Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1051: Số mệnh của Tần Dương

Chương 1051: Số mệnh của Tần Dương
Nam Vực!
Tam vực đại chiến đã qua ba ngày, Nam Vực cũng khôi phục sự yên lặng, Vực chủ Nam Vực cũng đã quay trở về Vực thành, đồng thời mấy cường giả Ngũ phẩm Lục phẩm cũng đều tự về gia tộc của chính mình.
Đương nhiên, đối với những cường giả đã chết trận, Vực chủ Tây Vực cũng có một số bồi thường thích hợp xem như an ủi, nhưng chỉ có nhân vật lớn trong phủ Vực chủ mới biết được, mấy ngày này tâm tình của Vực chủ không tốt đẹp chút nào.
Vốn dĩ mấy Vực hợp lực muốn đánh tan Tây Vực không chỉ riêng vì Vực Chủ mới của Tây Vực là người dương gian, còn một một nguyên nhân khác là vì lão Vực chủ Tây Vực đã đáp ứng Vực chủ nhà mình, một khi chuyện này thành công sẽ tặng hết tài nguyên Tây Vực mười năm trước cho Vực chủ nhà mình.
Mà bây giờ, bởi vì Vực Chủ Trung Vực mà Vực chủ nhà mình công dã tràng, đã không lấy được gì ngược lại còn phải bồi thường một khoản để trấn an lòng người.
Đừng xem mấy cường giả Ngũ phẩm cùng Lục phẩm chết trận vốn không là gì đối với Vực chủ, cho dù Vực chủ không động viên cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Vực chủ, nhưng thân là kẻ cầm quyền, nhất định phải ân uy cùng thi.
Vực chủ thống lĩnh Nam Vực, hàng năm các đại Sơn chủ đều phải dâng một số kỳ trân dị bảo cùng tài nguyên tu luyện lớn, mà tài nguyên tu luyện của những Sơn chủ này từ đâu tới? Đương nhiên là do tất cả mấy gia tộc lớn nhỏ phía dưới này dâng lên.
Những gia tộc này không dám có ý đồ gì đối với Vực chủ, nhưng đương nhiên cũng sẽ có bất mãn trong lòng, hơn nữa mặc dù đối với Vực chủ, những cường giả Ngũ phẩm cùng Lục phẩm chết trận này thật chẳng coi vào đâu, nhưng đối với một gia tộc những người ấy chính là trụ cột, những người này chết rồi, đồng nghĩa với những gia tộc ấy sẽ suy bại.
Không cần nghĩ cũng biết, cuộc sống sau này của những gia tộc không có cường giả khẳng định là không dễ chịu gì, nếu lần này Vực chủ không ban thưởng gì, những gia tộc này chắc chắn sẽ bị những gia tộc khác nuốt chửng mất, từ đó sẽ khiến một số gia tộc lớn mạnh, mà những gia tộc lớn mạnh ấy không chỉ không cảm kích Vực chủ, ngược lại còn vì hành động của Vực chủ mà cảm thấy trái tim băng giá, sau này Vực chủ có ra lệnh gì, mặc dù bọn họ không dám cự tuyệt thẳng mặt nhưng trong âm thầm nhất định sẽ không phối hợp hết sức.
Nhưng nếu hiện tại Vực chủ có ban thưởng gì đó thì mọi chuyện sẽ khác, chí ít trong khoảng thời gian hai mươi năm tới, mặc dù những gia tộc có cường giả chết trận này sẽ phải sống khổ sở một chút, nhưng những gia tộc khác tối đa cũng chỉ có thể chiếm chút tiện nghi, tuyệt đối không dám ra tay diệt tộc, nếu không đó chính là bất kính đối với Vực chủ.
Phần ban thưởng ấy cũng giống như một tấm bùa hộ mệnh, có thể che chở cho những gia tộc này một hai chục năm, về phần thời gian sau đó… còn phải xem chính các ngươi. Cõi âm vốn là thế giới cường giả vi tôn, cho các ngươi thời gian hai mươi năm, nếu gia tộc các ngươi không thể khôi phục nguyên khí, bị những gia tộc khác cắn nuốt là đáng đời các ngươi.
"Vực chủ, bên phía Lạc Sơn thì sao?"
Sở Tư nghe thấy câu hỏi của thuộc hạ tâm phúc, trên mặt mang theo vẻ u ám, trước đây hắn không truy cứu tội của Tần Dương, thậm chí còn để Tần Dương đảm nhiệm vị trí Sơn chủ Lạc Sơn là vì nhìn trúng thực lực của Tần Dương, trên chiến trường có nhiều hơn một vị cường giả Thất phẩm cũng đồng nghĩa với sẽ nhiều hơn một phần thắng.
Nhưng bây giờ, hắn đã không cần Tần Dương nữa.
"Vực chủ, dựa theo thuộc hạ, Tần Dương này không thể không phòng, đầu tiên, người này tới từ Tây Vực, hơn nữa chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà thực lực có thể đột nhiên tăng mạnh, nếu tiếp tục như vậy sợ rằng hắn sẽ trở thành vị Tây Vực thứ hai mất."
Nghe được những lời của thuộc hạ, trong mắt Sở Tư có tia sáng lạnh lẽo chợt lóe, đương nhiên hắn biết vị kia mà thuộc hạ mình ám chỉ là ai, không phải là Vực Chủ mới của Tây Vực Phương Chính ấy ư, mà tên thuộc hạ này sợ mình sẽ rập khuôn theo bước Thích Sơn sao?
"Cho dù hắn có tiềm lực như vị kia nhưng bổn Vực Chủ không phải là người Thích Sơn có thể so sánh được, hắn muốn lớn lên cũng phải xem bổn Vực Chủ có cho hắn có cơ hội lớn lên hay không."
Trong lòng Sở Tư rất nhanh đã có quyết định, nhất là dưới tình huống vùng đất Chỉ Dẫn đã xuất thế, trước khi đến Trung Vực hắn muốn giải quyết xong chuyện này, không thể giữ lại một chút buồn phiền gì trong vùng đất của mình.
"Truyền chỉ dụ của ta, để Tần Dương đến Vực thành, ngươi có thể mang theo vài người cùng đi truyền chỉ dụ."
"Thuộc hạ hiểu."
Lão già kia đi ra khỏi phủ Vực chủ, sau khi rời khỏi phủ Vực chủ, trên mặt hắn có vẻ đắc ý, lúc trước khi Sơn chủ Lạc Sơn Cẩn Vô Ngân bị giết, hắn nghĩ cho dù Vực chủ không nghiêm phạt Tần Dương nhưng chắc hẳn vị trí Sơn chủ Lạc Sơn này phải rơi vào một trong số năm vị Vực sử bọn họ, có ai nghĩ đến, không ngờ cuối cùng Vực chủ lại để Tần Dương đảm nhiệm vị trí Sơn chủ Lạc Sơn.
Cho nên, đối với Tần Dương trong lòng hắn đã tràn đầy căm hận, vừa rồi hắn nói những lời ấy với Vực chủ cũng là có ý cố tình đâm chọt, chẳng qua hắn cũng biết chủ yếu là do Vực chủ không thích Tần Dương, nếu không cho dù hắn muốn châm ngòi chia rẽ cũng không có khả năng thành công.
"Vực chủ để mình mang thêm mấy người, rõ ràng chính là vì đoán được Tần Dương trời sinh phản cốt, rất có thể sẽ chạy trốn, chẳng qua lần này có lão phu ra tay làm sao hắn có thể chạy thoát."
Lão già này đã có quyết định, hắn phải gọi một vị Vực sử khác cùng đi, vị này không cảm thấy hứng thú đối với vị trí của Sơn chủ Lạc Sơn, chỉ cần mình nguyện ý đưa ra một vài chỗ tốt, nhất định hắn sẽ đứng về phía mình.
Hiện tại hắn ngược lại kỳ vọng Tần Dương sẽ phản kháng, như vậy hắn có thể chém giết Tần Dương ngay tại chỗ, mà vị trí Sơn chủ Lạc Sơn chắc chắn cũng sẽ rơi vào trên người của hắn.
Thế nhưng điều khiến lão già này cảm thấy buồn bực là, khi hắn tới Lạc Sơn truyền khẩu dụ, không ngờ Tần Dương lại không có chút bất mãn cùng phản kháng nào, trực tiếp theo hắn tới Vực thành.
Trên thực tế, lấy thực lực của Sở Tư, nếu muốn truyền chỉ gọi Tần Dương tới hoàn toàn có thể dùng một tia ý niệm truyền tin tức này đi, thế nhưng hắn lại không làm như vậy, đây là một loại thuật cai trị.
Vực thành Tây Vực!
Sở Tư chờ Tần Dương đến, hiện tại hắn đã nghĩ tới chuyện nên xử trí Tần Dương như thế nào, đương nhiên không thể dễ dàng giết chết Tần Dương như vậy, hay là phế căn cơ của cậu ta, khiến cậu ta không thể tiếp tục tiến bộ thêm nữa?
Chẳng qua còn chưa chờ được tới lúc Tần Dương đến, lại đã chờ được một vị khách không mời mà đến khác.
"Phương... Vực chủ."
Nhìn Phương Chính trước mặt, sắc mặt Sở Tư trở nên khó coi hẳn lên, bởi vì có lời nói của Vực Chủ Trung Vực, thân phận Vực chủ Tây Vực của Phương Chính đã có thể tính là được thừa nhận chính thức, về phần Thích Sơn không còn là Vực chủ Tây Vực nữa sẽ đi đâu? Chuyện này vốn không quan trọng, vì với thực lực của Thích Sơn, hắn có thể đi tới bất kỳ nơi nào trong cõi âm này.
"Phương Vực Chủ không ở Tây Vực lại đến Nam Vực của ta là vì có chuyện gì cần làm sao?"
"Bổn Vực Chủ nghe nói ở Nam Vực có một quỷ tu tới từ Tây Vực của ta, vì thế ta tới đây chuyến này chính là để tìm hắn, bởi người này vốn là quỷ tu của Tây Vực ta nên bổn Vực Chủ định gặp hắn một lần."
Nghe thấy những lời Phương Chính nói, vẻ mặt Sở Tư khó chịu giống như ăn phân, đương nhiên hắn biết Phương Chính đang nói tới ai, không phải là Tần Dương hắn chuẩn bị phế bỏ sao?
"Không biết Phương Vực Chủ nói tới ai?" Dù biết rõ thế nhưng Sở Tư vẫn phải làm bộ không biết.
"Ngoại trừ Tần Dương ra còn có thể là ai, thằng nhóc này ta thấy không tệ, chuẩn bị bồi dưỡng cậu ta cẩn thận một chút, là mầm mống tốt, đến lúc đó còn có thể tiếp bước của ta."
Phương Chính không nể mặt Sở Tư chút nào, nhưng hết lần này tới lần khác Sở Tư lại không thể làm gì, hắn biết rõ nếu là đơn đả độc đấu, mình không phải đối thủ của người trước mắt này, mà Thích Sơn lại đã tới Trung Vực rồi, mấy vị Vực chủ khác cũng không thể đứng về phía mình đối phó với Phương Chính.
Cho nên, cho dù trong lòng hắn có khó chịu nhưng Sở Tư vẫn phải đè nén lửa giận trong lòng xuống, từ tốn nói: "Không nghĩ tới Tần Dương lại có thể được Phương Vực Chủ nhìn trúng, ngược lại là Tần Dương có phúc, chẳng qua nói cho cùng hiện tại Tần Dương vẫn là người của Nam Vực ta..."
"Là người của Nam Vực thì thế nào, ta muốn người này chắc rồi." Phương Chính trực tiếp cắt đứt lời Sở Tư nói, cực kỳ bá đạo.
...
Nam Vực Vực thành!
Tần Dương vào Vực thành dưới sự giám sát của hai vị Vực sử.
"Tần Dương, ngươi thật sự không biết hay đang giả đò không biết tâm tư của Vực chủ vậy?"
Lão già nhìn Tần Dương, đến lúc này rồi hắn cũng không cần che giấu, dù sao thì chỉ một lát nữa đã đến phủ Vực chủ, đến lúc đó Tần Dương cũng sẽ biết vì sao Vực chủ gọi cậu ta đến.
"Biết cái gì? Vực chủ tìm ta, ta thân là Sơn chủ dưới quyền Vực chủ, đương nhiên phải đến." Tần Dương thản nhiên đối mặt với lão già kia, vẻ mặt bình tĩnh đáp.
"Tần Dương, lấy tài trí của ngươi không thể nào không đoán được tâm tư của Vực chủ, tuy rằng lão phu không biết ngươi có lá bài tẩy gì, nhưng ở trước mặt Vực chủ, cho dù ngươi có lá bài tẩy gì cũng đều vô dụng, muốn trách cũng chỉ có thể trách ngươi quá kiệt ngạo bất tuần, có chút giống với vị Vực Chủ mới kia của Tây Vực, có vết xe đổ là lão Vực chủ Tây Vực, làm sao Vực chủ có thể giữ ngươi lại."
Lão già này không che giấu chút nào, ánh mắt nhìn về phía Tần Dương không khác gì nhìn một người chết, trên thực tế cũng quả thật là như thế, cho dù Tần Dương có thiên phú cao tới đâu cũng không có khả năng là đối thủ của Vực chủ, thậm chí không cần Vực chủ ra tay, chính hắn cũng có thể giết chết Tần Dương.
"Đúng không? Vì sao ta cảm thấy Vực chủ không nghĩ như vậy nhỉ?"
Tần Dương cười lạnh một tiếng, mà lão già kia cũng không thèm nhắc lại, giám thị Tần Dương đi vào phủ Vực chủ, mà giờ khắc này Sơn chủ của bốn Sơn khác cũng đã đến phủ Vực chủ, bởi vì bọn họ phải thống kê số lượng cường giả đã tử vong trong khu vực mình quản lý, sau đó đương nhiên là một màn ban thưởng của Vực chủ cho những người đã mất.
Thấy Tần Dương đi tới dưới sự giám thị của hai vị Vực sử, trên mặt bốn vị Sơn chủ còn lại lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng qua ngay sau đó vẻ kinh ngạc này lập tức biến thành vẻ hả hê.
Có thể trở thành Sơn chủ làm gì có người nào ngu, tình cảnh trước mắt này bọn họ chỉ nhìn qua đại khái đã suy nghĩ rõ ràng, xem ra Vực chủ không muốn chuyện bên phía Tây Vực xuất hiện một lần nữa.
Cũng đúng, tốc độ phát triển của Tần Dương quá kinh khủng, hơn nữa Tần Dương còn giết chết Cẩn Vô Ngân, loại hành vi dám phạm thượng như vậy cho dù là người lãnh đạo nào cũng đều không thể tiếp nhận.
"Tần Dương, đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, lão phu đi thông báo cho Vực chủ."
Dù đang ở ngay trước mặt những Sơn chủ khác nhưng lão già này lại không hề có ý định giấu giếm gì, chẳng qua Tần Dương cũng không thèm để ý, trên thực tế sau khi cậu đi tới phủ Vực chủ, Vực chủ đã sớm biết, căn bản là không cần thông báo gì, đây chẳng qua chỉ là quy trình nói lên uy nghiêm của Vực chủ mà thôi.
"Cây cao đón gió lớn."
"Đáng tiếc, nếu không phải trời sinh phản cốt, đợi một thời gian nữa tất thành đại khí."
Vẻ mặt bốn vị Sơn chủ khác tràn đầy hả hê, bọn họ rất vui vẻ khi nhìn thấy tình huống như vậy, bởi vì Vực chủ sớm muộn gì cũng sẽ già đi, mà sau khi Vực chủ già đi, đương nhiên Vực chủ mới được bổ nhiệm chính mà một trong số mấy người bọn họ, tất cả mọi người đều là đối thủ cạnh tranh.
Nhưng nếu Tần Dương cũng là một trong những người cạnh tranh, bọn họ có thể xác định sau này vị trí Vực chủ tuyệt đối không tới lượt bọn họ, bởi vì tốc độ phát triển của Tần Dương quá nhanh.
Vực sử đi vào thông báo, sau thời gian một chum trà nhỏ lại đi ra, trong nháy mắt ánh mắt mọi người lại một lần nữa rơi vào trên người Tần Dương.
Là phấn khởi phản kháng hay bị Vực chủ trấn áp chém giết, hay lựa chọn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, yêu cầu xa vời Vực chủ có thể tha cho mình một mạng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận