, đến nay không có bắt được. "
" Ông lão này thì sao? "
"Nghe nói là trong lúc cãi lộn với vợ con, bệnh tim đột phát, không kịp cứu nên qua đời. "
Trương Phúc thuộc như lòng bàn tay, phảng phất như những người đã chết sày lúc còn sống đều là bằng hữu của hắn, trên thực tế, toàn bộ mộ chủ ở nghĩa trang nàybchết như thế nào hắn đều biết.
"Cho nên tôi nói, đôi khi quỷ không đáng sợ, đáng sợ hơn so với quỷ chính là nhân tâm. "
Trương Phúc hướng phía Phương Minh nhếch miệng cười, có điều nụ cười này thật sự là quá âm trầm rồi, kết hợp với hoàn cảnh của nghĩa trang như vậy, Âu Dương Tuyết Tình nhịn không được rùng mình một cái.
"Tại sao muốn di chuyển thi thể của đứa bé kia? "
"Chết quá không sạch sẽ rồi, nếu như không sửa sang cho nó một chút, đến lúc đó nó cũng chỉ có thể giữ nguyên diện mạo như vậy. "
Phương Minh không tiếp tục hỏi thăm nữa, sự tình đại khái hắn cũng đã hiểu rõ, Trương Phúc, đúng là bị oan uổng.
"Trương tiên sinh ngày thường đối với việc quét tước bia mộ rất để tâm a !, tôi thấy rất nhiều mộ bia ở đây đã lâu năm, nhưng trên đều không có một chút rêu xanh. "
Nghĩa trang Đại Hoa tồn tại cũng được năm mươi năm rồi, cũng có thể nói mộ chủ lâu nhất cũng đã chết hơn năm mươi năm rồi, thậm chí còn có một ít phần mộ được dời tới từ nghĩa trang cũ dưới chân núi, niên kỷ càng thêm lâu đời.
Một vài mộ bia được xây hơn mười năm trước, trải qua dầm mưa dãi nắng mặt trên sẽ giữ lại vết tích của rêu xanh, cho dù là bình thường có người xử lý, mộ bia vẫn sẽ phơi bày sắc xanh, đương nhiên, bia đá màu xanh cũng không nhất định là một chuyện xấu.
"Cũng chẳng có gì, bộ dáng này của tôi cũng không tiện đi ra ngoài, sợ hù người ta, cho nên bình thường chỉ chăm sóc những mộ bia này, toàn bộ nghĩa trang có hơn năm trăm ngôi mộ, trong đó có 60 ngôi mộ không có thân thuộc qua đây tế bái, còn có chừng một trăm ngôi mộ thì mấy năm mỡi có người thân tới thăm một lần. "
"Những người này sau khi chết cũng cô đơn, tôi thì sao, cũng chỉ biết bồi cùng bọn họ. "
"Tốt quá." Phương Minh gật đầu, "Nếu Trương tiên sinh không phiền, ngày hôm nay để cho tôi cũng bồi những người bạn này của tiên sinh uống một chén.
Trương Phúc có chút kinh ngạc nhìn Phương Minh, "Phương tiên sinh không sợ? "
"Trương tiên sinh không phải đã nói rồi sao, quỷ không đáng sợ? Hơn nữa có Trương tiên sinh ở đây, tôi nghĩ những người bạn này của ông cũng sẽ không làm gì tôi. "
Phương Minh cười một tiếng, Trương Phúc không nói gì nữa, xoay người đi về phía chỗ ở của ông ta, Âu Dương Tuyết Tình đứng bên cạnh muốn nói điều gì đó, nhưng bị ánh mắt của Phương Minh ngăn lại.
"Trương Phúc không phải hung thủ giết người, là người khác giết chết đứa trẻ, các cô bắt lầm người rồi. "
Trương Phúc đi rồi, Phương Minh nhìn về phía các đội viên của Tào Lượng, "Mọi người sở dĩ bị quỷ hồn tập kích đơn giản là vì những quỷ hồn này cư ngụ trong lăng mộ, mà bọn họ vì những nguyên nhân khác nhau đều dừng lại ở dương gian không thể xuống âm phủ. "
"Những quỷ hồn này trên thực tế cũng đáng thương, người thân thường ngày ít khi đến đây để tảo mộ, cho nên ngày thường chỉ có thể dựa vào tiền giấy cống phẩm mà Trương Phúc đốt, mọi người bắt Trương Phúc lại, về sau không ai tảo mộ dâng hương cho bọn họ, những quỷ hồn này đương nhiên không chịu rồi. "
Phương Minh nói ra nguyên nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận