Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 898: Bí mật của chùa Đại Chiêu

Chương 898: Bí mật của chùa Đại Chiêu
Lhasa!
Một thành phố lịch sử tôn giáo nổi tiếng hấp dẫn vô số du khách.
Với tư cách là thánh địa của phật giáo tàng truyền, nơi này có ba chùa miếu lớn cũng có tình lang hoàn mỹ nhất trên thế gian, được xưng là Thương Ương Gia Thố (1), vị tình lang hoàn mỹ nhất trên thế gian này đã lưu lại dấu ấn lịch sử sâu đậm ở Lhasa.
(1) Thương Ương Gia Thố (hay Tsangyang Gyatso, phiên âm tiếng Tạng: tshang-dbyangs rgya-mtsho) (1683-1706) là vị Đạt Lai Lạt Ma đời thứ 6 của Tây Tạng, tác giả của không ít những bài thơ tình ưu mỹ động lòng người
Vào ở cung điện Potala
Ta là vị Vương lớn nhất Tuyết vực
Lưu lạc đầu đường Lhasa
Ta là tình lang hoàn mỹ nhất thế gian
Càng sinh động hơn Makye Ame…
(2) Makye Ame là tên một nhà hàng ở Tây Tạng, được đánh giá là nhà hàng tuyệt vời nhất trên thế giới. Theo truyền thuyết, Makye Ame xuất phát từ bài thơ tình của Tsangyang Gyatso, và người ta nói rằng đó là tên của người yêu Tsangyang Gyatso
Tự khủng đa tình tổn phạm hành
Nhập sơn hựu phạ ngộ khuynh thành.
Thế gian an đắc song toàn pháp,
Bất phụ như lai bất phụ khanh
(Dịch thơ: Thẹn tình mình nhơ chốn nghiêm trang,
Vào núi tu hành, bóng Người mang
Đời này cách nào trọn vẹn cả,
Không phụ Như Lai, chẳng phụ nàng (Ẩm Vũ dịch) )
Không có hắn, có lẽ Lhasa chỉ là thánh địa của tín đồ, chỉ là một thành thị có núi tuyết cùng ánh mặt trời chói lóa xinh đẹp, nhưng sự tồn tại của Thương Ương Gia Thố khiến tòa thành thị này trở thành tượng đài về tình yêu đẹp.
Bởi vậy cũng hấp dẫn vô số thanh niên du khách, ca sĩ dân dao, thanh niên văn nghệ...
Lúc này Lâm Tĩnh đang nắm tay Diệp Bảo Bảo xuất hiện ở trước cửa chùa Đại Chiêu.
Là một text worker (3), từ trong xương Lâm Tĩnh vẫn có một ít đặc điểm của thanh niên văn nghệ, hơn nữa cô ấy cũng đã có một list địa điểm phải tới khi đến Lhasa này, thế nhưng Lâm Tĩnh có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, trạm dừng chân đầu tiên của bản thân mình lại chính là chùa Đại Chiêu.
(3) Thuật ngữ "text worker" rất phổ biến ở Đài Loan. Nó dùng để chỉ những người có liên quan đến xử lý văn bản. Nó không chỉ là nói tới biên tập viên và nhà văn, mà ngay cả việc sắp chữ và nhập liệu máy tính cũng được coi là text worker.
Chùa Đại Chiêu là nơi có tiếng tăm lừng lẫy trong lòng tín đồ của Phật giáo, bởi vì đây là thánh địa tang truyền Phật giáo, thậm chí cái tên Lhasa của thành thị này cũng bắt nguồn từ ngôi chùa trước mắt.
Nhưng mà phần lớn người trong nước lại không biết những thứ này, đa số người đều chỉ biết tới cung điện Potala, Lâm Tĩnh cũng là như thế, theo dự định, trạm dừng chân đầu tiên của cô ấy vốn là cung điện Potala, nhưng lại bị Diệp Bảo Bảo kéo tới nơi này.
Đối với Diệp Bảo Bảo, Lâm Tĩnh đã không biết nên nói cái gì, nếu như không phải cô ấy tận mắt nhìn thấy, cô ấy tuyệt đối không tin Diệp Bảo Bảo chỉ là một đứa bé mấy tuổi.
Sự thành thục còn có tâm trí này của cậu bé, có đôi khi ngay cả cô ấy cũng không sánh nổi, cô ấy thật sự hoài nghi liệu có phải trong thân thể cậu bé nhỏ xíu này có tồn tại linh hồn của một lão yêu quái nào đó không?
Chùa Đại Chiêu, là Diệp Bảo Bảo kéo cô ấy tới đây.
"Diệp Bảo Bảo, sao em lại muốn tới chùa Đại Chiêu?"
Phương Bảo Bảo không trả lời cậu hỏi của Lâm Tĩnh, đứng ở trước cửa chùa Đại Chiêu, trong cặp mắt trong suốt kia lại lộ ra vẻ hồi tưởng.
Ánh mặt trời chiếu xuống, Phương Bảo Bảo cứ đứng lặng yên như vậy, vẻ mặt nghiêm túc, không biết vì sao khi nhìn thấy biểu tình này của Phương Bảo Bảo, vậy mà Lâm Tĩnh lại sinh ra một loại cảm xúc không dám quấy nhiễu, chỉ dám ở một bên lẳng lặng nhìn.
"Vào đi thôi."
Hồi lâu sau, Phương Bảo Bảo nói nhỏ một câu, dẫn đầu bước vào chùa Đại Chiêu, mà Lâm Tĩnh lại sửng sốt một chút sau đó cũng bước nhanh đi theo, không biết vì sao, giờ khắc này cô ấy lại cảm nhận được một loại tâm tình bi thương từ trên người Phương Bảo Bảo.
Loại cảm giác này thật giống như một người lang bạt nhiều năm bên ngoài đột nhiên trở về quê quán, vốn là trong lòng tràn đầy tâm tình vui sướng, nhưng kết quả lại cảm thấy thất lạc cùng bi thương khi phát hiện mọi thứ ở quê hương đều đã thay đổi, nhà mà cậu bé ở khi xưa cũng đã không còn.
Thế nhưng, Diệp Bảo Bảo còn chưa lớn mà? Vì sao bóng lưng của một đứa bé lại có thể bi thương như thế?
Lâm Tĩnh nghĩ mãi mà không rõ, kỳ thực nào chỉ có cô ấy nghĩ mãi mà không rõ, ngay cả chính bản thân Phương Bảo Bảo cũng không hiểu, vì sao khi cậu bé đi tới trước chùa Đại Chiêu lại khiến tâm tình biến hóa lớn như vậy, rõ ràng mọi thứ nơi này đều xa lạ như vậy, nhưng không hiểu sao lại mang tới cho cậu bé một loại cảm giác quen thuộc.
"Có lẽ, trong số trí nhớ đã bị phong ấn kia có một bộ phận thuộc về nơi này đi."
Phương Bảo Bảo nói nhỏ, biết rất có thể bản thân đã từng tới chùa Đại Chiêu, cậu bé càng không thể rời đi đơn giản như vậy, có lẽ nơi này có thể thức tỉnh phần ký ức đã bị phong ấn cũng không chừng.
Với tư cách thánh địa phật giáo, chùa Đại Chiêu không thể thiếu tín đồ lặn lội đường xa đến đây triều bái, vô số người già trẻ nhỏ quỳ gối bái lạy từ bên ngoài cửa chùa vào tới trong chùa, còn có một cụ già cầm Kim Luân run run rẩy rẩy lẩm bẩm điều gì đó, đi qua rất nhiều cửa sắt, Phạm âm vờn quanh tai, tan vỡ bụi bặm.
Phương Bảo Bảo cứ đi tới như vậy, cuối cùng, đi tới trong đại điện của chùa Đại Chiêu, ngay vị trí chính giữa chùa trên kia có đặt một tượng Phật, trong mắt toàn bộ tín đồ theo đại thừa Phật giáo, bức tượng này đại biểu cho Chí Tôn, Chí Thánh, tượng Đẳng Thân (4) của Thích Ca Mâu Ni mười hai tuổi.
(4) Đẳng Thân: Tạo lập hình tượng của chư tôn, còn được gọi là thân tướng
Tương truyền, lúc Thích Ca Mâu Ni còn tại thế, đệ tử muốn lưu lại giọng nói và dáng điệu của Phật tổ cho hậu thế, cuối cùng Thích Ca Mâu Ni đồng ý thỉnh cầu của đệ tử, đồng ý lấy dáng dấp tám tuổi, mười hai tuổi cùng hai mươi lăm tuổi tạc tượng.
Mà sau khi tượng Đẳng Thân mười hai tuổi này được tạc thành, Phật tổ tự mình khai quang, đồng thời lưu lại hiết ngữ: "Bức tượng của ta sẽ trường tồn cùng thế gian, cũng như Thích Ca Mâu Ni ta trường tồn cùng thế gian."
Toàn bộ thế gian, Phật tổ chỉ có ba tượng Đẳng Thân, tượng Đẳng Thân tám tuổi cùng mười hai tuổi được đặt ở chùa Tiểu Chiêu cùng chùa Đại Chiêu, mà tượng Đẳng Thân hai mươi lăm tuổi thì được đặt ở Ấn Độ, ba bức tượng Đẳng Thân này là tín ngưỡng cao nhất trong lòng tất cả tín đồ của Phật giáo.
Trước tượng Phật, rất nhiều tín đồ cùng du khách đều dừng lại quỳ lạy, ngay cả Lâm Tĩnh cũng không ngoại lệ, nhưng mà Phương Bảo Bảo lại chỉ đứng ở nơi đó, đưa mắt nhìn chằm chằm tượng Phật này, bề ngoài bình tĩnh.
Nhưng mà chỉ có bản thân Phương Bảo Bảo biết, ngay khi cậu bé nhìn thấy tượng Phật này, trong đầu cậu bé lại có thêm một đoạn ký ức, đoạn ký ức này giống như thủy triều hiện lên, tràn ngập trong đầu cậu bé.
Một phút đồng hồ, hai phút...
Phương Bảo Bảo đứng lẳng lặng bất động, vẫn duy trì tư thế ngưng mắt nhìn tượng Phật, mà giờ khắc này rất nhiều tín đồ bên trong chùa Đại Chiêu đột nhiên phát hiện điểm kỳ lạ.
Toàn bộ chùa Đại Chiêu tổng cộng có 380 cái Kim Luân (5), tín đồ của Phật giáo chuyển một vòng trong lòng, có thể tiêu trừ tội ác, chuyển một trăm lẻ tám vòng thì có thể tiêu trừ toàn bộ tội ác, cho nên rất nhiều tín đồ đều thích dùng tay chuyển động Kim Luân.
(5) Kim Luân: là một pháp khí của Phật giáo, bên trong có ẩn chứa kinh văn hoặc chú ngữ, chuyển động nó tương đương với tụng kinh, còn được gọi là bánh xe cầu nguyện.
Mà bây giờ những tín đồ này lại phát hiện, dù không ai chuyển động nhưng những Kim Luân này lại có thể tự động chuyển động, rất chậm rãi, dựa theo tần suất nhất định mà bắt đầu chuyển động.
Nếu như nói chỉ là một Kim Luân chuyển động còn không coi vào đâu, song khi những tín đồ này phát hiện tất cả 380 cái Kim Luân đều bắt đầu chuyển động, tất cả những tín đồ này đều bị kinh hãi.
"Phật tổ hiển linh."
Một lúc sau, tất cả những tín đồ này đều quỳ trên đất, vẻ mặt thành kính cùng kích động, dưới cái nhìn của bọn họ, sở dĩ những Kim Luân này có thể tự động chuyển động là bởi vì Phật tổ hiển linh, dù sao nơi này cũng là nơi thờ phụng Đẳng Thân của Phật tổ.
Phía sau chùa Đại Chiêu, nơi những tăng nhân trong chùa cư ngụ, lúc này một lão tăng gầy đét mở mắt, mà ở vị trí cách bồ đoàn của hắn không xa, mấy vị lão tăng khác cũng mở mắt cùng một lúc.
"Chư vị cảm nhận được sao?"
"Hẳn là không sai được."
Mấy vị lão tăng cùng nhìn nhau, cuối cùng có kết quả xác định.
"Năm đó Phật tổ từng lưu lại thần dụ, vậy cứ dựa theo thần dụ đi làm đi."
Đôi mắt yên tĩnh như nước hồ của lão tăng ngồi ở vị trí trên cùng kia phảng phất như có một vòng tinh quang thoáng qua, Đẳng Thân của Phật tổ tám tuổi cùng mười hai tuổi trân quý tới cỡ nào, nhưng chùa Đại Chiêu cùng chùa Tiểu Chiêu lại đồng thời có được, người ngoài chỉ cảm thấy chùa Đại Chiêu bọn họ cùng chùa Tiểu Chiêu có khí vận tốt, nhưng chỉ có bọn họ mới biết được, trong chuyện này còn có ẩn tình khác, có liên quan tới một bí mật lớn bằng trời.
Bí mật này được tương truyền đời đời trong chùa Đại Chiêu, nhưng cũng chỉ có không quá năm người biết, mà đến đời này, người có thể biết bí mật kia đúng là năm người bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận