Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 823: Thành Hoàng Gia (2)

Chương 823: Thành Hoàng Gia (2)
Nghe được lời giải thích của Phương Minh, đám người Trương Diệu Huy đều cảm thấy có chút khó tin, những chuyện đã xảy ra trên công trường đều là do pho tượng của Thành Hoàng Gia giở trò quỷ?
"Thành Hoàng Gia cùng cũng không khác Ông Địa là mấy, bức tượng này là Thành Hoàng Gia, bản thân đã có linh tính, hiện tại bức tượng lại bị mấy người hủy diệt, đương nhiên cũng sẽ bởi vậy mà tức giận, hơn nữa đa số thần linh này đều là loại thần có lòng dạ hẹp hỏi."
"Lòng dạ hẹp hòi?"
Đám người Hàn Kiều Kiều càng thêm khó hiểu, không phải nói Thần Phật đều đại từ đại bi sao? Tại sao lại biến thành lòng dạ hẹp hòi?
"Nghiêm chỉnh mà nói thì Thành Hoàng Gia cùng Ông Địa chưa được tính là Thần Linh, thậm chí có một số tinh quái đủ tu vi cũng có thể trở thành Thành Hoàng Gia cùng Ông Địa, cho nên ở một số nơi gần vùng núi cao, Ông Địa của bọn họ đều có dáng vẻ rất cổ quái."
Thấy ánh mắt đám người Hàn Kiều Kiều tràn đầy khó hiểu, Phương Minh giải thích cặn kẽ hơn: "Nói như thế, trên thực tế Thành Hoàng Gia cùng Ông Địa đều không phải là người cố định, cái này tương đối giống hai chức quan hơn, chỉ cần nguyện ý liền có thể đảm nhiệm, có trách nhiệm bảo vệ bách tính trong vùng này, đương nhiên lợi ích mà bọn họ nhận được chính là hương khói nhang đèn cung phụng của những người dân này."
"Mọi người tự ngẫm nghĩ một chút, có nơi nào viết rõ tên của Thành Hoàng Gia còn có Ông Địa hay không? Cũng chỉ lấy hai chức quan là Thành Hoàng Gia cùng Ông Địa để gọi, cho nên sau khoảng thời gian mấy chục năm, có lẽ Thành Hoàng Gia mà bản thân cúng tế cũng không phải Thành Hoàng Gia mà cha mình đã cúng tế trước kia."
"Hương khói nhang đèn cung phụng là thứ tinh quái cần có, bởi vì bọn chúng muốn tu luyện nhất định phải có những hương khói nhang đèn này đến giúp đỡ bọn chúng chống lại thiên kiếp, có đôi khi một số tinh quái còn sẽ vì trở thành Thành Hoàng Gia mà đánh nhau, đương nhiên đa số tình huống đều chú ý thứ tự đến trước hay đến sau."
Vừa nghe được Phương Minh nói như vậy, đám người Hàn Kiều Kiều đã hiểu rõ, đây là trao đổi ích lợi, dân chúng cung phụng hương khói nhang đèn cầu bình an, mà Thành Hoàng Gia thu hoạch hương khói nhang đèn bảo vệ bọn họ bình an.
"Nếu là người biết một số truyền thuyết về Thành Hoàng Gia sẽ rõ, khi mấy đứa nhỏ khi tới miếu Thành Hoàng làm ra một số chuyện bất kính với Thành Hoàng Gia, sau khi về nhà chắc chắn sẽ sinh bệnh lên cơn sốt, nhưng nếu đưa đứa nhỏ này tới Đạo quan hay Chùa miếu, cho dù mấy đứa bé này có vô ý lỡ lời cũng không gặp phải chuyện gì."
"Nguyên nhân rất đơn giản, Thần Phật mà Đạo quan cùng Chùa miếu cung phụng đều có danh tiếng, bọn họ hưởng thụ hương khói nhang đèn của vạn nhà, đương nhiên sẽ không tính toán cùng một đứa bé."
Đám người Trương Diệu Huy tỉ mỉ hồi tưởng lời nói của Phương Minh, cảm thấy dường như đúng là đạo lý này.
"Vậy anh Minh, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Trương Tiểu Long hỏi vấn đề mấu chốt, sau khi biết rõ nguyên nhân rồi thì phải giải quyết như thế nào đây?
"Tìm lư hương, dâng hương cùng giấy vàng, để tôi nói chuyện với hắn."
"Cái này không thành vấn đề, chú sẽ đi sắp xếp ngay bây giờ."
Trương Diệu Huy sắp xếp Lão Cổ đi mua mấy thứ này, mà trên mặt Tào Hà đang đứng bên cạnh lại hiện lên vẻ nghi hoặc, tuy rằng mấy lời này nghe cũng có lý thật, nhưng cô ấy vẫn chưa tin trên đời này thực sự có thần tiên, hơn nữa chỉ là một tượng bùn đất mà cũng có thể lợi hại như vậy.
Sau mười mấy phút, Lão Cổ đã chạy về, bởi vì ở nơi cách công trường không xa có một tiệm nhang đèn, vì thế Lão Cổ có thể mua mấy thứ cần dùng rất dễ dàng.
Phương Minh cầm tượng đất đi vào phòng làm việc của Trương Diệu Huy ở công trường, rồi sau đó thu thập hết mấy thứ lung tung trên bàn làm việc, bày tượng đất lên trên bàn rồi lại đặt lư hương ở phía trước tượng đất.
"Chú Trương, chú thắp hương bái tế một chút đi."
"Ah, tốt."
Sau khi Trương Diệu Huy nghe thấy những lời Phương Minh nói, châm ba nén hương, quay qua quỳ lạy tượng đất.
"Thành Hoàng Gia ở trên, không phải đệ tử Trương Diệu Huy cố ý mạo phạm ngài, mà là vì miếu hương khói nhang đèn của ngài đã bị hủy, đệ tử không biết thân phận của ngài, mong rằng ngài không so đo, tha thứ cho đệ tử lần này."
Trong lúc Trương Diệu Huy cúng tế, Phương Minh cũng ở bên cạnh nói mấy lời, mà đợi sau khi Trương Diệu Huy cắm ba nén hương này vào lư hương, Phương Minh tiếp tục thì thầm: "Nếu như Thành Hoàng Gia đáp ứng, vậy xin hãy thu hương hỏa của ba nén hương này."
Gần như ngay nháy mắt khi Phương Minh nói lời này, vốn là ba nén hương còn đang cháy sáng đột nhiên cứ như vậy dập tắt.
"Này là sao?"
Tào Hà đang đứng bên cạnh không nhịn được hô lên một tiếng kinh ngạc, nếu như chỉ là hương bị tắt, kỳ thực không có gì đáng kỳ quái, nhưng mấu chốt là mới vừa rồi Phương Minh còn nói mấy lời kia…
"Phương Minh, làm sao đây?"
Trương Diệu Huy cũng không biết rõ nên làm như thế nào cho phải, sắc mặt Phương Minh cũng trầm xuống, nói: "Lại điểm hương tế bái."
"Thành Hoàng Gia, dù sao thì đệ tử họ Trương cũng chỉ là vô tình mạo phạm, cần gì phải níu lấy không tha như thế?"
Phương Minh mở miệng lần nữa, song sau khi Trương Diệu Huy cắm hương vào, hương này lại một lần nữa lập tức dập tắt.
"Này..."
Đám người Trương Diệu Huy đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt Phương Minh cũng có chút khó coi, con ngươi nhìn chằm chằm tượng đất kia, một lúc sau đột nhiên cười lạnh nói: "Nể mặt ngươi gọi ngươi một tiếng Thành Hoàng Gia, không nể mặt ngươi thì ngươi chẳng là cái thá gì, thật sự chính là được đà lấn tới."
Nghe được lời của Phương Minh, Trương Diệu Huy ngơ ngẩn, bọn họ không nghĩ tới dĩ nhiên Phương Minh sẽ trực tiếp chỉ vào mặt Thành Hoàng Gia mà mắng mỏ như thế.
"Không có miếu thờ thì ngươi cũng chỉ là một con tinh quái mà thôi, còn cho rằng bản thân thật sự là Thành Hoàng Gia, chỉ dựa vào cái hành động càn quấy của ngươi, tàn hại công nhân vô tội, cũng đủ để khiến ngươi dù có hấp thu hương khói nhang đèn cung phụng cũng vô hiệu, nói lời hay với ngươi thì ngươi không nghe, vậy thì vạch mặt đấu một trận đi, để coi cuối cùng ai mới là người chịu thiệt."
Sau khi Phương Minh nói xong lời này, ba nén hương trên lư hương kia lại xuất hiện biến hóa, vốn là ba nén hương đã tắt, rốt cuộc lại bốc cháy.
"Phương Minh, tình huống này là thế nào?"
Trương Diệu Huy kinh ngạc vô cùng, hương đang cháy đột nhiên tắt đi còn có thể lý giải, nhưng hương đang tắt lại đột nhiên bốc cháy như vậy… Đây thật sự là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
"Đây là Thành Hoàng Gia đáp ứng rồi?"
Trên khuôn mặt Hàn Kiều Kiều cũng hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi, lúc trước nói mấy lời dễ nghe thì không đáp ứng, Phương Minh vừa hung ác lập tức Thành Hoàng Gia quay ngược lại đáp ứng ngay, chẳng lẽ Thành Hoàng Gia này là hạng người thích bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh sao?
Hoặc là, Thành Hoàng Gia này có tiềm chất run M (1)?
(1) Run M: chỉ xu thế tâm lý và tính cách của một người, chữ M là chữ cái đầu của từ tiếng Anh Masochism, chỉ người thích bị ngược đãi và chứng thích bị ngược đãi.
Ngược lại vẻ mặt Phương Minh không có thay đổi gì, Thành Hoàng Gia vốn cũng không phải là thần tiên, nếu thật sự đấu lên, cho dù là hắn cũng không chiếm được lợi lộc gì, cho nên cuối cùng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Tượng đất vốn bất động, chẳng qua giờ phút này tượng đất lại có biến hóa, đột nhiên quay làm động tác tìm kiếm với Phương Minh, bởi vì hình tượng khi được đắp nặn không quá chuẩn, dẫn tới động tác này có vẻ hơi quái dị, nhưng ít ra tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, tượng đất này thực sự đang làm động tác tìm kiếm.
"Không ngờ tượng đất này lại có thể chuyển động, hắn muốn làm gì?"
Tào Hà chỉ cảm thấy thế giới quan của bản thân đã hoàn toàn sụp đổ, nếu như nói lúc trước hương tắt cùng hương cháy lại khiến cho thế giới quan của cô ấy đứng bên bờ vực tan vỡ, như vậy giờ khắc này chính là triệt để hỏng mất.
"Ngươi muốn cầu ta giúp ngươi một chuyện?"
Trong số đám người ở hiện trường, duy chỉ có Phương Minh thấy rõ, vị Thành Hoàng Gia này là có chuyện muốn xin mình giúp đỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận