Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 393: Xác định quan hệ

Chương 393: Xác định quan hệ
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
----------------------
Phòng của Diệp Tử Du, đây là lần đầu tiên Phương Minh vào phòng riêng của một cô gái, ách, không tính phòng của Hàn Kiều Kiều, phòng của cô gái kia không khác gì phòng làm việc.
Rèm cửa sổ màu xanh nhạt, chăn chấm bi màu lam, khăn trải giường màu hồng, còn có một giá sách không lớn, trong góc còn có một con gấu bông rất lớn.
Văn tĩnh nhưng lại đậm chất nữ tính, loại phong cách này rất thích hợp với Diệp Tử Du.
Thấy ánh mắt của Phương Minh đánh giá gian phòng của mình, khuôn mặt Diệp Tử Du ửng đỏ, cô cũng không biết lúc trước tại sao đột nhiên lại muốn đưa anh Phương Minh tới gian phòng của mình, chỉ là nhất thời kích động, chẳng qua bây giờ trong lòng lại tràn đầy ngượng ngùng.
Gian phòng này ngoại trừ cha mẹ và người thân thích của cô, còn chưa có người khác phái nào đi vào, nhiều năm như vậy anh Phương Minh là người khác phái đầu tiên đi vào trong phòng cô.
"A, đây là..."
Phương Minh chú ý tới vài cuốn sách trên giá sách: “Chu dịch”, “Dịch kinh”, “Tam nguyên truyền”...
Những sách này đều là sách trên phương diện huyền học, sao Tử Du lại xem những loại sách này?
Chẳng qua ngay sau đó Phương Minh liền đã hiểu rõ, Tử Du xem những sách này đều là bởi vì cậu, nghĩ đến cô bé năm xưa sau khi rời khỏi sơn thôn, lại bắt đầu đọc những loại sách mà mấy cô gái bình thường đều không có hứng thú, trong lòng Phương Minh tràn đầy cảm động.
Cô gái khác đều là xem đủ loại phim truyện tổng giám đốc yêu hận tình thù, hay cung đấu, đọc sách cũng là nhìn đủ loại tạp chí thời thượng hay tiểu thuyết tình cảm, mà Tử Du lại vì muốn có nhiều đề tài để nói chuyện cùng mình hơn, mới đọc những sách này.
Nghĩ tới đây Phương Minh quay đầu nhìn lại, vừa lúc đối mặt với Diệp Tử Du, hai người yên lặng nhìn nhau, lông mi Diệp Tử Du hơi giật giật, ngay sau đó liền nhắm hai mắt lại.
Bầu không khí tại thời khắc này đột nhiên nóng lên, tên nhóc tên thần Cupid nào đó bắt đầu xuất hiện... Tình cảm dâng trào…
Cốc cốc cốc!
Giống như con thỏ nhỏ bị kinh hãi, Phương Minh cùng Diệp Tử Du vội vã xa nhau, mà giờ khắc này cửa phòng bị đẩy ra, Lương Quỳnh đứng ở cửa nở nụ cười gượng gạo: “Tử Du, Phương Minh, dì sợ hai con đói bụng cho nên đã nấu nấm tuyết cho hai con, vừa vặn có thể giảm bớt cái nóng của mùa hè."
"Vâng ạ."
Đầu của Diệp Tử Du cúi gầm tới sắp chạm vào ngực, cả khuôn mặt tươi tắn đỏ ứng lên, ngay cả vành tai cũng không thoát khỏi số phận, Phương Minh cũng có chút xấu hổ, chỉ có thể cười cười gãi đầu một cái: “Cám ơn dì."
"Vậy hai con mau xuống ăn đi."
Lương Quỳnh xoay người, nụ cười trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ đằng đằng sát khí, nếu như không phải vừa rồi bà ấy gõ vài cái lên cửa, sợ rằng hiện tại đã nhìn thấy một màn không dành cho thiếu nhi rồi.
Trở lại phòng bếp, Lương Quỳnh cầm dao phay chém mạnh xuống thịt trên bàn, dường như đang phát tiết sát khí trong lòng.
"Đừng chặt nữa, bà còn chặt nữa thịt này hỏng mất… Bà xã sao thế?"
Diệp Minh có chút tò mò, vợ của mình chỉ là đi gọi Tử Du cùng Phương Minh ra ngoài uống chén canh nấm tuyết, tại sao trở về lại trở thành bộ dáng đằng đằng sát khí như vậy?
"Lão Diệp, tôi nói cho ông biết, lúc nãy khi tôi vừa mới mở cửa, tuy rằng Tử Du cùng Phương Minh đã tách ra, nhưng tôi khẳng định, vừa rồi hai người bọn họ khẳng định... Khẳng định..."
Trên mặt Diệp Minh lộ ra vẻ bừng tỉnh, ông biết ý trong lời nói của bà xã rồi, chẳng qua lập tức thoải mái vừa cười vừa nói: "Cái này thì có gì đâu, trước đây khi chúng ta yêu đương, tôi đến phòng bà rồi hai ta không phải cũng thế sao?"
Có lẽ là nghĩ tới tình huống của chính mình lúc còn trẻ, khuôn mặt Lương Quỳnh đỏ lên, trừng Diệp Minh một cái: “Lúc đầu không phải do tôi bị ông lừa sao?"
"Tại sao lại gọi là lừa dối chứ, đây chính là lãng mạng của người trẻ tuổi nha, bà à, bà đã quản quá nhiều rồi, Tử Du là một đứa bé thông minh, nên làm như thế nào trong lòng con bé đều có chừng mực."
"Ông cứ mặc kệ đi, nếu như đến lúc đó thực sự xảy ra chuyện gì tôi xem ông sẽ xử lý như thế nào?" Lương Quỳnh bất mãn nói.
"Có thể xảy ra chuyện gì chứ, Tử Du cùng Phương Minh là do tôi cùng lão thần tiên đinh ra hôn ước từ bé, hơn nữa, thời đại bây giờ không giống thời đại của chúng ta trước kia, bà xã cũng nên đả thông tư tưởng đi thì hơn."
Đều nói con gái là người tình của cha, có thể nói rằng mẹ vợ xem con rể là càng xem càng thương yêu, thế nhưng ở nhà họ Diệp vừa lúc lại tương phản, Diệp Minh vô cùng hài lòng về Phương Minh, dùng lời của ông tới nói, Phương Minh đã được ông chọn trúng từ khi còn nhỏ đấy, sẽ không sai.
...
Bóng đêm phủ xuống, mới vừa lên đèn, Phương Minh đã rời khỏi nhà họ Diệp, mà Diệp Tử Du thì theo Phương Minh đi về phía bên ngoài tiểu khu.
"Cuối cùng cũng có thể khiến dì đồng ý, sau này không cần phải lén lút nữa rồi."
Dưới đèn đường, Phương Minh nhéo nhéo cái mũi tinh xảo đẹp đẽ của Diệp Tử Du, trên mặt Diệp Tử Du cũng hiện lên nụ cười ngọt ngào, mẹ mình có thể chấp nhận Phương Minh, đối với cô mà nói đây chính là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Sau này cô có thể quang minh chính đại qua lại với Phương Minh, cũng không cần mỗi lần đều trốn tránh mẹ nhà mình, hơn nữa từ một loại hình thức nào đó đến nói, sau khi Phương Minh tới gặp cha mẹ của mình, đây chính là thật sự xác định quan hệ.
Phụ mẫu chi danh, môi chước chi ngôn(1).
(1)Phụ mẫu chi danh, môi chước chi ngôn: ý nói chuyện cưới hỏi phải nghe theo lời cha mẹ, bà mối
Đây là tư tưởng thâm căn cố đế trong lòng người trong nước, chưa từng gặp cha mẹ hai bên thì không được tính là đã xác định quan hệ.
Dưới ánh đèn, Phương Minh nắm tay của Diệp Tử Du, đèn nê-on chiếu xuống gương mặt hoàn mỹ tươi tắn của Diệp Tử Du, khiến Phương Minh nhìn tới có chút mê mẫn...
Đêm tối dần, cái bóng của hai người dưới ánh đèn đường gần như dính lại với nhau, sau đó trùng khít, đến mặt sau lại từ từ kéo dài, bởi vì một số nguyên nhân không thể miêu tả tiếp, xin mọi người tự phát huy trí tưởng tượng.
...
Biệt thự!
Khi Phương Minh trở lại biệt thự, lão Hoàng vọt lên trước tiên.
"Gâu gâu gâu."
"Làm sao vậy?"
Phương Minh hơi nghi hoặc một chút, tình huống bình thường lão Hoàng đều là dáng vẻ vô cùng lười biếng, loại khí trời này hẳn là nó nên nằm ở trong sân, thấy mình trở về cũng chỉ mở mắt nhìn một chút, sao lần này nó tự nhiên vọt tới lại còn kêu rống lên.
"Gâu!"
Lão Hoàng rống lên một lúc, sau đó xoay người chạy về một hướng trong sân, Phương Minh hiếu kỳ đuổi theo, cuối cùng lão Hoàng dừng lại ở trước một gốc cây trong sân, ngẩng đầu nhìn lên cây sủa to vài tiếng.
"Trên cây có cái gì sao?" Ánh mắt của Phương Minh nhìn lên cây theo, sau một khắc tròng mắt co rút lại một chút: “Tiểu Hắc."
Nhảy lên một cái, Phương Minh túm lấy cành cây, sau đó cẩn thận kéo cành cây xuống, cuối cùng đưa tay nắm lấy tiểu Hắc đang nằm giữa cành cây đặt vào lòng bàn tay, rồi đưa xuống.
Thời khắc này tiểu Hắc nhắm mắt lại, toàn bộ lông trên người rụng mất hơn phân nửa, giống như con chim bị nhổ sạch lông, hơn nữa thân thể cũng đang run lên bần bật.
"Đây là có chuyện gì, chẳng lẽ là bị phản phệ vì chuyện ban ngày?"
Phương Minh nhíu mày, cũng chỉ có một cách giải thích như vậy rồi, tình trạng của tiểu Hắc bây giờ có cái gì đó không đúng, thật giống như một con chim đột nhiên bị nhiễm ôn dịch vậy, thân thể không ngừng trở nên lạnh lẽo cùng cứng đờ.
"Là vì loại long mạch chi khí khác kia sao, không biết long tinh có tác dụng gì hay không…"
Phương Minh cầm lấy tiểu Hắc nhanh chóng đi về phòng, cuối cùng đi vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại, mà lúc này lão Hoàng lại không hề đi theo vào, mà là cứ như vậy canh giữ ở cửa, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận