Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 557: Âm mưu của Trương Manh

Chương 557: Âm mưu của Trương Manh
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Dung
----------------------
Sắc mặt Trương An Nhàn rất khó coi, đi đến trước mặt Phương Minh, đưa điện thoại di động cho Phương Minh xem.
Phương Minh có chút khó hiểu, nhìn màn hình di động của Trương An Nhàn. Đây là ứng dụng các minh tinh hay sử dụng của công ty nào đó mà Phương Minh cũng không rành lắm, lúc này trên màn hình đang hiển thị weibo phòng làm việc của Trương Manh.
"Cảm ơn vận mệnh, cảm ơn Trương Manh, để một nhân viên công tác bình thường như tôi đây nhận được sự tôn trọng."
Đây là tiêu đề weibo, ở dưới là một bài viết. Sau khi xem xong bài viết, Phương Minh rốt cục đã hiểu vì saoTrương An Nhàn lại phẫn nộ như vậy.
Nội dung cả bài thật ra cũng không có gì giả dối cả, nói Trương Manh nhận lời mời của bạn đến một làng du lịch, chuẩn bị giúp làng du lịch tuyên truyền, nâng cao mức độ nổi tiếng của làng du lịch…
Nội dung không giả tạo, nhưng văn tự Trung Quốc bác đại tinh thâm, bài viết này biểu đạt cho người đọc vài ý, một là người chủ làng du lịch ngạo mạn vô lễ, hai là có liên quan đến Trương Manh, cũng là nguyên nhân bài viết này được đăng.
Trương Manh, là một tiểu thịt tươi đang nổi, được bạn mời xin nghỉ phép đến làng du lịch hỗ trợ tuyên truyền, đây là nghĩa khí.
Làng du lịch không cung cấp nơi ở cho các nhân viên dưới trướng nghệ sĩ, Trương Manh dứt khoát dẫn đoàn đội ra về, cho thấy là Trương Manh đối xử với cấp dưới rất tốt, là một ông chủ tốt.
Tác dụng của bài viết chính là khen Trương Manh là một người có tình nghĩa, đây là mượn bài viết để đề cao con người Trương Manh.
Đương nhiên, cũng có thể là vì nhân viên dưới trướng Trương Manh bất mãn với Phương Minh và làng du lịch, vậy nên sau khi bàn bạc với Trương Manh mới có bài viết này.
Phải biết rằng địa vị đoàn đội dưới trướng minh tinh đi liền với địa vị minh tinh. Minh tinh càng nổi danh, mức độ nổi tiếng càng cao, địa vị người đại diện dưới trướng cũng sẽ càng cao. Không hề nói khoa trương, địa vị người đại diện của một siêu sao trong giới thậm chí còn cao hơn cả một minh tinh loại B.
Là đoàn đội đại diện dưới trướng Trương Manh, những người đó được hưởng thụ theo Trương Manh quen rồi. Nói không ngoa, bình thường ban tổ chức mời Trương Manh tham gia hoạt động, ngoài việc sắp xếp khách sạn năm sao cho Trương Manh, ngay cả họ cũng được ở khách sạn năm sao.
Cũng bởi vì thế, đoàn đội dưới trướng Trương Manh mới bất mãn với Phương Minh, mới có một bài viết như vậy.
"Cậu xem người ta bình luận đi."
Một bài viết, chỉ chưa đến một giờ ngắn ngủi, đã có khoảng năm trăm ngàn lượt đọc. Đây là điểm khủng của lưu lượng tiểu sinh, không chỉ bài viết của phòng làm việc có nhiều người đọc như vậy, mà bình luận bên dưới cũng đều chỉ thuần một ý chỉ trích Phương Minh và làng du lịch.
"Cầu tên làng du lịch kia."
"Đúng là quá ngạo mạn, Manh Tử của chúng ta nể mặt bạn mới đến, đã vậy còn không nhận tiền thù lao, sao có thể như vậy được chứ?"
"Manh Tử đúng là tốt bụng, cho dù là fan hay với nhân viên đều đối xử rất tốt."
"Đây là nguyên nhân vì sao có người là sao băng, có người lại là ngôi sao. Ngôi sao như vậy đáng để tôi theo đuổi cả đời."

Đọc các bình luận, mắt Phương Minh cũng hơi nheo lại. Trương Manh muốn tạo dựng hình tượng tốt không liên quan gì đến cậu, nhưng đây là đạp cậu để tạo hình tượng, điều này cậu không thể chấp nhận được.
"Chết tiệt, Trương Manh còn bình luận."
Trương An Nhàn cầm lại di động tải lại trang, phát hiện Trương Manh đã chuyển phát bài viết này, còn bình luận một câu: "Bạn bè là vì tình nghĩa, nhân viên là vì biết ơn, cảm ơn họ đã hy sinh vì tôi, không có họ sẽ không có tôi."
Trương Manh là tiểu thịt tươi đang nổi. Anh ta vừa mới chuyển phát và bình luận bài viết trong nháy mắt liền trở nên nổi tiếng, vô số fan ở dưới bình luận. Mà hình như có người cố ý dẫn đường, trong phần bình luận, bình luận có lượt yêu thích cực kỳ cao có địa chỉ làng du lịch của Phương Minh.
“Làng du lịch thôn Mậu Lâm trấn Ba Hà huyện Giang Thành, cho tôi lên top, cùng nhau tẩy chay.”
Bình luận này trong vài phút ngắn ngủi đã có số lượng yêu thích lên đến mấy chục ngàn. Nếu không phải người trong cuộc, căn bản không có khả năng nhanh như vậy đã biết vị trí làng du lịch, vậy nên bình luận này là do nhân viên đoàn đội Trương Manh dùng tài khoản clone để bình luận.
"Quá đáng! Tên Trương Manh kia tưởng là tôi không trị được anh ta mà."
Trương An Nhàn tức điên lên. Trương Manh anh không tuyên truyền còn chưa tính, làm như vậy là muốn gì? Đây căn bản là tát vào mặt cô ta mà.
Phương Minh nhìn Trương An Nhàn. Trương An Nhàn là nhân viên làm ở Quảng Điện, trong tay cũng có quyền lực không nhỏ, theo lý mà nói Trương Manh sẽ không làm chuyện như vậy, cho dù trong lòng có tức đến cỡ nào cũng sẽ nhịn, dù sao hai bên bên nào nặng bên nào nhẹ anh ta vẫn biết.
"Tôi biết vì sao rồi."
Trương An Nhàn đột nhiên thốt lên: "Là bảng xếp hạng mức độ nổi tiếng của minh tinh."
Phương Minh khó hiểu nhìn Trương An Nhàn.Trương An Nhàn hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc rồi nói: "Sắp tới Quảng Điện sẽ liên kết với bộ Văn hóa chuẩn bị quay một đoạn video tuyên truyền. Đoạn video tuyên truyền này nhằm mục đích tuyên dương tinh thần nước ta, cũng là để truyền tải năng lượng tích cực, đến lúc đó sẽ chọn một số người nổi bật đại diện cho các ngành và mười minh tinh để quay."
"Đừng thấy đây chỉ là video tuyên truyền mà coi thường. Video tuyên truyền này sẽ được phát trên tất cả kênh truyền hình trong và ngoài nước. Những minh tinh được chọn tương đương có được một kim bài miễn tử, bởi vì từ nay về sau họ sẽ là bộ mặt đại diện cho quốc gia, cho dù có phạm sai sót nhỏ, truyền thông cũng sẽ không dám đưa tin, Quảng Điện cũng sẽ xem xét xử lý."
Là nhân viên trong Quảng Điện, Trương An Nhàn biết rất rõ tầm quan trọng của video tuyên truyền này. Hiện tại Quảng Điện có yêu cầu đạo đức rất cao đối với minh tinh, thậm chí ngay cả hình xăm của minh tinh cũng không được phép xuất hiện trên màn ảnh. Rất nhiều minh tinh đều sợ một ngày nào đó bị Quảng Điện xếp vào danh sách các minh tinh có vết nhơ.
Nếu bị đưa vào danh sách này, về sau chỉ cần phim điện ảnh có họ là diễn viên chính, khi đưa Quảng Điện xét duyệt đều cực kỳ nghiêm. Đối với nhà đầu tư, sự mạo hiểm này họ không muốn nhận, tự nhiên cũng sẽ không mời những minh tinh này đóng phim.
Vì vậy cho nên, cả giải trí giới chỉ cần minh tinh có tư cách giành lấy một suất cho video tuyên truyền này hầu như đều triển khai kế hoạch. Ngoài hai, ba minh tinh lão làng, bảy vị trí còn lại, ai cũng đều mơ ước.
Trương Manh là tiểu thịt tươi đang nổi, anh ta có đủ mức độ nổi tiếng, nhưng tiểu thịt tươi nổi tiếng ngang với anh ta cũng có mấy người, mà video tuyên truyền cần minh tinh ở những độ tuổi khác nhau. Nói cách khác trong nhóm tiểu thịt tươi của họ chỉ có một người có thể được chọn.
Ngoài độ nổi tiếng, Trương Manh còn cần tăng lên hình ảnh của mình. Đây là mục đích Trương Manh bảo nhân viên công tác đăng bài viết này.
Trương An Nhàn gần như có thể đoán ra, bước tiếp theo bộ phận quan hệ xã hội của công ty Trương Manh sẽ bắt đầu vận tác, xào nấu chuyện này, kết quả cuối cùng là xây dựng được hình tượng tốt đẹp cho Trương Manh, nhưng hình tượng làng du lịch hoàn toàn bị phá hủy.
Chỉ cần Trương Manh thành công quay được video tuyên truyền này, cho dù trong tay cô ta có quyền lực không nhỏ cũng không làm được gì Trương Manh. Đây mới chính là nguyên nhân Trương Manh dám làm chuyện như vậy.
"Tần Dương, lần này là lỗi của tôi."
Trương An Nhàn tỏ ra áy náy. Vốn cô ta muốn mượn độ nổi tiếng của Trương Manh để tuyên truyền cho làng du lịch, không ngờ lại bị Trương Manh lợi dụng.
"Chuyện đó không liên quan gì đến chị cả."
Phương Minh lắc đầu. Giá làng du lịch của cậu nhất định phải theo con đường cao cấp, mà con đường cao cấp bình thường sẽ dựa trên danh tiếng, dựa vào những người đã từng ở đây truyền miệng.
Trương An Nhàn mang theo cơn tức giận và sự tự trách rời đi, Phương Minh lại tiếp tục câu cá cạnh đập chứa nước, chẳng qua không được bao lâu thì có một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện bên cạnh cậu.
"Anh Tần, anh có dư cần câu không, tôi cũng muốn câu cá."
Phương Minh quay đầu, nhìn thấy Hàn Kiều Kiều đang đứng bên cạnh mình, theo bản năng đáp: "Không phải cô không câu cá sao?"
Trong trí nhớ của Phương Minh, Hàn Kiều Kiều không câu cá. Bởi vì lần trước ở sơn thôn, Hàn Kiều Kiều có một lần cùng cậu đi câu cá, kết quả không cẩn thận rơi xuống nước, mà ngay lúc đó trong nước có một con rắn nước. Tuy rắn không có độc nhưng lại dọa Hàn Kiều Kiều sợ chết khiếp, thề rằng cả đời này sẽ không câu cá nữa.
Lời vừa mới thốt ra, Phương Minh đã biết mình lỡ miệng, thấy Hàn Kiều Kiều nhíu mày nhìn cậu với ánh mắt khác thường bèn vội vàng giải thích: "Một đại minh tinh giống như cô, thời gian cực kỳ bận rộn, căn bản sẽ không có dư thời gian đi câu cá đâu nhỉ?"
Câu cá, tuy rằng không mệt, nhưng cần sự kiên nhẫn. Kiên nhẫn đại biểu cho việc gì? Kiên nhẫn chính là đại diện cho việc cần thời gian.
"Không khoa trương đến vậy đâu, bây giờ một năm tôi cũng quay có hai bộ phim mà thôi."
Nghe Phương Minh giải thích, Hàn Kiều Kiều mới thả lỏng. Trong nháy mắt cô đúng là hơi giật mình, bởi vì câu đó cô chỉ nói trước mặt một người, cả đời này tuyệt đối sẽ không câu cá nữa.
Đương nhiên, đó chỉ là lời nói tức giận khi bị dọa mà thôi.
Cần câu ngay bên cạnh Phương Minh. Hàn Kiều Kiều chọn lấy một cây, Trương Yến đi theo bên cạnh vội vàng tìm mồi câu, nhưng tìm cả buổi cũng không thấy mồi câu đâu cả.
"Anh Tần, đừng nói anh chỉ dùng lá bí đỏ này để câu cá đấy?"
Bên cạnh Phương Minh chỉ có mấy lá bí đỏ, Trương Yến thuận miệng hỏi cũng khiến Hàn Kiều Kiều chú ý. Khi cô nhìn thấy những lá bí đỏ này, trên mặt cô hiện lên vẻ hồi tưởng.
Hình như, tiểu đạo sĩ năm nào khi câu cá cũng thích dùng lá bí đỏ. Lá bí đỏ, dùng để câu cá trắm là thích hợp nhất.
"Ừ, câu cá trắm bằng cái này rất hiệu quả, hơn nữa tôi cũng đang câu cá trắm."
Phương Minh gật đầu, nếu là một tay câu cá lão luyện thì sẽ biết loại cá khác nhau phải dùng cách câu cá khác nhau. Bởi vì loại cá khác nhau cách ăn mồi cũng khác nhau. Dùng lá bí đỏ, sẽ không có các loài cá khác ăn.
Hàn Kiều Kiều hơi bất ngờ nhìn Phương Minh. Nếu cô nhớ không lầm thì năm đó Phương Minh cũng nói với cô như vậy. Hồi trước, cô cứ nghĩ cá ăn thịt, vì thế còn bị Phương Minh cười cho một trận.
Nếu không phải cô biết Phương Minh đang ở nước ngoài, hơn nữa người trước mắt này hoàn toàn không giống với Phương Minh, cô gần như nghĩ rằng người bên cạnh này chính là Phương Minh. Giọng điệu nói chuyện và thần thái của hai người không hiểu sao lại giống nhau đến vậy.
"Ông chủ Tần, chị Kiều Kiều cũng ở đây ạ?"
Nghỉ ngơi ở nhà gỗ một lúc sau, Vương Tinh Tinh và một cô gái nổi tiếng trên mạng cũng đi ra đây, còn Lưu Thạch và Lí Viện Viện vì đi xe mệt nhọc nên đang nghỉ ngơi trong nhà gỗ.
"Câu cá, em cũng thích câu cá."
Trần Mạn Mạn reo lên, tay cô cầm gậy tự sướng, dùng di động mở livestream. Là một người nổi tiếng đúng chuẩn, mỗi ngày livestream là việc không thể thiếu được.
Lúc này, trên màn hình di động người xem đang điên cuồng bình luận, vì họ thấy được Hàn Kiều Kiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận