Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 163: Ăn cơm, dạo phố, đi xem phim

Chương 163: Ăn cơm, dạo phố, đi xem phim
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------------
Thất phu vô tội, hoài bích có tội!
Trong lịch sử những chuyện như thế này đã xảy ra nhiều vô số kể, vì vậy đa số những người có tiền tài bảo vật không bao giờ lộ rõ là họ có bao nhiêu tiền đấy.
Chỉ là một khối ngọc quý giá thôi cũng đã thu hút không biết bao nhiêu kẻ dòm ngó trộm cướp, đừng nói gì tới bảo vật cứu mạng như bình an phù. Nếu như người bên ngoài biết được có loại bảo vật quý giá như vậy thì chắc chắn sẽ nổi lên một trận tranh đoạt đẫm máu.
Xã hội hiện tại cũng không hề công bình yên ổn như mặt ngoài của nó, vẫn có một số người vì lợi ích của bản thân mà chuyện điên rồ gì cũng có thể làm ra được.
Huống gì còn là bảo vật cứu mạng!
Lăng Mộ Mai gần như có thể chắc chắn, chỉ cần tin tức này được truyền đi thì với thế lực của bà tuyệt đối không thể nào bảo vệ cho con trai, trừ khi là phải dốc hết sức lực của cả nhà họ Lăng thì mới may gì khiến cho một số người ném chuột sợ vỡ bình.
Nhưng mà cho dù như thế chắc chắn con trai vẫn phải sống trong hoàn cảnh nguy hiểm trùng trùng, bởi vì đối với một số người lãnh đạo của các thế lực đỉnh tiêm kia, quyền lực hay mỹ nữ đều không thể khiến bọn họ động lòng, thứ duy nhất khiến họ cảm thấy có hứng thú chính là bảo hộ sinh mệnh của mình.
Trong lịch sử đã có biết bao nhiêu vị hoàng đế vì theo đuổi đạo trường sinh mà hao người tốn của, thậm chí Tần Thủy Hoàng còn hao hết cả trụ cột của đất nước!
Đầu tiên là tự thân đi tới Tây Vực, muốn tìm Tây Hoàng Mẫu, sau đó còn sai Từ Phúc ra biển… Có thể nói nếu không có những hành động cầu trường sinh tới phát rồ của Tần Thủy Hoàng thì nhà Tần cũng sẽ không sụp đổ mau như thế, chỉ có thể tồn tại được hai đời.
“Sở Sở, cháu phải nhớ kỹ, chuyện này chỉ có thể nghe thôi, nhất định không được nói ra cho người nào khác biết, cho dù có là cha mẹ cháu cũng không thể!”
Lăng Sở Sở thấy cô của mình nghiêm túc như vậy vội vã gật gật đầu, thề thốt cam đoan sẽ không bao giờ nói chuyện này ra.
“Phương Minh, dì cũng biết cháu rất có bản lãnh, thế nhưng có một số thứ tuyệt đối không thể thi triển trước mặt người ngoài, nhất là những thứ dính dáng tới sinh mệnh này thì càng không thể tiết lộ!”
Phương Minh nghe thấy Lăng Mộ Mai trịnh trọng căn dặn thì gật đầu đồng ý, cậu hiểu được ý trong lời nói của dì Lăng.
Thử nghĩ tới những người lãnh đạo đứng đầu của một số quốc gia, thứ bọn họ cần nhất đương nhiên chính là thời gian, chỉ cần còn sống thì sẽ có thể làm bất cứ chuyện gì mà họ muốn.
Diệp Minh cùng Diệp Tử Du cũng hiểu rõ, mà trong lòng Diệp Minh lại càng sợ tới toát mồ hôi lạnh, lúc nãy sau khi biết lão thần tiên có thể vẽ được bình an phù, ông còn định nhờ Phương Minh sau này khi có năng lực thì vẽ giúp ông vài tấm, sau đó tặng cho mấy người họ hàng thân thích kia đấy, thế nhưng bây giờ ông không dám có những suy nghĩ bậy bạ này nữa.
“Không đúng, nếu bình an phù là do Phương Minh đưa qua thì tại sao dì Lương của cháu lại nói là do chị em của bà ấy cầu được kia chứ?”
Diệp Minh đột nhiên nghĩ ra một vấn đề, thế nhưng chỉ vừa nói xong ông đã lập tức hối hận tới xanh cả ruột, chuyện này còn phải hỏi nữa sao?
Chắc chắn vợ ông đã từng gặp Phương Minh, thế nhưng vì lý do gì mà bà ấy không nói thật với ông cùng con gái, chỉ nghĩ bằng đầu gối cũng có thể hiểu rõ được.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Diệp Minh tràn đầy áy náy: “Phương Minh, chuyện này là do dì Lương của cháu không đúng, chú thay mặt bà ấy chân thành xin lỗi cháu.”
“Chú Diệp nói quá rồi, kỳ thật cháu có thể hiểu được vì sao dì ấy lại làm như vậy.”
Phương Minh mỉm cười biểu thị cậu không hề để bụng chuyện này. Thật ra lúc đầu cậu cũng rất tức giận đấy, thế nhưng sau khi cậu bình tĩnh lại suy nghĩ thật cẩn thận, cậu hiểu ra nếu đặt cậu vào vị trí của bà ấy cậu cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Một tên nhóc nghèo hèn ở nông thôn, chỉ vì một lời hứa hôn từ lúc bé mà lật đật tìm tới tận cửa, đổi lại là bất kỳ một người mẹ nào khác cũng tuyệt đối không thể chấp nhận được chuyện này, tính ra dì Lương không trực tiếp cầm chổi đuổi cậu ra ngoài đã là may mắn lắm rồi.
Có một loại bảo hộ đến từ tình yêu thương của cha mẹ.
“Sau khi quay về chú sẽ nói chuyện này với bà ấy, sao bà ấy lại có thể làm như thế được chứ.”
Diệp Minh vẫn có chút bất mãn, lần trước lão thần tiên đã cứu mạng ông một lần, cộng thêm lần này nữa chẳng khác nào đã cứu ông hai lần, thế mà vợ ông lại đối xử với đồ đệ duy nhất của lão ấy như vậy đấy! Thật sự là quá phận!
Diệp Tử Du ở bên cạnh im lặng uống nước, cũng không xen vào quyết định của cha thế nhưng trong lòng lại nói thầm, chờ một lát nữa chuẩn bị ra về phải nói cho đồng chí Diệp, tạm thời khoan hãy nói chuyện này với mẹ…

Sau khi ăn cơm xong Diệp Minh vô cùng thức thời lấy cớ công ty còn có việc mà rời đi, mà Lăng Mộ Mai cũng dẫn Sở Sở ra về tạo điều kiện cho hai người được có không gian riêng.
Ăn cơm, dạo phố, xem phim…
Đây toàn là những hành động vô cùng quen thuộc của các đôi khi yêu nhau. Thế nhưng Diệp Tử Du không có đam mê với shopping, mà hiện tại trời đang nắng chói chang, tuyệt đối không thể nào đi dạo phố được, vì thế cuối cùng hai người quyết định đi xem phim.
Rạp chiếu phim có sẵn ở khu thương mại, khi bọn họ vừa mới tới cửa rạp chiếu phim liền nhìn thấy hình ảnh logo quảng cáo của Hàn Kiều Kiều. Trong poster cô ấy mặc một chiếc áo da màu đen, đưa thân hình bốc lửa của cô bày ra vô cùng hoàn mỹ, gương mặt tiểu yêu tinh kết hợp với bộ quần áo này hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh nhìn của đám đàn ông.
“Phim của chị Kiều Kiều đã được chiếu rồi, hay chúng ta đi xem phim của chị ấy đi.”
“Được.”
Phương Minh không có ý kiến gì, cậu vẫn nhớ rõ vì bộ phim điện ảnh này mà Hàn Kiều Kiều đã phải bận rộn suốt một khoảng thời gian dài theo đoàn làm phim đi khắp nơi để tuyên truyền đấy.
Ngay lúc Phương Minh cùng Diệp Tử Du đang định đi vào sảnh lớn thì đột nhiên một tiếng hô đầy kinh ngạc vui mừng vang lên: “Tử Du?”
Phương Minh cùng Diệp Tử Du cùng nhìn về hướng phát ra âm thanh, giờ phút này nơi đó có một cô gái trẻ tuổi đang đứng, sau khi xác định rõ ràng là Diệp Tử Du thì càng vui mừng hơn, nhanh chóng chạy về phía bọn họ.
“Thật sự đúng là Tử Du rồi, vừa nãy mình nhìn thấy bóng người có chút giống vì thể mới thử hô lên một tiếng.”
Cô gái trẻ này có vẻ rất vui mừng, đây chính là bạn học thời cấp ba của Diệp Tử Du, Đường Tú Tú.
“Mình nghe nói cậu tới kinh thành học đại học Thủy Mộc, cuối tuần rảnh rỗi nên về nhà chơi sao?”
Đường Tú Tú vừa nói xong vừa hiếu kỳ đánh giá Phương Minh bên cạnh. Trong suốt ba năm thời cấp ba cô ta chưa từng nhìn thấy Diệp Tử Du thân thiết với bất kỳ một người con trai nào, đừng nói tới đi xem phim chung như thế này.
Hai người khác phái lại cùng nhau đi xem phim, điều này chứng tỏ quan hệ của hai người chắc chắn không tầm thường chút nào, gần như ngay lập tức Đường Tú Tú cho rằng Phương Minh chắc chắn là bạn trai của Diệp Tử Du. Nghĩ tới nữ thần thời trung học cuối cùng cũng đã có bạn trai trong lòng cô ta không hiểu vì sao mà cảm thấy phấn khích vô cùng, nếu truyền tin tức này lên group lớp không biết sẽ khiến bao nhiêu người than trời trách đất…
Dù sao lúc ấy tất cả nam sinh trong lớp đều thích Diệp Tử Du.
Chỉ là sau khi đánh giá Phương Minh xong Đường Tú Tú thản nhiên loại bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu, nguyên nhân cũng rất đơn giản, ngoại hình của Phương Minh thật sự là quá bình thường, căn bản không hề xứng đáng với Diệp Tử Du.
Nếu so sánh với những người đã từng theo đuổi Diệp Tử Du, chắc hẳn cậu phải được xếp vào sau top 100, thật sự khó mà có thể khiến người ta tin tưởng Tử Du lại yêu một người đàn ông như vậy, chuyện này đều để những nam sinh kia biết được, đoán chừng sẽ tức tới hộc máu cũng nên…
Bạn cần đăng nhập để bình luận