Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 692: Ước hẹn ba năm

Chương 692: Ước hẹn ba năm
Phong thủy luân chuyển!
Giọng điệu bá đạo của Phương Thiên khiến cho toàn trường xôn xao, cũng làm cho sắc mặt đám người tộc trưởng nhà họ Mục trở nên cực kỳ khó coi.
Nhà họ Phương, bọn họ không đắc tội nổi, nhưng cứ buông tha Phương Minh như vậy, vậy nhà họ Mục bọn họ sẽ trở thành trò cười của toàn bộ giới tu luyện, hai vị trưởng lão lại thêm nhiều đệ tử tinh anh như vậy đều chết trên tay Phương Minh, mà nhà họ Mục bọn họ chỉ có thể mặc cho Phương Minh tiếp tục tiêu dao, đây là đả kích trí mệnh đối với thanh danh và uy vọng nhà họ Mục.
Nhưng không buông tha Phương Minh lại có thể làm sao?
Nếu Phương Thiên đã nói ra những lời như vậy, hơn nữa còn nói ra ngay trước mặt nhiều người trong giới tu luyện tới thế, vậy mà nhà họ Mục bọn họ còn tiếp tục nhắm vào Phương Minh, chắc chắn nhà họ Phương sẽ ra tay, đến lúc đó cho dù là lão tổ nhà mình cũng không đỡ nổi nhà họ Phương.
Nhà họ Mục không nghĩ tới, lá bài tẩy của Phương Minh mà bọn họ kiêng kỵ nhất còn chưa thấy, thế mà đã xuất hiện một chuyện khiến bọn họ còn khó chịu hơn cả lá bài tẩy của Phương Minh.
"Phương Minh cháu yên tâm, trước đây bác cả không biết thân phận của cháu, nếu hiện tại đã biết rõ cháu là người nhà họ Phương chúng ta, vậy thì tuyệt đối không có lý nào lại để người khác bắt nạt cháu, trong giới tu luyện, làm sao có thể cho phép người ngoài bắt nạt đệ tử nhà họ Phương chúng ta."
Phương Thiên nhìn về phía Phương Minh, nhưng mà Phương Minh chỉ giật giật khóe miệng, căn bản cậu chưa từng nghĩ chuyện thu tay với nhà họ Mục.
"Phương Thiên, cho dù cậu ta là đệ tử của nhà họ Phương các người, nhưng trên đời này nào có chuyện chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn, tổn thất của nhà họ Mục tôi cũng không kém, chẳng lẽ lại muốn nhà họ Mục tôi ngồi xem cậu ta tiếp tục trưởng thành, đợi khi đã trưởng thành đến trình độ đầy đủ, lại ra tay với nhà họ Mục tôi? Vấn đề này lão tổ nhà họ Mục tôi tuyệt đối sẽ không đáp ứng."
Tộc trưởng nhà họ Mục mở miệng, tuy rằng nhà họ Phương mạnh mẽ, nhưng nhà họ Mục bọn họ có lão tổ ở, cũng có cường giả Thiên Cấp tồn tại, thật muốn vạch mặt, cũng có thể mang tới phiền toái không nhỏ cho nhà họ Phương, huống chi tuy rằng nhà họ Phương là môn phái đứng đầu trong giới tu luyện, nhưng đừng quên còn có Tông Thánh Cung đang nhìn chằm chằm nhà họ Phương như hổ đói.
Phương Thiên nhíu mày một cái, lão tổ nhà họ Mục đúng thật là một tồn tại khó giải quyết, là một cường giả Thiên Cấp uy tín lâu năm, nhà họ Phương muốn gặm được cục xương là nhà họ Mục này, sợ rằng tự thân cũng phải bỏ ra cái giá không nhỏ, huống chi còn có Tông Thánh Cung, Thái Ất Lâu cùng với Thiên Long Tông những thế lực này ở phía sau nhìn chằm chằm.
"Hừ, sự tình lần này chấm dứt từ đây, ngày sau Phương Minh cũng sẽ không lại lấy ân oán lần này chủ động tìm nhà họ Mục các người phiền phức, điểm này tôi có thể bảo đảm."
Phương Thiên lựa chọn lui nhường một bước, dưới cái nhìn của hắn cháu trai nhà mình này cũng không tổn thất gì, ngược lại nhà họ Mục đã chết hai vị trưởng lão và nhiều đệ tử tinh anh như vậy, coi như kiếm lời, không cần phải tiếp tục nhắm vào nhà họ Mục không thả.
Tộc trưởng nhà họ Mục nghe được lời của Phương Thiên, mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng cũng biết đây là biện pháp giải quyết tốt nhất, Phương Thiên đã nói ra lời này trước mặt nhiều người như vậy, vậy sau này cho dù Phương Minh muốn tìm nhà họ Mục phiền phức, cũng sẽ bị nhà họ Phương ngăn cản, bởi vì cái này quan hệ đến vấn đề thành tín của nhà họ Phương.
Với tư cách là môn phái đứng đầu trong giới tu luyện, nhà họ Phương phải giữ vững phong độ, đương nhiên không thể lật lọng.
Nhưng ngay khi nhà họ Mục chuẩn bị đáp ứng, Phương Minh mở miệng.
"Ân oán giữa tôi và nhà họ Mục là không thể nào cắt, trừ phi nhà họ Mục diệt vong, hoặc là tôi bị nhà họ Mục giết chết, bằng không vẫn cục diện không chết không thôi."
Phương Minh không có ý định hòa giải với nhà họ Mục, tuy rằng cậu cũng không có lòng trung thành gì đối với nhà họ Phương, nhưng cậu biết nếu để cho Phương Thiên cùng nhà họ Mục đạt thành hiệp nghị, sau này cậu muốn đối phó với nhà họ Mục nữa, sợ rằng nhà họ Phương sẽ đứng ra ngăn cản.
"Phương Minh!"
Nghe được lời nói của Phương Minh, Phương Thiên giật mình một chút, mà trên mặt tộc trưởng nhà họ Mục thì lại lộ ra vẻ vui mừng, Phương Minh không muốn hoà giải là tốt nhất, nói như vậy ngay cả nhà họ Phương cũng không tiện nói gì.
"Phương Minh, cháu đây là hồ đồ!"
Phương Thiên trừng mắt nhìn Phương Minh, hắn đã coi Phương Minh trở thành hậu bối, đương nhiên trực tiếp bày ra uy nghiêm của trưởng bối, mà mấu chốt hơn là hắn không cho rằng Phương Minh là đối thủ của nhà họ Mục.
"Tiền bối có ý tốt tôi ghi khắc trong lòng, nhưng tôi và nhà họ Mục là thù sinh tử, phải báo."
Phương Minh quay qua ôm quyền với Phương Thiên, nếu như cậu thực sự bỏ qua thù hận với nhà họ Mục, những đệ tử đã chết thảm của Thanh Y Môn, còn có đám người Giang Tẩu Khách vì cứu cậu mà hi sinh, cậu có mặt mũi nào đi gặp mấy vị này?
"Tốt, mặc dù là đối địch, nhưng dũng khí cùng can đảm của Phương Minh cậu khiến tôi phải bái phục."
Người trẻ tuổi nhà họ Mục là Mục Khải chuyển động tròng mắt vài cái, sau khi quay qua đưa mắt ra hiệu với tộc trưởng cùng trưởng lão nhà mình, đột nhiên mở miệng nói: "Nhưng nếu như để cho cậu quyết đấu cùng nhà họ Mục lúc này, khó tránh khỏi có chút bắt nạt người, không bằng liền định ra ước hẹn mười năm, nhà họ Mục tôi cho cậu thời gian mười năm, trong vòng mười năm này nhà họ Mục tôi sẽ không tìm cậu gây phiền toái, sau mười năm song phương ước chiến."
Mục Khải rất thông minh, hắn biết nhất định Phương Thiên sẽ không mặc cho Phương Minh đối chiến cùng nhà họ Mục ngay lúc này, cho nên dứt khoát đưa ra một ước hẹn mười năm, thời gian mười năm, cho dù Phương Minh có thiên tài hơn nữa, nhưng có thể đến Địa Cấp hậu kỳ cũng đã rất không tồi, đến lúc đó thật muốn ước chiến cũng không có khả năng là đối thủ của nhà họ Mục bọn họ, hơn nữa đến lúc đó cho dù là nhà họ Phương cũng không có lời gì có thể nói.
Không thể không nói đầu óc Mục Khải chuyển động quá nhanh, mà trên mặt tộc trưởng cùng trưởng lão nhà họ Mục cũng lộ ra vẻ hài lòng, đầu óc tên đệ tử này của nhà mình thật đúng là linh hoạt, quả thật, nếu nói như vậy có thể tránh khỏi nhà họ Phương trực tiếp nhúng tay, cũng để lại chút mặt mũi cho nhà họ Mục bọn họ.
Về phần chuyện sau mười năm Phương Minh có thực lực để quyết đấu với nhà họ Mục hay không, đây vốn không phải là vấn đề cần lo lắng, mười năm nhắc tới không ngắn, nhưng đối với người tu luyện đến nói cũng cũng không phải là quá dài, nhất là sau khi đã đạt tới Địa Cấp trung kỳ, người tu luyện bình thường trong suốt mười năm đều không nhất định có thể đề thăng một cảnh giới.
Con mắt Phương Minh hơi híp, nhà họ Mục tính toán điều gì trong lòng của cậu rõ rõ ràng ràng, không phải cho rằng dù mình trải qua mười năm trưởng thành cũng không có khả năng là đối thủ của nhà họ Mục bọn họ sao.
"Thời gian mười năm..."
Phương Thiên cũng đang trầm tư, dưới cái nhìn của hắn thời gian mười năm thực sự hơi ít một chút, mặc dù nói Phương Minh là đời sau của vị kia, nhưng cũng không có khả năng ở thời gian mười năm có thể chống lại toàn bộ nhà họ Mục.
"Tốt, ước chiến này tôi tiếp, chẳng qua thời gian để tôi tới định."
Phương Minh mở miệng, lời của cậu cũng không khiến đám người ở đây cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ cần Phương Minh có chút tự biết mình chắc chắn sẽ không đồng ý cái kỳ hạn mười năm này, hiện tại hẳn là muốn kéo dài thêm thời gian lại nói tiếp.
Hai mươi năm hoặc là ba mươi năm...
"Ba mươi năm là thích hợp nhất, nếu còn dài hơn đoán chừng nhà họ Mục sẽ không đáp ứng."
"Đúng vậy, thời gian ba mươi năm, dựa vào thiên phú của người này cộng thêm nhà họ Phương toàn lực đào tạo, không chừng thật vẫn rất có khả năng đánh một trận cùng nhà họ Mục."
"Hẳn là hai mươi năm đến hai mươi lăm năm đi, chẳng qua cho dù là ba mươi năm tôi vẫn cảm thấy có chút phiêu lưu, dù sao thì lão tổ nhà họ Mục cũng là cường giả Thiên Cấp đấy."
"Các người đừng quên, lão tổ nhà họ Mục trở thành cường giả Thiên Cấp nhiều năm như vậy, chỉ sợ đã đi vào thời kỳ già yếu, thời gian ba mươi năm, có một số việc nhưng thật khó mà nói chắc được ah."
Đám người ở đây không ít kẻ lộ ra vẻ suy tư, ba mươi năm, không chừng vị lão tổ kia của nhà họ Mục đã sớm qua đời, cho nên nhất định nhà họ Mục sẽ không đáp ứng thời gian này.
Tất cả mọi người đang suy đoán Phương Minh sẽ kéo dài thời gian ra, do đó sau khi Phương Minh nói câu kế tiếp ra khỏi miệng, ở đây một mảnh xôn xao, nguyên một đám dùng ánh mắt khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Phương Minh.
"Ba năm, thời gian ba năm như vậy là đủ rồi, sau ba năm, tôi sẽ ước chiến cùng nhà họ Mục các người!"
Trên mặt Phương Minh có vẻ chắc chắn, dù cho lúc này Phương Thiên truyền âm đến trong tai cậu, cậu vẫn bất vi sở động (1).
(1) Bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục
Thời gian ba năm này cũng không phải cậu tùy tiện nói một chút, lấy cảnh giới bây giờ của cậu đã có thể đối kháng với trưởng lão nhà họ Mục, chẳng qua là không cách nào đối mặt với hai vị cường giả Địa Cấp hậu kỳ, nhưng chỉ cần cho cậu thời gian ba năm, cho dù hai vị trưởng lão nhà họ Mục cùng ra tay cậu cũng không sợ.
Về phần lão tổ nhà họ Mục, căn bản cậu không có ý định dựa vào lực lượng của chính mình đánh bại đối phương, đến lúc đó chỉ cần tế ra pháp thân của sư phụ như vậy đủ rồi.
Ba năm, vậy là đủ rồi.
Nhưng mà đối với người ở đây đến nói, Phương Minh nói ra cái kỳ hạn ba năm này, thật là bọn họ làm chấn kinh, bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ cái này căn bản là một chuyện không thể nào.
"Phương Minh, không nên hành động theo cảm tính."
Phương Thiên mở miệng, nhưng mà vẻ mặt Phương Minh cực kỳ chắc chắn không có bất kỳ ý muốn sửa đổi nào, Mục Khải của nhà họ Mục bên kia càng là lập tức tiếp lời, "Tốt, nhà họ Mục chúng tôi đã tiếp được, liền ước hẹn ba năm, sau ba năm lại mời đông đảo tiền bối đạo hữu giới tu luyện tới chứng kiến."
Mục Khải không muốn cho Phương Minh cơ hội đổi ý, nhưng mà căn bản hắn cũng không nghĩ tới, Phương Minh vốn không hề có ý định đổi ý.
"Ước hẹn ba năm là ước hẹn ba năm, nhưng Phương Minh có quyền lợi buông tha ước chiến lần này, một khi buông tha, sau này giữa Phương Minh cùng nhà họ Mục không còn ân oán gì nữa."
Phương Thiên biết không thể nào khiến Phương Minh thay đổi chủ ý, từ một điểm này đến nói, sự quật cường của Phương Minh quả thực giống cha hắn như đúc, đều thuộc về cái loại tính tình đã quyết định sẽ không sửa đổi, chỉ có thể mau chóng bổ sung một câu.
Đối với Phương Thiên bổ sung, trong lòng nhà họ Mục tự nhiên là có chút không muốn, nhưng cũng biết đây đã là kết cục tốt nhất.
"Tốt, vậy ba năm sau nhà họ Mục tôi sẽ chờ cậu đến."
Tộc trưởng nhà họ Mục giải quyết dứt khoát, lập tức đưa mắt nhìn về phía đông đảo người tu luyện ở đây, ôm quyền nói: "Các vị đạo hữu, lần này cảm ơn mọi người nhận lời mời tới đây, chờ sau khi tôi trở về bẩm báo cho lão tổ, đến lúc đó tất nhiên lão tổ sẽ cho các vị đạo hữu một câu trả lời, hiện tại nhà họ Mục tôi cáo từ trước."
Đám người tộc trưởng nhà họ Mục đã không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa, lần này nhà họ Mục bọn họ coi như đã mất mặt không nhẹ, hơn nữa còn phải bồi thường cho các thế lực lớn, nhất định hắn phải mau trở về báo tin tức cho lão tổ, để lão tổ định đoạt.
Tộc trưởng nhà họ Mục dẫn theo người nhà họ Mục trầm mặt rời khỏi, Phương Minh không ngăn cản, chỉ nhìn theo bóng lưng của người nhà họ Mục, trong ánh mắt có tia sáng hiện lên, ba năm... Vậy hãy để cho nhà họ Mục tiếp tục tồn tại thêm ba năm đi.
Người nhà họ Mục vừa đi, đám người ở đây cũng biết ở đây không có chuyện gì, rất nhiều người ánh mắt đều rơi vào trên người Phương Minh, bọn họ hiếu kỳ người trẻ tuổi này rốt cuộc là dựa vào cái gì xác định một chút ước hẹn ba năm đấy, tự tin từ đâu tới?
Ba năm a, nhất cá Địa Cấp tầng hai dựa vào cái gì cho rằng ba năm sau có thể chống lại nhà họ Mục?
"Thực sự là cuồng vọng tự đại, thiệt thòi bác cả còn bảo vệ hắn như thế, kết quả ba năm sau còn không là trở thành trò cười của giới tu luyện." Phương Chiến bĩu môi, nói thầm trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận