Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 295: Thiên tài vẫn lạc thì không được gọi là thiên tài

Chương 295: Thiên tài vẫn lạc thì không được gọi là thiên tài
Nhìn vẻ mặt của đám người nhà họ Trần, trên mặt Phương Minh cũng hiện lên ý cười, chẳng lẽ lời nói của cậu lại không đáng tin cậy tới vậy sao?
"Đấu pháp, đệ sẽ đại diện cho nhà họ Trần xuất chiến."
Đây là những lời Phương Minh mới nói, mà sau khi cậu thốt ra những lời này, vẻ mặt của đám người nhà họ Trần trở nên quái dị, vẻ chờ mong trên mặt bọn họ tiêu tán trong nháy mắt.
"Phương sư đệ, ý tốt của đệ sư huynh khắc ghi trong lòng, thế nhưng thực sự là không cần phải vậy đâu."
Nghe thấy những lời của Trần Hán Sinh, Phương Minh chỉ có thể cười khổ, cậu biết Trần sư huynh không tin thực lực của cậu, mà điều này cũng rất bình thường, sợ rằng trong mắt của tất cả mọi người ở đây, không ai cho rằng cậu có thực lực tham gia vòng thứ ba đấu pháp.
Không tiếp tục biện minh thêm gì nữa, Phương Minh trực tiếp lấy một ly rượu từ trong ngăn tủ trên xe ra, sau đó đặt ly rượu lên tay Trần Đại Chiêu.
"Đây là muốn làm gì?"
Vẻ mặt Trần Đại Chiêu vô cùng nghi hoặc, đã đến lúc này rồi chẳng lẽ lại còn muốn uống một chén rượu đỏ?
Có điều sau một khắc, vẻ mặt của Trần Đại Chiêu thay đổi, cả người thiếu chút nữa hét lên một tiếng sợ hãi, cái ly trên tay ông ta đột nhiên vỡ vụn ra, vụn thủy tinh rơi tung tóe trên người ông ta cùng trên sàn nhà.
Trần Đại Chiêu giật mình, mà Trần Hán Sinh cũng kích động nhìn chằm chằm tay Phương Minh, nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm ngón tay của Phương Minh, bởi vì lúc này ngón tay của cậu đang chỉ chỉ ly rượu.
Người khác không biết điều này có ý nghĩa như thế nào, thế nhưng lão biết.
Ngưng khí đả thương người, đây là thủ đoạn chỉ có Nhân cấp hậu kỳ mới có.
"Phương sư đệ, đệ là cường giả Nhân cấp hậu kỳ?"
Trần Hán Sinh có chút không dám tin tưởng, Nhân cấp hậu kỳ, cả đời của lão ta đã mắc kẹt ở Nhân cấp trung kỳ, sợ là đời này đừng mơ có thể vào được Nhân cấp hậu kỳ.
Nhân cấp hậu kỳ, chính là một ranh giới trong giới tu luyện, chỉ có tiến nhập Nhân cấp hậu kỳ mới có thể được xưng tụng là cường giả, mới có thể chân chính hành tẩu trong giới tu luyện.
Chỉ là, có bao nhiêu người có thể bước tới bước này? Đám tán tu cơ hồ là ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, mà những đệ tử trong môn phái kia cũng không phải người nào cũng có thể đột phá đến Nhân cấp hậu kỳ, một môn phái bình thường có thể có bốn năm cường giả Nhân cấp hậu kỳ thì đã coi như rất lợi hại rồi.
Nhưng bây giờ, Phương sư đệ trước mặt lão ta trẻ tuổi như vậy mà cũng đã bước chân vào Nhân cấp hậu kỳ, điều này làm sao có thể?
"May mắn đột phá." Phương Minh khiêm tốn nói.
Trần Hán Sinh nhìn chằm chằm Phương Minh, đương nhiên lão không tin cái lý do may mắn này, may mắn... Trong giới tu luyện nhiều người như vậy, tán tu cũng nhiều như thế, sao lại không có những người khác may mắn đột phá?
Có điều mỗi người đều có bí mật của riêng mình, Trần Hán Sinh đương nhiên sẽ không cố gắng đào sâu.
"Phương sư đệ, tuy rằng đệ đã bước chân vào Nhân cấp hậu kỳ, nhưng đối thủ cũng đều là cường giả Nhân cấp hậu kỳ, hơn nữa những người này đều có kinh nghiệm đấu pháp phong phú, Phương sư đệ không nên mạo hiểm như vậy."
Trần Hán Sinh nói rất uyển chuyển, bởi vì lão có thể nhìn thấy Phương sư đệ tuy rằng có thể đạt tới Nhân cấp hậu kỳ lúc trẻ tuổi như vậy, nhưng khẳng định không có kinh nghiệm cùng pháp quyết phong phú như những người kia.
Mặc dù trong giới tu luyện thực lực là căn bản, nhưng nếu là người có cùng thực lực thì phải dựa vào pháp quyết cùng kinh nghiệm rồi. Chuyện này cũng giống như cùng là hai người trưởng thành to cao như nhau, nhưng một bên là tên lưu manh đánh nhau như cơm bữa, một bên là người đi làm văn phòng thành thật, không cần nghĩ cũng đủ biết ai mạnh hơn ai.
"Cho dù Phương sư đệ có thắng được, thế nhưng đấu pháp có ba trận, ngoại trừ trận của Phương sư đệ thì vẫn còn hai trận nữa, mà hai trận này nhà họ Trần của tôi thật sự không có phần thắng."
Trần Hán Sinh vẫn không lạc quan hơn bao nhiêu, bởi vì tình huống thật sự là như thế.
"Nếu như đệ nói cả ba trận này đều là đệ xuất tràng thì sao?" Phương Minh vừa cười vừa nói.
"Cái gì?"
Trần Hán Sinh bị lời của Phương Minh dọa cho hoảng sợ, giật nảy mình: "Phương sư đệ, đệ đang nói đùa đúng không?"
"Trần sư huynh, huynh nghĩ lúc này đệ sẽ nói đùa với huynh hay sao?"
Vẻ mặt Phương Minh cũng là trở nên nghiêm túc lên, "Đây là biện pháp duy nhất."
"Không được, không được, Phương sư đệ làm vậy quá mạo hiểm, đây là chuyện của nhà họ Trần huynh, không thể liên lụy tới đệ được."
Trần Hán Sinh không ngừng lắc đầu, tuy rằng lão cũng rất muốn nhà họ Trần có thể thắng trận này, thế nhưng lão không muốn liên lụy đến Phương Minh, khiến Phương Minh lâm vào tình trạng nguy hiểm.
"Trần sư huynh."
Vẻ mặt Phương Minh trịnh trọng, cậu cắt ngang lời Trần Hán Sinh: "Nói thật, tuy rằng sư phụ của Trần sư huynh có quan hệ không cạn với sư phụ của đệ, thế nhưng còn chưa mức có thể để cho đệ mạo hiểm tính mạng vì nhà họ Trần, cho nên sở dĩ đệ có thể nói ra những lời như vậy, chính là bởi vì đệ nắm chắc bản thân sẽ không gặp phải nguy hiểm tánh mạng, cho dù là thua thì đệ cũng sẽ có cách bảo mệnh."
Đúng vậy, Phương Minh thẳng thắn thành khẩn, nếu như cậu còn chưa bước vào Nhân cấp hậu kỳ, nếu như cậu không có biện pháp tự bảo vệ tính mạng, cậu tuyệt đối sẽ không đưa ra đề nghị như vậy.
Giúp nhà họ Trần là bởi vì tình nghĩa, không phải vì bổn phận.
Quân tử không đứng ở dưới bức tường sắp đổ, đây là phong cách hành sự của Phương Minh, nếu như lúc này cậu không đột phá đến tứ tinh Vu Sư, tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà họ Trần.
Trần Hán Sinh trầm mặc, hồi lâu sau mới nghiêm mặt nói: "Phương sư đệ đã nói vậy huynh sẽ không làm kiêu nữa, chỉ là mong Phương sư đệ chú ý, nhất định không thể cậy mạnh, nếu như không thể thắng được thì phải lập tức chịu thua."
"Đây là tự nhiên." Phương Minh mỉm cười gật đầu.
. . .
Trong một trang viên ở ngoại ô Ma Đô, trang viên rộng lớn như mã tràng, sau khi mọi người tới trang viên liền đi tới chỗ bãi cỏ, nơi đó có một lôi đài.
Hai bên lôi đài lần lượt là nhà họ Trần cùng đám người Lữ Trí Thần, về phần những người còn lại thì đứng phía trước lôi đài, bọn họ chính là những người chứng kiến buổi đấu pháp này.
Bên phía Lữ Trí Thần, Tiễn lão bên người anh ta chậm rãi đi lên lôi đài, vòng thứ nhất này do ông ta ứng chiến.
"Lão phu Tiễn Bất Thông, nhà họ Trần các người ai tới ứng chiến!"
Lúc Tiễn Bất Thông nói lời này, ánh mắt quét về phía đám người nhà họ Trần một vòng sau đó nhìn thẳng về phía trước, bởi vì căn bản hắn ta không hề để đám người Nhà họ Trần ở trong mắt.
"Tôi tới đi."
Phương Minh cười cười đi lên lôi đài, trên mặt đám người nhà họ Trần không chút kinh ngạc, bởi vì bọn họ đã sớm biết, hơn nữa còn rất mong đợi.
Nhưng mà đám người vây xem thấy Phương Minh đi lên lôi đài, một mảnh xôn xao.
"Có lầm hay không? Trần Hán Sinh vậy mà lại không lên lôi đài."
"Cho dù Trần Hán Sinh không phải đối thủ của lão Tiễn thì cũng không nên bắt người trẻ tuổi kia bắt đầu chứ, tôi thừa nhận dựa vào biểu hiện của cậu ở hai đợt trước chứng minh trình độ trên phương diện phong thủy của cậu không thấp, thế nhưng vòng thứ ba này chính là đấu pháp đấy, không hề liên quan gì tới phong thủy."
"Đúng vậy nha, đấu pháp dựa vào là thực lực, người trẻ tuổi kia lẽ nào không tự biết thực lực của bản thân sao?"
"Như vậy người trẻ tuổi có thiên phú trên phương diện phong thủy như vậy, đợi một thời gian nữa không chừng có thể trở thành đại sư phong thủy, nếu bị phế ở trên lôi đài lúc này thì thật là đáng tiếc."
Không ít người nghĩ người nhà họ Trần quá xấu xa, cố ý để Phương Minh chui đầu vào đường chết, mà cũng không ít người tiếc nuối, bởi vì bọn họ cảm thấy dựa vào thiên phú của Phương Minh, nếu chết sớm như vậy thật sự là có chút đáng tiếc.
"Thật đúng là muốn chết, có điều như vậy cũng tốt, như vậy chúng ta cũng khỏi cần phải tìm lý do để đối phó với cậu ta."
Người nhà họ Nhan thấy Phương Minh chủ động ứng chiến, trên mặt đều lộ ra vẻ hưng phấn, Phương Minh hại người nhà họ Nhan bọn họ mất hết mặt mũi, nhất định là phải trả thù lại đấy, chỉ có điều vì ngại lời nói của thiên hạ nên cho dù có ra tay cũng phải tìm cớ cho tốt.
Thế nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi, ở trong mắt đám người nhà họ Nhan Phương Minh lúc này chỉ như một người sắp chết mà thôi, bởi Tiễn Bất Thông nổi danh hung ác trên giang hồ đấy.
Mặc kệ những người này nghĩ như thế nào, Phương Minh cũng đã đứng ở trên lôi đài rồi, cậu cười cười nhìn về phía Tiễn Bất Thông.
"Lại vẫn thật không sợ chết, dám đi lên."
Tiễn Bất Thông nhìn về phía Phương Minh, trong mắt hiện lên một tia sát khí, cũng là bởi vì người trước mắt này mới làm Lữ Trí Thần thua trong vòng thứ nhất, làm hại trong lòng hắn ta hiện tại vẫn còn chút khẩn trương, cho nên người này chắc chắn phải chết.
"Nếu đáp ứng đấu vòng thứ ba thì phải có người tới tham gia chứ, cho dù tôi không thắng thì cũng vẫn còn người khác tới nữa."
Vẻ mặt của Phương Minh bình thản, mặc dù cậu cũng có thể cảm nhận được sát khí của Tiễn Bất Thông thế nhưng, cậu lại cũng không để trong lòng.
Tiễn Bất Thông là Nhân cấp tầng tám, có thể nói hắn ta cũng là cường giả trong số cường giả Nhân cấp hậu kỳ, cũng có thanh danh riêng trong giới tu luyện. Hơn nữa bởi vì ra tay hung ác nên những người đã từng đắc tội với hắn ta không ai có kết cục tốt, mà những thế lực bình thường cũng không muốn trêu chọc hắn ta, huống chi sau lưng Tiễn Bất Thông còn có một nhân vật lớn chống lưng.
Năm năm trước, Tiễn Bất Thông đắc tội một thế lực không nhỏ, chưởng môn của thế lực này tự mình truy sát hắn ta, thế nhưng cũng chính lúc đó Tiễn Bất Thông đầu phục nhị công tử, sau khi vị chưởng môn kia biết Tiễn Bất Thông đầu phục nhị công tử liền không dám truy sát hắn ta nữa.
Cho nên, có thể nói Nhân cấp trở xuống không người nào dám trêu chọc Tiễn Bất Thông, những người đánh không lại hắn ta thì không cần phải nói, thế nhưng những thực lực ở trên hắn ta cũng phải cân nhắc nhị công tử chống lưng cho hắn ta, bởi trên đời có câu đánh chó còn phải ngó mặt chủ, không người nào nguyện ý đắc tội nhị công tử.
"Tiểu tử, biết trên đời này thứ không thiếu nhất là cái gì không?" Tiễn Bất Thông đột nhiên hỏi Phương Minh một câu.
"Cái gì?" Phương Minh lộ ra vẻ mặt khiêm tốn thỉnh giáo.
"Thiên tài, hơn nữa còn là thiên tài không biết tự lượng sức mình." Tiễn Bất Thông cười nham nhở: "Trên đời này trên thực tế không thiếu thiên tài, nhưng là những thiên tài này đều tự cao tự đại, tự cho mình là đúng, cho nên, chín mươi phần trăm thiên tài đều chưa trưởng thành thì đã vẫn lạc."
Tiễn Bất Thông sống tới tuổi này rồi, không phải hắn ta chưa từng thấy những thiên tài giỏi hơn hắn ta, thế nhưng những thiên tài này ngoại trừ số ít mấy vị hiện tại lợi hại hơn hắn, càng nhiều hơn đều đã vẫn lạc.
Nguyên nhân là thiên tài ai cũng có ngạo khí, mà giới tu luyện là nơi cực kỳ tàn khốc, cho dù thiên tài có lợi hại cỡ nào đi nữa, nếu sau lưng không có chỗ dựa vững chắc thì cuối cùng cũng sẽ bị người chém giết.
Trong mắt Tiễn Bất Thông Phương Minh chính là một thiên tài như vậy, một thiên tài có ngạo khí đồng thời cũng là thiên tài không biết tự lượng sức mình.
"Thật sao?" Phương Minh cười một tiếng: "Tôi cũng nghe qua một câu nói, vạn năm ô quy nghìn năm vương bát, đều là những lão bất tử."
"Làm càn!"
Tiễn Bất Thông tức giận quát một tiếng, Phương Minh không phải đang chỉ vào mũi hắn ta mà mắng hay sao: "Một tên tiểu tử miệng lưỡi bén nhọn, chỉ mong một hồi mày còn có thể cười được."
Oanh!
Tiễn Bất Thông không do dự nữa, hai tay bấm tay niệm thần chú, ở trên tay hắn ta xuất hiện ba đồng tiền. Hắn ta giơ tay phải lên, ba đồng tiền lơ lửng trong không trung, theo ngón tay của hắn ta điểm ra, ba đồng tiền này cũng không ngừng rung động.
Theo đồng tiền rung động toàn bộ khí tràng trên lôi đài cũng xuất hiện biến động, quần áo trên người Phương Minh cũng phiêu động theo, mà đây mới chỉ là bắt đầu…
Bạn cần đăng nhập để bình luận