Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 784: Vô tự thiên bi

Chương 784: Vô tự thiên bi
Lên núi không tận cùng, một bước một sinh cơ!
Phương Minh bắt đầu nhớ lại những thi thể mà cậu đã thấy dọc theo con đường này, những thi thể kia đều không ngoài suy đoán tất cả là vì sinh cơ tiêu tán mà tử vong, nhưng lẽ nào trước khi bọn họ vào đây, trại chủ của các trại chưa từng nhắc nhở một câu nào sao?
Hoặc có lẽ là mỗi trại đều có quy định, trại chủ không được tiết lộ tình huống trong núi Thiên Táng này, chỉ có thể dựa vào người được đề cử tự mình đi vào tìm tòi cùng lục lọi.
Nhưng sau khi những người này đi vào, làm sao có thể thuận lợi đi đến đỉnh núi sau đó rời đi?
Những nghi ngờ này còn chưa được hóa giải, Phương Minh không có ý định tiếp tục tiến lên.
Mỗi khi leo lên tới khoảng cách nhất định sẽ tiêu hao một lượng sinh cơ nhất định, mà cho dù có lui về phía sau sinh cơ cũng sẽ không trở lại cơ thể, nếu đổi lại là bản thân mình, ngay trước khi chưa làm rõ tình huống nơi này, nhất định mình sẽ không tiếp tục đi về phía trước, biện pháp duy nhất chính là đợi ở đây một thời gian, chờ xem có thể xuất hiện biến cố gì hay không.
Trong mắt Phương Minh có tinh quang thoáng qua, cậu quyết định án binh bất động, chờ đợi ở chỗ này, bởi vì cậu không tin quy tắc trong này không có sơ hở, nếu như thật sự không có sơ hở, không ai có thể thành công đi lên đỉnh núi.
Mặc dù nói hiện tại cậu chỉ già vài tuổi mà thôi, nhưng tương tự cũng còn cách đỉnh ngọn núi này rất xa, nói trắng ra là đến hiện tại độ cao mà cậu leo được còn chưa bằng một phần mười độ cao của ngọn núi này.
"Ở chỗ này chờ?"
Lăng Duy hơi nghi hoặc một chút, nhưng cậu ta cũng biết lúc này cũng không có biện pháp nào khác tốt hơn, điều may mắn nhất là sau khi đi tới nơi này, cảm giác đói bụng của cơ thể cũng biến mất, cho dù đợi bao lâu cũng sẽ không cảm thấy đói, ngược lại là có thể ngồi im ở đây một thời gian.
Mà lần chờ đợi này, chính là ba ngày.
Bởi vì không có trời trăng, không có ban ngày cùng đêm tối, thời gian này là Phương Minh đại khái tính toán được, bởi vì mỗi một lần cậu nhập định tu luyện đại khái đều nằm ở khoảng sáu giờ, căn cứ số lần nhập định đến tính toán thời gian.
Ba ngày sau, trên núi Thiên Táng đột nhiên nổi lên cuồng phong, cuồng phong thổi vào trên mặt đá giống như sóng mạnh đập vào bờ, rung động đùng đùng.
"Phương Minh, nổi gió rồi, gió này thật lớn, ngay cả tôi đều có chút đứng không vững."
Ở trong cuồng phong, thân thể Lăng Duy lung lay sắp đổ, nếu không phải là Phương Minh bắt cánh tay cậu ta lại, đã sớm ngã nhào đến chân núi.
Phương Minh không để ý đến Lăng Duy bị hù tới sắc mặt trắng bệch, ngược lại trong mắt của cậu lại có tia sáng, cuồng phong đột ngột xuất hiện mặc dù không biết rõ tốt hay xấu, nhưng ít ra nó có thể chứng minh được một điểm, đó chính là biến cố xuất hiện.
Dưới tình huống tiến thối lưỡng nan ngay lúc này, có biến hóa hiện ra chính là tình huống tốt nhất, biến hóa xuất hiện thường thường sẽ phá vỡ cục diện bế tắc, sẽ cho cậu tìm được một đường để phá cục.
Phương Minh tỉ mỉ lắng nghe thanh âm của gió lớn, tiếng gió không có gì đặc biệt, cũng không có hình dạng gì, chính là một hồi gió to mà thôi.
"Lúc này đột nhiên nổi lên gió to, rốt cuộc có ý nghĩa thế nào đây?"
"Đừng suy nghĩ, tôi nghĩ hay là chúng ta đi xuống trước đi, trên núi này trụi lủi cũng chỉ có hai người chúng ta, không chừng gió này tới chính là vì chúng ta đấy."
Nghe được tiếng nói của Lăng Duy truyền tới từ trong gió lớn, con mắt Phương Minh đột nhiên sáng ngời, bởi vì lời Lăng Duy nói đã cho cậu nhắc nhở.
Trên núi này cũng không phải chỉ có hai người cậu và Lăng Duy, không tính những thi thể này, nhưng ít ra trên núi này vẫn tồn tại một loại lực lượng thần bí, có thể cướp đoạt lực lượng sinh cơ của con người.
Nếu như so sánh lực lượng này với một chất khí không hình không dạng không màu không mùi, như vậy cỗ cuồng phong này xuất hiện...
"Đứng ở chỗ này chờ tôi."
Phương Minh buông lỏng tay Lăng Duy ra, khiến Lăng Duy nằm sấp trên tảng đá, tránh bị gió thổi bay đi, mà chính cậu thì nhanh chóng bò lên phía trên đỉnh núi, cậu muốn nghiệm chứng suy đoán trong lòng mình.
Thời gian chừng năm phút, Phương Minh toàn lực ứng phó, độ cao đường núi cậu đi được xấp xỉ chừng độ cao mà cậu bò được trong nửa giờ lúc trước, mà trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm tay mình, da không có bất kỳ biến hóa nào.
"Quả nhiên là như vậy, cuồng phong này chính là một chút hi vọng sống, cuồng phong này sẽ thổi bay lực lượng thần bí có thể cắn nuốt sinh cơ của con người, nói cách khác chỉ cần tiếp tục di chuyển dưới cuồng phong này là tốt rồi."
Phương Minh đưa ra nhận xét khẳng định, chắc chắn là vì phát hiện ra bí mật này nên những tộc trưởng mấy đời trước mới có thể lên tới đỉnh ngọn núi, mà những người không leo lên đỉnh núi, có lẽ là do gặp cuồng phong nhưng lại không phát hiện ra điểm này, dù sao phần lớn người sau khi gặp phải gió lớn, đều sẽ có suy nghĩ đầu tiên là tìm chỗ lánh phong ba.
Sau khi có phán định này, Phương Minh quay trở về tới bên cạnh Lăng Duy, nắm lấy Lăng Duy đang nằm trên đất như nắm lấy con cóc, nhấc cậu ta đi lên phía trên núi.
"Đừng, anh đừng có kéo tôi đi, nếu đi tiếp tôi sẽ mất mạng đó, tôi bây giờ đã là đời đời bất diệt, lại đi liền gần đất xa trời."
Đừng nói, dưới tình huống nguy hiểm, chỉ số thông minh của con người vẫn thường sẽ online, chí ít Lăng Duy đã có thể nhớ ra hết tất cả những thành ngữ mà thầy cô dạy cậu ta.
"Có cuồng phong này ở, sẽ không bị cắn nuốt sinh cơ, thừa dịp cuồng phong vẫn còn ở đây, có thể leo lên độ cao bao nhiêu thì hay bấy nhiêu."
Phương Minh giải thích một câu, lúc này Lăng Duy mới không giãy giụa, chẳng qua thật ra lấy thể chất già nua cộng thêm cuồng phong này ngăn cản, căn bản không hề có sức lực đi lại, tất cả đều là dựa vào Phương Minh túm cậu ta lên.
"Cái kia, nếu không Phương Minh anh ôm tôi kiểu công chúa đi, đi như vậy nhanh hơn."
Nghe được giọng điệu vô sỉ này của Lăng Duy, Phương Minh quay đầu trừng trắng mắt, hai tay đặt ở giữa eo của Lăng Duy, hơi dùng sức nâng cả người Lăng Duy lên cao, sau đó không để ý tới tiếng kêu sợ hãi của người này, trực tiếp đi lên phía trên núi.
Mười lăm phút, nửa giờ, một giờ, hai giờ...
Cuồng phong này chà xát khoảng chừng một ngày một đêm, Phương Minh toàn lực chạy đi, không lãng phí một chút xíu thời gian nào, đợi khi cuồng phong tiêu tán, lúc này mới dừng lại nghỉ ngơi.
Một ngày một đêm, xấp xỉ là đi được một phần mười đường núi, mà sau khi dừng lại, sinh cơ của hai người cũng không tiếp tục trôi qua, điều này khiến Phương Minh có thể đưa ra kết luận.
Cướp đoạt sinh cơ hẳn là ở lúc đường giới hạn mới sinh ra.
Phải lý giải những lời này như thế nào đây?
Giả thiết dùng những đường thẳng dài dẹp để phân tách núi Thiên Táng này ra, như vậy mỗi không gian ở giữa hai đường thẳng có thể được xưng là một khu vực, mà vị trí chứa hai đường thẳng chính là một đường giới hạn, mỗi khi bước vào hoặc là bước ra khỏi đường giới hạn, sinh cơ đều sẽ bị tước đoạt, cho nên khi ở bên trong khu vực này không cần lo lắng sinh cơ tiếp tục trôi qua.
Có phán đoán này, Phương Minh ngược lại yên tâm thoải mái nghỉ ngơi, mãi cho đến cuồng phong lần kế đến.
Cuồng phong lần kế xuất hiện ở hai ngày sau, thời gian cơn cuồng phong này xuất hiện, dĩ nhiên giằng co hai ngày hai đêm.
Mà khi cuồng phong lại một lần nữa xuất hiện là vào bốn ngày sau, chẳng qua lần này chỉ xuất hiện nửa ngày.
Thời gian cuồng phong xuất hiện cũng không cố định, mà thời gian cuồng phong kéo dài cũng đồng dạng là không cố định, chẳng qua ở một tháng sau, hai người Phương Minh cùng Lăng Duy đã đi qua được hai phần ba độ cao của ngọn núi, thậm chí mơ hồ đã có thể thấy đỉnh núi trong đám mây.
"Không dễ dàng chút nào, rốt cục cũng đi tới đây, chờ đến khi tới đỉnh núi lại trở về, tôi nhất định phải đánh chết lão già kia."
Lăng Duy nghĩ đến những gì mình gặp phải trong một tháng này, thật sự là nuốt nước mắt vào trong bụng, tên gia súc Phương Minh này là hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc, khiêng mình chạy nhanh trên núi, lắc lư lắc lư tới bao nhiêu mật trong bụng đều đã bị ói ra hết
Mỗi một lần Phương Minh dừng lại, cậu ta đều dùng một loại ánh mắt đặc biệt u oán nhìn về phía Phương Minh, lẽ nào anh không biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ sao?
Từ quan hệ huyết mạch đến nói, mình là em họ của cậu, xem như là trẻ, mà từ trạng thái trước mắt đến nói, mình già nua như vậy, đây là lão, thế mà tên gia súc này không hề có chút đức tính kính già yêu trẻ tốt đẹp này, quả thực là thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ (1).
(1) Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ: thói đời bạc bẽo, vật đổi sao dời
Nhưng mà, khiến Lăng Duy không nghĩ tới là, một phần ba đường núi còn lại, dĩ nhiên phải leo lên tới hơn một tháng, bởi vì thời gian cuồng phong xuất hiện càng lúc càng ngắn.
Sau khi thấy phía trước lại một lần nữa xuất hiện cây cỏ, Lăng Duy cũng nhịn không được nữa, trực tiếp xoay người lăn lông lốc xuống thảm cỏ đó, Phương Minh cũng không ngăn cản Lăng Duy, bởi vì vừa rồi cậu đã nhìn lướt qua thảm cỏ này, không có nguy hiểm gì.
Mây mù mờ ảo, bóng cây xanh râm mát thành mảng, thời khắc này núi Thiên Táng mới có dáng dấp thánh địa chân chính, tuy rằng vẫn không có bất kỳ sinh vật nào tồn tại.
Trong khi Lăng Duy nằm sấp trên cỏ lăn lộn, Phương Minh đưa mắt nhìn về phía trước, ở đó ngoài trăm thước có từng tòa bia đá tồn tại, chẳng qua chờ khi cậu đến gần sau đó lại phát hiện trên những bia đá này một chữ cũng không có, chớ nói chi là đồ án.
Những thứ này, đều là những tấm bia đá trống trơn.
Tuy rằng đều là những tấm bia đá trống trơn, nhưng Phương Minh có thể xác định những bia đá này có cùng nguồn gốc cùng những bia đá bên trong cổ trại Ba Toa kia, bởi vì cho dù là vẻ ngoài hay là chất liệu đều giống nhau như đúc.
"Ý của cậu chính là để cho tôi khiêng một tấm bia đá vô tự này rời khỏi là được rồi?"
Lăng Duy cũng đi tới trước tấm bia đá, sau khi nghe thấy những lời Phương Minh nói, càng là đầu óc mơ hồ, một tấm bia đá không có chữ này mang ra ngoài có tác dụng gì chứ?
"A, ai lại lưu mấy chữ này lại thế, sao nhìn thế nào không hiểu?"
Chẳng qua Lăng Duy phát hiện ở trên mặt đất nơi đang bày những tấm bia đá này, có người đất khắc lại một hàng chữ ở trên mặt, chỉ có điều lấy văn hóa cậu ta dày công tu dưỡng vẫn không thể nhìn hiểu những chữ này.
Phương Minh nghe thấy những lời Lăng Duy nói, cũng đi sang đưa mắt nhìn trên mặt đất, chỉ vừa liếc mắt, tròng mắt của cậu liền co rút lại một chút, chữ trên mặt đất cũng không phải Miêu văn, mà là văn thể chữ Khải, là có người dùng dao khắc dấu trên mặt đất ngay bên dưới tảng đá này.
Ý của đoạn văn thể chữ Khải này cũng không khó lý giải, Phương Minh liếc một cái liền thấy rõ, nhưng chính là bởi vì thấy rõ cậu mới sẽ cảm thấy khiếp sợ.
"Càn Phong năm thứ hai (2), thiên hoàng bệnh nặng, thừa lệnh của thiên hậu đi tìm bia công đức, dọc đường nơi đây, được bí mật bi văn, thấp thỏm lo âu, không dám tiết lộ thiên cơ, lấy vô tự thiên bi thay thế, Thái Sử Lệnh (3) lưu."
(2) Càn Phong: từ năm 666- tháng 2 âm lịch năm 668
(3) Thái Sử Lệnh: vị quan chịu trách nhiệm về âm dương và thiên văn của triều đại nhà Đường.
Phương Minh khẽ đọc, sau khi Lăng Duy đang đứng bên cạnh nghe xong, lập tức thầm nói: "Đệt mợ nó, thiên hoàng, lũ Nhật Bản đã từng từng đến nơi này?"
"Không học qua lịch sử thì trở về bồi bổ tri thức thật tốt đi."
Đối với Lăng Duy Phương Minh đã không biết nên nói cái gì cho phải, vừa nghe đến thiên hoàng liền cho rằng đang chỉ Nhật Bản, trên thực tế ở Đường triều, Đường Cao Tông đã tự xưng mình là thiên hoàng, mà thiên hậu thì lại là nhân vật trứ danh trong lịch sử, Võ Tắc Thiên.
Càn Phong năm thứ hai, đây là chỉ thời gian Đường Cao Tông tại vị, mà lúc đó Đường Cao Tông đã bệnh lâu quấn thân, quyền lớn rơi vào trên tay Võ Tắc Thiên, lúc kia hẳn là Võ Tắc Thiên cũng đã bắt đầu chuẩn bị mộ địa cho Đường Cao Tông, về phần thái sự lệnh kia, người đảm nhiệm chức Thái Sử Lệnh thời Đường Cao Tông chỉ có vị kia, cũng chỉ có vị kia mới có thể từng đến nơi này.
Lý Thuần Phong!
Một vị kỳ nhân có địa vị cực cao trong phong thủy kham dư, số tử vi bói toán, nổi danh nhất chính là ông ấy cùng Viên Thiên Cương đã viết lên《 Thôi Bối Đồ 》 được xưng tiên đoán kỳ thư.
Lý Thuần Phong đã tới đây, còn mang đi một tấm bia đá, đồng thời xưng là vô tự thiên bi, trong nháy mắt trong đầu Phương Minh đã nghĩ đến khối vô tự thiên bi nổi tiếng trên lăng mộ của Võ Tắc Thiên kia (4), phải chăng giữa hai người có liên hệ?
(4) Tương truyền tấm bia trên mộ của Võ Tắc Thiên không hề khắc bất kỳ thứ gì lên, kể cả tên bà
Bạn cần đăng nhập để bình luận