Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 165: Không đỡ

Chương 165: Không đỡ
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
------------------
Ba!
Hộp bắp đập thẳng vào mặt Lưu Hâm!
Hành động đột nhiên khiến tất cả mọi người ngây người, Đường Tú Tú ngồi giữa kinh ngạc nhìn Diệp Tử Du, có chết cô ta cũng không ngờ nữ thần như Diệp Tử Du vậy mà có thể xúc động đánh người!
Mà Phương Minh đang ngồi bên cạnh Diệp Tử Du cũng kinh ngạc đứng dậy, cảm thấy có chút ngoài ý muốn nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Diệp Tử Du.
Lúc trước cậu đã rất tức giận khi nghe thấy những lời nói của Lưu Hâm, đang định cắt ngang lời anh ta thì Diệp Tử Du đã lên tiếng trước.
Thế nhưng cậu không ngờ rằng Diệp Tử Du sẽ ném thẳng hộp bắp vào mặt Lưu Hâm, hành động này không hợp với tính cách của cô ấy một chút nào.
“Những minh tinh khác thì tôi không biết, nhưng anh tuyệt đối không được nói xấu chị Kiều Kiều.”
Vẻ mặt Diệp Tử Du lạnh lẽo vô cùng, ban đầu khi ở thôn Diệu Hà, ngoại trừ anh Phương Minh thì người chăm sóc cô ấy nhiều nhất chính là chị Kiều Kiều.
Nếu như không nhờ có chị ấy nói cho cô biết chuyện anh Phương Minh đã tới Ma Đô, thì chắc chắn tới bây giờ cô vẫn còn ngây ngốc không biết gì, cũng không thể nào gặp được anh Phương Minh.
“Cô… Cô…”
Phải mãi tới năm, sáu giây sau Lưu Hâm mới phản ứng lại, khuôn mặt tuấn tú tức giận tới đỏ bừng, ban đầu anh ta nghĩ muốn khoe khoang bản thân một chút trước mặt người đẹp, không ngờ lại tạo thành kết cục xấu hổ như vậy.
“Anh Phương Minh, chúng ta đi.”
Diệp Tử Du không muốn nhìn Lưu Hâm thêm một phút giây nào nữa, quay đầu trực tiếp muốn rời đi.
“Thích đánh thì đánh thích đi thì đi sao, đứng im cho tôi!”
Bởi vì cơn giận chiếm cứ, Lưu Hâm cũng không còn quan tâm cái gì mà người đẹp hay người xấu, trực tiếp vươn tay muốn kéo Diệp Tử Du lại. Chỉ là khi tay anh ta còn chưa kịp đụng tới Diệp Tử Du thì cổ tay đã bị người ta nắm chặt, anh ta chỉ kịp cảm thấy một cơn đau nhói, sau đó cả người trực tiếp bay thẳng ra ngoài, nằm bẹp dưới dãy ghế đầu tiên.
Người ra tay đương nhiên là Phương Minh, mà hai người nam sinh còn lại nhìn thấy Lưu Hâm bị đánh cũng vội chạy qua, thế nhưng cả hai đều bị Phương Minh dọa sợ, không dám ra tay bậy bạ.
“Những lời anh vừa nói tôi đã dùng điện thoại ghi âm lại rồi, nếu anh muốn tố cáo tôi đánh người thì cứ việc, còn tôi phải đưa đoạn ghi âm này cho chị Kiều Kiều, để chị ấy tố cáo anh tội phỉ báng(1)!”
(1)Phỉ báng: lăng nhục, nói xấu
Diệp Tử Du lắc lắc điện thoại mà lửa giận của Lưu Hâm cũng triệt để biến mất, anh ta đang suy nghĩ Diệp Tử Du có thật sự quen biết Hàn Kiều Kiều hay không.
Nếu như không quen biết thì Diệp Tử Du hẳn sẽ không xúc động trước những lời nói của anh ta như vậy, còn nếu thật sự có quen biết… Khoan hãy nói tới chuyện Hàn Kiều Kiều có thật sự tố cáo anh ta hay không, chỉ cần chuyện này truyền ra ngoài thì đám người hâm mộ của Hàn Kiều Kiều chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Fan cuồng là không thể nói lý đấy!
“Hừ, có gan làm mà không có gan nhận, chuyện này cũng không phải một mình tôi nói, cô có giỏi thì đi bịt miệng hết đám người trong thiên hạ đi!”
Lưu Hâm mặc dù ở thế yếu nhưng lại ngại mất mặt, mà Diệp Tử Du cũng không quan tâm tới anh ta, nhìn Đường Tú Tú nói thẳng: “Tú Tú, thật ngại quá, bọn mình đi trước đây.”
Diệp Tử Du cùng Phương Minh rời đi, lưu lại đám người Lưu Hâm đang chửi cha chửi mẹ…
“Một đôi cẩu nam nữ, có giỏi thì đừng đi, lần sau đừng để tôi đụng phải các người!”
Nghe thấy những lời chửi rủa của Lưu Hâm nữ sinh tóc ngắn khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng thở phào một hơi, mặc dù trước đây cô thật sự rất thích tên Lưu Hâm này, thế nhưng một màn vừa rồi khiến cô nhận ra anh ta không hề tốt đẹp như những gì anh ta vẫn luôn biểu hiện, thậm chí tố chất càng tồi tệ hơn.
Nếu thật sự Hàn Kiều Kiều xấu xa như lời anh ta nói thì đáng ra anh ta phải dùng giọng điệu khẳng định để nói chuyện, đằng này lời nói của anh ta lại là ngoài mạnh trong yếu.
“Tú Tú, chúng ta cũng đi thôi.”
Nữ sinh tóc ngắn kéo tay Đường Tú Tú, Đường Tú Tú nhìn nhìn cô bạn thân rồi lại nhìn nhìn Lưu Hâm, bất đắc dĩ thở dài một hơi, xem ra không thể tiếp tục xem hết bộ phim này được nữa rồi.

“Anh Phương Minh, anh đỡ em một chút đi.”
Vừa rời khỏi rạp chiếu phim đột nhiên Diệp Tử Du nói ra câu này, mà tới giờ Phương Minh mới để ý thân thể cô hơi run rẩy, vội vàng vươn tay đỡ cô.
“Em sao vậy?”
“Em không sao, chỉ là hơi kích động một chút mà thôi, đây là lần đầu tiên em đánh người khác.”
Diệp Tử Du le lưỡi, từ trước tới nay cô vẫn luôn là một học sinh ngoan ngoãn trong mắt thầy cô, bạn bè, và cả cha mẹ nữa, đánh người là chuyện quá xa lạ đối với cô.
Đừng nói là đánh người, thậm chí cô còn chưa cãi nhau với ai bao giờ.
“Anh thấy em vừa nãy rất có khí thế đó, tất cả đám nam sinh kia đều bị em dọa sợ.” Phương Minh cười ha hả, cố gắng dời đi sự chú ý của cô, giúp cô bớt kích động.
“Em chỉ hù dọa anh ta mà thôi, điện thoại của em căn bản không ghi âm.”
Sau khi xảy ra chuyện của Lưu Hâm, hai người không còn hứng thú đi mua sắm nữa, mà mặt trời cũng đã ngã về tây, khí trời cũng đã trở nên mát mẻ hơn.
“Chúng ta đi dạo bên bờ sông một lát nhé.”
“Nghe theo em.”
Đợt này Diệp Tử Du chỉ được nghỉ có hai ngày mà thôi, cô đã đặt vé máy bay ngày mai về lại thủ đô rồi, vì vậy chỉ có thể ở chung với anh Phương Minh một ngày hôm nay, cô không muốn về nhà sớm như vậy.
Bên bờ sông Hoàng Phổ lúc này có khá nhiều người tụ tập, một số người đi dạo, mà một số du khách thì muốn lên du thuyền.
Phương Minh cùng Diệp Tử Du cũng đi dạo bên bờ sông, nhưng rất nhanh đã chú ý tới một đám người tụ tập ngay trước mắt.
“Có chuyện gì xảy ra sao?”
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó vội vàng đi tới, cách bọn họ không xa có một đám người đang vây thành vòng tròn, mà ở giữa vòng tròn là một bà lão ngã trên mặt đất, ho khan không ngừng.
Mặc dù trời chiều đã không còn quá nóng nữa, thế nhưng hơi nóng trên mặt đất do nắng chiếu cả ngày vẫn chưa kịp tản đi hết, một người bình thường ngồi xuống cũng cảm thấy nóng rát khó chịu, huống chi là một bà lão.
Chỉ là đám người vây xung quanh rất đông nhưng lại không có ai đi tới giúp đỡ bà lão, tuy nhiên cũng có người bắt đầu gọi xe cứu thương.
“Mấy người này làm gì vậy? Sao có thể mặc kệ bà lão ngã trên mặt đất như vậy chứ?”
Diệp Tử Du vội vã, mà Phương Minh thì lại cười khổ, không phải bọn họ không muốn giúp, thế nhưng bởi vì những chuyện làm ơn mắc oán quá nhiều khiến con người trong xã hội ngày càng trở nên lạnh lùng hơn.
Không phải tôi đụng ngã bà ấy thì tại sao tôi phải đỡ?
Cũng không ít chuyện người tốt làm việc tốt thế nhưng cuối cùng lại bị đe dọa tố cáo, khiến con người dần dần trở nên lãnh cảm, mà thậm chí trên internet còn dựa vào đó mà xây dựng nên mấy tiểu phẩm hài hước trào phúng.
“Ban đầu tôi còn có một chiếc xe con đấy, sau khi đỡ bà lão ba lần thì hiện tại chỉ có thể đi xe đạp!”
Buổi sáng đi ra ngoài gặp một bà lão bị ngã, cậu thanh niên chạy tới: “Bà à, tôi là nhân viên làm thuê, một tháng chỉ có thể kiếm được 3000, tôi có thể dìu bà đứng lên không?”
Bà lão: “Tên nhóc cậu đi đi, tôi chờ ở đây thêm một lát đã!”
Thế rồi cũng có người khác tiến lên: “Bà a, tôi bán hamburger gà, tôi có thể dìu bà không?”
Bà lão nhìn nhìn người thanh niên, sau đó yên lặng dịch chuyển qua bên cạnh một chút: “Đứa nhỏ, đến nằm bên cạnh bà đi.”

Mặc dù tiểu phẩm này có chút khoa trương, thế nhưng người trong xã hội bây giờ thật sự không dám đỡ mấy người già bị té ngã như thế này. Nguyên nhân cũng đơn giản, người già thì thân thể sẽ nhiều bệnh tật, nếu gặp phải kẻ lừa dối thì không biết chừng bản thân sẽ bị vu oan đẩy ngã người già này, sau đó còn phải bồi thường tiền thuốc men…
Thế nhưng Diệp Tử Du nào có nghĩ được nhiều như vậy, cô chỉ muốn đi tới đỡ bà lão lên ngay.
“Tử Du, chờ một chút đã.”
Ngay lúc hai tay Diệp Tử Du sắp chạm tới người bà lão, đột nhiên Phương Minh lại ngăn cản cô.
“Sao vậy?”
Diệp Tử Du cảm thấy khó hiểu, tại sao anh Phương Minh lại ngăn cản cô đỡ bà lão dậy kia chứ? Mặc dù trên internet đúng thật là có rất nhiều tin tức về chuyện làm ơn mắc oán, thế nhưng cô vẫn bất chấp tất cả muốn đỡ bà lão dậy.
Có thể sau khi cô đỡ bà lão dậy cô sẽ bị đe dọa, nhưng nếu không đỡ, lỡ đâu bà ấy xảy ra chuyện gì bất trắc thì cô sẽ ân hận cả đời.
Phương Minh cười lạnh đi vào giữa đám người, kéo Diệp Tử Du qua một bên, sau đó bình chân như vại mà nhìn bà lão, thậm chí cũng không có ý định giải thích gì với Diệp Tử Du.
“Anh Phương Minh?”
Diệp Tử Du khó hiểu, anh Phương Minh của cô tuyệt đối không phải là loại người máu lạnh vô tình đấy. Đang lúc cô mở miệng muốn hỏi rõ nguyên nhân thì đột nhiên có mấy người xông tới, vừa nhìn thấy bà lão ngã ngồi dưới đất thì tái mặt, vội vã dìu bà ấy đứng lên.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?”
“Mẹ, là tên khốn kiếp nào đã đụng mẹ ngã trên mặt đất vậy?”
Hai người đàn ông trung niên phẫn nộ nhìn những người xung quanh, mà người phụ nữ trung niên đi theo hai người này cũng chỉ thẳng vào mặt mọi người mắng xối xả: “Các ngươi có còn là con người hay không vậy? Tại sao nhìn thấy mẹ của tôi ngã trên mặt đất mà không hề có một ai đỡ bà ấy lên?”
Đám người vây xem không hề phản bác, thậm chí còn có một số người hổ thẹn cúi đầu xuống.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ nói gì đi chứ? Mẹ…”
Mặc dù bà lão đã được đỡ dậy nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, ho khan không ngừng, tưởng như sắp không thể thở nổi.
“Không tốt, nếu để bà lão ho khan không ngừng như vậy sợ rằng bà ấy sẽ không thể thở nổi, có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng đó.”
Trong đám người hiển nhiên cũng có người biết chút y thuật, mà lời nói của ông ta lại càng khiến con gái bà sốt ruột hơn, không ngừng vuốt lưng nhuận khí cho bà.
“Để tôi xem thử xem.”
Đúng lúc này từ trong đám người có một thanh niên cỡ chừng hơn ba mươi tuổi đi ra, nhìn thấy bà lão ngã trên mặt đất, đồng tử hơi co rút một chút. Sau đó không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của con gái bà, trực tiếp dùng tay phải ấn trên lưng bà, một đường ấn xuống thẳng, khi tới hông bỗng nhiên vỗ mạnh một cái.
“Anh làm gì vậy?”
Con gái của bà lão nổi giận, nhưng bọn họ còn chưa kịp tính sổ với người thanh niên kia thì tiếng ho khan của bà lão lại vang lên, mà sắc mặt tái nhợt của bà ấy vậy mà bắt đầu trở nên hồng hào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận