Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 735: Tự đoạn một cánh tay

Chương 735: Tự đoạn một cánh tay
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Khụ khụ!
Thẩm Tự Khác đã tám mươi tuổi, đâu chịu nổi té ngã như vậy, trong miệng có máu tươi tuôn ra, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua bởi vì đau đớn mà nhíu thành một đoàn, hiển nhiên đang phải thừa nhận thống khổ cực lớn.
Nếu như đổi lại những người cao tuổi khác, sợ rằng một lần ngã này đã sớm ngã xuống đất không dậy nổi, nhưng Thẩm Tự Khác vẫn còn đang nỗ lực muốn bò lên, Vương Tử Kỳ một bên căm tức nhìn Phương Giác, một bên dìu Thẩm Tự Khác đứng lên.
"Tôi đã nói rồi, nếu không muốn chết thì đừng có cản đường, bằng không tôi cũng không ngại chuyện tống lão già này tới Âm Phủ gặp Diêm La Vương đâu."
Phương Giác không thèm để ý chút nào tới ánh mắt tràn ngập lửa giận của Vương Tử Kỳ, một cô gái thế tục mà thôi, cho dù có hận mình nhiều hơn nữa thì có thể làm gì, chênh lệch giữa hai người là chênh lệch một trời một vực, cho dù đối phương có muốn báo thù cũng không bản lãnh này.
"Cô bé, đỡ ông đứng lên, ông đã nói rồi, trừ phi cái lão già khọm này chết đi, nhưng chỉ cần còn một hơi thở, nhất định ông phải cố gắng bảo vệ pho tượng tới cùng."
Trên gương mặt già nua của Thẩm Tự Khác có vẻ kiên quyết, pho tượng kia là tương lai của Viện Y Học, mà sự phát triển của Viện Y Học thì lại là tín ngưỡng cả đời ông ấy, ông ấy không thể nhìn thấy có người phá hư pho tượng, phá hư tương lai của Viện Y Học.
Trong thời gian một năm kể từ khi pho tượng được đặt ở đây, người thường không phát hiện được biến hóa của Viện Y Học, thế nhưng dưới sự quan sát cẩn thận của Thẩm Tự Khác, lại có thể phát hiện một số mánh khóe.
Đầu tiên là những sinh viên đã tốt nghiệp Viện Y Học, trong thời gian một năm này, số lượng luận văn được SCI (1) thu mua đã tăng lên gấp đôi so với năm kia, mặt khác trên việc kiểm tra thành tích của các giáo viên cũng có tăng trưởng rõ rệt, trên phương diện giải phẫu, bệnh viện phụ thuộc Viện Y Học cũng có ba hạng mục luận chứng giải phẫu đạt được bằng sáng tạo cấp quốc tế, một hạng mục luận chứng giải phẫu đạt được bằng sáng tạo cấp bậc thế giới.
(1) SCI (Thompson) có một danh mục các tạp chí của đủ mọi ngành (không tính các conferences) được đánh giá cao (theo chỉ số ảnh hưởng Impact Factor, theo số lần trích dẫn)
Những thành quả này Thẩm Tự Khác là nhìn trong mắt, cho nên ông ấy càng thêm quan tâm pho tượng hơn, gần như mỗi ngày Vương Tử Kỳ đều phải tới liếc nhìn pho tượng một lần, mà Thẩm Tự Khác bởi vì nguyên nhân của thân thể không cách nào đến đây mỗi ngày, nhưng một tuần lễ nhất định sẽ tới một lần.
"Phương Giác thiếu gia, hạ thủ lưu tình..."
Vương Thành có chút không nhìn nổi nữa, nhưng mà Phương Giác lại chỉ lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, hừ nói: "Nếu ông có thể giải quyết, còn cần tôi phải ra tay? Lão già này ỷ vào chuyện ông không dám giết lão ta, còn làm ra màn kịch lấy cái chết bức hiếp như vậy, đã thế tôi đây sẽ thành toàn cho ông ta."
Phương Giác thật sự động sát cơ, Phương Chiến đang đứng bên cạnh lại không nói một lời, tuy rằng hắn cũng có chút không đồng ý đối với hành động của em họ mình, nhưng lúc này đối với hắn, pho tượng kia là thứ nhất định hắn phải có được, vậy để em họ làm người xấu cũng không có gì không tốt.
Hắn phải lấy được pho tượng kia, hắn muốn đoạt lại xưng hô thiên tài đệ nhất trong một đời trẻ tuổi, càng phải đánh bại tên đệ tử của Thái Ất Lâu kia.
"Các người muốn thương tổn lão viện trưởng, muốn phá hư pho tượng kia, một khi anh Phương Minh biết sẽ không bỏ qua cho các người."
Ánh mắt tràn ngập sát ý của Vương Tử Kỳ nhìn Phương Giác, trong lòng cũng có chút sợ hãi, mà nghe thấy những lời Vương Tử Kỳ nói, sắc mặt Phương Chiến cùng Phương Giác đồng thời biến hóa một chút.
"Cô nói cái gì? Pho tượng kia là Phương Minh?"
Đây là lần đầu tiên Phương Chiến mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Tử Kỳ, dưới cái nhìn soi mói của đối phương, Vương Tử Kỳ chỉ cảm thấy hít thở không thông, nhưng vẫn trả lời: "Không sai, pho tượng kia chính là anh Phương Minh."
"Chiến ca, lúc đầu thực sự em đã từng gặp một cường giả Địa Cấp, mà Phương Minh cũng là cường giả Địa Cấp, hẳn cô bé kia không nói dối."
Ánh mắt Phương Giác nhìn về phía Phương Chiến, Phương Minh cái tên này đương nhiên hắn đã nghe nói qua, không nói ân oán cùng nhà họ Mục, quan trọng hơn chính là hắn biết, Phương Minh là tộc nhân lưu lạc bên ngoài của nhà họ Phương bọn họ.
Đệ tử nhà họ Phương không thể tự giết lẫn nhau, cho nên Phương Giác có chút khó xử, chờ đợi chỉ thị của Phương Chiến.
"Nếu là Phương Minh, vậy thì càng dễ xử lí." Khóe miệng Phương Chiến cong lên, nói: "Đều là người nhà họ Phương, nghĩ đến em họ Phương Minh cũng sẽ nguyện ý nhường pho tượng kia cho tôi, dù sao tôi làm như vậy cũng là vì danh tiếng cùng mặt mũi của nhà họ Phương chúng ta."
Nghe được anh họ mình nói như vậy, Phương Giác liền biết rõ ý trong mấy lời anh họ mình nói.
Anh họ là thiên tài đứng đầu nhà họ Phương, lần này bại bởi đệ tử của Thái Ất Lâu, khiến cho nhà họ Phương mất hết mặt mũi, mà sau khi anh họ nhận được khí vận bên trong pho tượng kia, chắc chắn thực lực sẽ có đột phá, đến lúc đó có thể một lần nữa đoạt lại vị trí thứ nhất, lại tăng thêm thể diện cho nhà họ Phương.
So sánh với bọn họ, Phương Minh chẳng qua chỉ là một đệ tử lưu lạc bên ngoài, làm sao có thể so sánh với anh họ được, trưởng lão trong tộc cũng đều sẽ ủng hộ anh họ làm như vậy, mà đối với Phương Minh, có thể làm cho anh họ coi trọng pho tượng kia, coi như là vận khí của cậu, đến lúc đó để trong tộc ghi lại một phần công lao cho cậu đã coi như là rất tốt rồi.
"Cô nhóc, dẫn theo lão già kia rời khỏi đây đi, cho dù Phương Minh đến, vậy cũng phải cung kính hô một tiếng Chiến ca, Chiến ca có thể coi trọng pho tượng kia của hắn, đó là nể mặt hắn."
Vẻ mặt Phương Giác tràn đầy đắc ý, lần này hắn báo pho tượng kia cho Chiến ca, chính là lập công lớn, dựa vào Chiến ca, sau này hắn cũng không cần sợ bất kỳ người nào trong một đời trẻ tuổi nhà họ Phương, về phần Phương Minh... Nói khó nghe một chút, một đệ tử lưu lạc bên ngoài không chút căn cơ, căn bản không cần để ở trong lòng.
"Không, tôi không tin, trừ phi là chính mồm anh Phương Minh nói ra."
Vẻ mặt Vương Tử Kỳ tràn đầy kiên quyết, hơn nữa cô ấy cũng biết anh Phương Minh là cô nhi, là được lão thần tiên nhận nuôi, như thế nào lại có anh họ?
Vương Thành đang đứng bên cạnh lúc này cũng nghe rõ, pho tượng kia là Phương Minh, đệ tử của Bổ Thiên Chí Tôn gần đây đã gây nên không ít oanh động trong giới tu luyện, mà Phương Minh lại là tộc nhân lưu lạc bên ngoài của nhà họ Phương, xem ra đây là chuyện nhà của nhà họ Phương.
Chẳng qua Vương Thành cũng có cách nghĩ giống Phương Giác, ở trong mắt cao tầng nhà họ Phương, Phương Minh không thể nào sánh được với Phương Chiến, nếu Phương Chiến cần pho tượng kia, đoán chừng cũng sẽ bắt Phương Minh giao ra.
"Phương Giác, bắt hai người kia đi đi, để bọn họ chịu chút giáo huấn nhỏ, dù sao cũng là người có quen biết với em họ Phương Minh, nể mặt em họ, xuống tay không nên quá mức."
Phương Chiến thản nhiên mở miệng, dưới cái nhìn của hắn bỏ qua cho Vương Tử Kỳ cùng Thẩm Tự Khác một con ngựa đã coi như là nể tình Phương Minh lắm rồi, đương nhiên không phải hắn nể mặt Phương Minh, mà là bởi vì hắn là người đứng đầu một đời trẻ tuổi nhà họ Phương, khi biểu hiện ra ngoài nhất định phải giữ vững lòng dạ rộng lớn.
"Còn là Chiến ca nhân nghĩa, Phương Minh biết cũng phải cảm tạ Chiến ca."
Phương Giác đưa tới một câu nịnh hót, lập tức ánh mắt rơi vào trên người Thẩm Tự Khác cùng Vương Tử Kỳ, ý của Chiến ca hắn hiểu được, giữ lại tính mệnh cho hai người này, nhưng hai kẻ này lặp đi lặp lại nhiều lần ngỗ nghịch Chiến ca, cũng phải chịu khổ một chút.
"Cô nhóc, đây chính là cô tự tìm, cũng được, liền chặt đứt một tay của cô đi, để sau này cô nhớ lâu một chút, cũng nên biết người nào cô có thể đắc tội, người nào không."
Tay phải Phương Giác giơ lên liền muốn ra tay, thế nhưng đúng lúc này, một âm thanh lạnh như băng lại truyền đến từ phía sau hắn, cũng truyền đến trong tai của mọi người ở đây.
"Nếu như vậy tôi đây cũng cho anh một cơ hội, tự đoạn một tay, anh còn có thể sống mà rời khỏi đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận