Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 944: Từ Thừa An tới cửa (1)

Chương 944: Từ Thừa An tới cửa (1)
Tết âm lịch vô cùng náo nhiệt chậm rãi trôi qua, đợi ngày khai giảng tới Diệp Tử Du quay về trường học, mà Phương Minh cũng trở về Ma Đô.
Phố đồ cổ Đông Đài lại mở cửa vào ngày mười sáu tháng giêng, đưa tới vô số du khách đến thăm quan mua sắm.
"Chào ông chủ Vương."
"Chưởng quầy Lý, chúc mừng năm mới."
"Ông chủ Trương, chúc ông năm mới tốt lành."
Hiển nhiên ông chủ mỗi cửa hàng ở phố đồ cổ cũng tới cửa hàng nhà mình từ rất sớm, ngày đầu tiên mở cửa buôn bán trong năm mới, tất cả mọi người đều mong muốn có một khởi đầu tốt đẹp, đây cũng là chuyện mà người buôn bán chú ý nhất.
Cho nên đủ loại quà tặng cùng hoạt động gói quà được bày đầy trước cửa của mỗi cửa hàng nơi đây, thậm chí chỉ cần vào cửa hàng thăm quan đã có thể nhận được mấy món quà nhỏ.
Mà trong số những cửa hàng này, có một cửa hàng rất quạnh quẽ, ngoại trừ trước cửa có dán một đôi câu đối mới ra thì không thể nhìn thấy một chút không khí tết âm lịch nào cả, ngay cả hai giỏ hoa bên cạnh cửa cũng là do khu quản lý phố đồ cổ đưa tới.
"Phố đồ cổ Đông Đài, hẳn chính là chỗ này."
Trong đám người, Từ Thừa An đánh giá những cửa hàng chung quanh, dường như đang tìm kiếm cái gì đó. Hắn tới nơi này cũng không phải vì du lịch, càng không phải muốn mua châu báu đồ cổ gì gì đó, mục đích hắn tới nơi này chính là để tìm người.
Mười sáu tháng giêng là ngày đồ cổ Đông Đài mở cửa với bên ngoài, hắn đã tra được thông tin này trên mạng từ trước, cho nên sáng sớm hôm nay hắn lập tức rời giường lái xe tới đây.
Theo đám người chen lấn đi về phía bên trong phố đồ cổ, cuối cùng hắn đã tìm thấy được cửa hàng hắn muốn tìm ở một nơi tương đối thanh tĩnh bên trong khu phố.
Cửa hàng Vu Đạo.
"Sao lại vắng vẻ như thế?"
Nhìn cửa hàng Vu Đạo vắng ngắt rõ ràng không phù hợp với phong cách của các cửa hàng xung quanh kia, Từ Thừa An cũng hơi kinh ngạc, chẳng qua rất nhanh hắn đã thu liễm biểu tình kinh ngạc trên mặt lại, bước vào cửa hàng Vu Đạo.
Tầng một, Đại Trụ đang lau chùi quầy hàng, nếu so với năm ngoái khi mới khai trương, nơi sảnh lớn đã có nhiều hơn năm sáu quầy hàng, mà số loại đồ vật được đặt ở bên trong quầy cũng hơn mười, chẳng qua tuân theo sách lược kinh doanh ban đầu của Phương Minh là chỉ bán quý hơn mà không quý nhất, giá của mỗi loại đồ vật bên trong này khiến đa số người chỉ có thể dừng bước ngưỡng vọng.
Vốn là giới huyền học này cho tới bây giờ vẫn không thuộc về người nghèo.
Cũng giống như một câu nói rất được lưu hành thời nay, người giàu có dựa vào khoa học kỹ thuật, người nghèo khổ dựa vào biến dị.
Đối với phần lớn dân chúng bình thường đến nói, bọn họ phải bôn ba suốt ngày vì sinh kế, có chút tiền dư cũng cần tiết kiệm để bồi dưỡng đời sau, mấy loại đồ như vật tăng phúc vận hoặc phù hộ bình an bên trong cửa hàng này, căn bản cũng không phải thứ mà bọn họ đủ khả năng mua được.
Cũng giống như mấy người chơi game vậy, người chơi bình thường cũng chỉ tùy tiện tìm lấy một số trang bị bình thường, chỉ cần có thể có tử tướng ứng với đẳng cấp quái vật là được rồi, duy chỉ có mấy người giàu có kia mới có thể theo đuổi trang bị cực hạn, tỷ như cường hóa vũ khí +1 cùng +2, tăng chênh lệch thuộc tính chỉ 10%, nhưng mấy người giàu có kia vẫn nguyện ý bỏ tiền, vẫn cường hóa đến đỉnh điểm.
Lượng biến khiến cho chất biến, mấy thổ hào kia không ngừng tăng tiến cho mình trên các phương diện nhỏ nhỏ này, cũng như nhân vật trong trò chơi vậy, tăng lên từng lần nhỏ nhỏ cũng không tính là gì nhưng khi được tăng tiến trên toàn diện, sẽ kéo ra chênh lệch cực lớn so với người chơi bình thường.
"Tiên sinh, chào anh, anh có cần gì không?" Đại Trụ thấy Từ Thừa An tò mò đánh giá vật trên quầy, đi lên trước hỏi.
"Không... Tôi không có nhu cầu."
Từ Thừa An nhanh chóng xua tay, nói đùa gì vậy, vốn hắn còn cho rằng mình cũng có thể coi là tuổi trẻ tài cao, tuổi còn trẻ đã có thể kiếm được trăm vạn một năm, thế nhưng khi nhìn tới mấy vật ở đây, ngoài vài món là năm chữ số, phần lớn đều bắt đầu từ sáu chữ số, một năm tiền lương của hắn đoán chừng cũng chỉ có thể mua mấy thứ đồ như vậy.
Đều nói không tới thủ đô không biết chức quan của mình nhỏ, không tới Dubai không biết mình thiếu tiền, nhưng giờ khắc này Từ Thừa An đã cảm nhận sự trào phúng sâu đậm đến từ chính đồng tiền.
"Tôi tới là để tìm cậu Phương, cậu Phương có ở đây không?"
"Tìm Phương Minh sao? Anh có hẹn trước không?"
"Cậu Phương đã từng nói đợi năm mới tới thì đến cửa hàng Vu Đạo tìm cậu ấy."
Nghe được câu trả lời của Từ Thừa An, Đại Trụ vẫn không nói gì, mà trên tầng lập tức truyền tới tiếng bước chân, Phương Minh từ tầng hai đi xuống.
"Anh Từ tới sớm như vậy sao?" Phương Minh hơi kinh ngạc, ngày đầu tiên phố đồ cổ khai trương mà Từ Thừa An đã ở đây từ sáng sớm, xem ra sự tình có chút gấp gáp.
"Cậu Phương, chuyện này thực sự hơi gấp, không biết ở đây..."
Từ Thừa An nhìn chung quanh một chút, Phương Minh biết ý của Từ Thừa An, nói thẳng: "Không sao, cứ nói ở chỗ này đi."
Nghe được câu trả lời của Phương Minh, Từ Thừa An cũng biết hẳn người đang lau dọn này cũng không phải là nhân viên bình thường đơn giản như vậy, lập tức cũng không né tránh, trực tiếp nói ra ý đồ bản thân đến.
"Cậu Phương, thật ra khi tôi đi du học ở nước ngoài đã từng làm việc cho một xí nghiệp ở Hương Giang, hiện tại cũng đảm nhiệm chức quản lý phân bộ trong nước của xí nghiệp này, xí nghiệp này là công thương nghiệp Trường Hải, hẳn cậu Phương cũng đã từng nghe nói tới rồi."
"Nhà họ Lý, một trong bốn gia tộc lớn ở Hương Giang, đương nhiên đã từng nghe tới." Phương Minh cười cười trả lời.
Tuy rằng Phương Minh không quá quan tâm tới tình hình tài chính, mà chuyến đi Hương Cảng ngày ấy mặc dù chỉ là vội vã đi ngang qua, nhưng cậu cũng đã từng nghe tới danh tiếng của xí nghiệp này từ trong miệng người nhà họ Quách, ông chủ họ Lý kia cũng là nhân vật nổi danh trong nước.
"Nếu cậu Phương đã từng nghe nói tới vậy tôi cũng sẽ không giấu giếm cậu Phương, chủ tịch Lý của chúng tôi là người tương đối tin tưởng mấy chuyện huyền học này, mà thiết kế của tổng bộ công ty cũng dính đến trận phong thuỷ đại chiến giữa hai ngân hàng lớn ở Hương Giang trước đây."
Phương Minh mỉm cười, về trận phong thuỷ đại chiến nổi tiếng giữa ngân hàng Hối Phong cùng ngân hàng Trung Quốc ở Hương Giang, toàn bộ giới phong thủy không ai không biết, mà thiết kế của tổng bộ công ty công thương nghiệp Trường Hải cũng khiến rất nhiều thầy phong thủy đập bàn tán dương, tất cả mọi người đều biết hiển nhiên người thiết kế tòa nhà này cũng là một đại sư phong thủy.
Thế nhưng, những thứ này thì có liên quan gì tới mình đâu chứ? Phương Minh tin tưởng Từ Thừa An tìm tới mình tuyệt đối không phải chỉ là vì muốn nói việc này với mình.
"Chủ tịch Lý thờ phụng Phật giáo, cho nên từng đầu tư kiến tạo Từ Vân Tự tại Hương Giang, mượn nơi này để cung phụng Phật tổ Bồ Tát, cũng cho những tín đồ Phật giáo có nơi để cầu phúc cúng tế, có thể nói là công đức vô lượng."
Nghe được lời của Từ Thừa An, Phương Minh lại hơi thâm ý liếc nhìn Từ Thừa An, chỉ là xây dựng chùa miếu thì không thể nói là công đức vô lượng gì, thậm chí từ phương diện nào đó đến nói, đây chính là chuyện nội bộ thuộc về Phật giáo, cho dù có công thì cũng chỉ giới hạn trong Phật giáo, thật sự không có một chút công lao gì với xã hội.
Nói khó nghe một chút, mặc kệ một người góp tiền để xây dựng nhiều chùa miếu đạo quan tới cỡ nào cũng không thể mang đến cho hắn một phần âm đức, thuần túy là lãng phí tiền, chân chính làm như thế chỉ có hai loại người, một loại là tín đồ trung thực, một loại là gặp phải chuyện gì đó, hoặc là đã từng tạo nghiệt gì đó, muốn được Thần Phật phù hộ.
Có tiền đừng xây miếu, nếu có người thật sự muốn dùng tiền trên phương diện này đều vì muốn lấy được một số chỗ tốt nào đó, tỷ như để các hòa thượng niệm kinh cầu phúc… Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hòa thượng cùng đạo sĩ có bản lãnh chân chính.
Không có tiền đừng thắp hương, Thần Phật cũng sẽ không phù hộ đa số người thường một năm chỉ dâng hương một hai lần, không thấy những người có tiền kia đều đốt hương trước những người khác, lớn hơn những người khác sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận