Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 835: Đến nhà họ Phương (2)

Chương 835: Đến nhà họ Phương (2)
Một người trẻ tuổi nhà họ Phương trong đó mở miệng, hắn cho rằng Phương Minh là giả mạo, mặc dù một đời trẻ tuổi nhà họ Phương có rất nhiều người, thế nhưng trong những lần đại điển tế tổ trước đây hắn đều đã gặp mặt hết, nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp qua Phương Minh.
Nghe được lời của đối phương, Phương Minh nhíu mày lại, cậu sẽ đến Thần Nông Giá, đó là bởi vì Cửu trưởng lão nhà họ Phương, cậu đã đáp ứng với Cửu trưởng lão sẽ quay về nhà họ Phương một chuyến, mà cách phá giải đại trận hộ sơn của nhà họ Phương cũng là do Cửu trưởng lão nói cho cậu biết.
"Thân phận của tôi là thật hay giả, chỉ cần các người tìm Cửu trưởng lão hỏi thăm một chút sẽ biết ngay." Phương Minh đáp.
"Để chúng tôi đi hỏi Cửu trưởng lão? Ngươi thật đúng là dám nói, ngươi cho rằng Cửu trưởng lão là người mà ai muốn gặp cũng được sao?"
Hai người trẻ tuổi nhà họ Phương này hiện lên vẻ mặt tức giận, lấy thân phận địa vị của bọn hắn làm sao có thể gặp được Cửu trưởng lão, tối đa cũng chỉ có thể liếc nhìn hình bóng ấy từ nơi xa xa, trong những đại điển tế tổ hằng năm mà thôi.
Biết hai người này không tin thân phận của mình, Phương Minh cũng không có ý định giải thích nữa, cậu đã đến, xem như là hoàn thành lời hứa đối với Cửu trưởng lão, đối phương không để cho mình đi vào, cũng không thể tính là bản thân mình nuốt lời.
Nghĩ tới đây, Phương Minh xoay người trực tiếp rời đi, cũng không tiếp tục dong dài, chẳng qua ngay lúc Phương Minh xoay người, lại có mấy bóng người xuất hiện ở trước sơn môn, đây là mấy người trẻ tuổi, mà trên tay người dẫn đầu kia còn mang theo một cái túi.
Mấy vị này, đều là cấp bậc Địa Cấp, người dẫn đầu kia càng đã đạt đến Địa Cấp tầng ba.
"Anh họ Phương Giác!"
Thấy người dẫn đầu kia, trên mặt hai người đệ tử thủ vệ sơn môn nhà họ Phương này lộ ra vẻ cung kính, thế nhưng vị anh họ Phương Giác này chính là nhân tài kiệt xuất trong một đời trẻ tuổi bọn họ, là cường giả gần với Phương Chiến, cũng là đối tượng mà bọn hắn rất sùng bái.
"Anh họ Phương Giác rời núi suốt nửa tháng lúc này mới trở về, nghĩ đến hẳn là đã hoàn thành nhiệm vụ."
"Đương nhiên rồi, anh họ Phương Giác là ai? Chẳng qua chỉ đi bắt một con tinh quái nho nhỏ thôi, cho dù tinh quái này có giảo hoạt hơn nữa, nhưng làm sao có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay anh họ Phương Giác."
Nghe người bên cạnh thổi phồng, trên mặt Phương Giác cũng có vẻ kiêu ngạo, lần này hắn tiếp nhận nhiệm vụ gia tộc ban bố xuống, cố ý rời núi bắt được một con tam vĩ hồ yêu (1), đợi khi đến Nhiệm Vụ Đường giao nộp nhiệm vụ, hắn liền có thể đổi lấy một miếng đan dược trân quý, dựa vào viên thuốc này có lẽ có thể lập tức đột phá đến Địa Cấp tầng bốn, đến lúc đó cũng có thể đánh một trận cùng Phương Chiến, xem ai mới là người đứng đầu trong một đời tuổi trẻ.
(1) Tam vĩ hồ yêu: yêu hồ ba đuôi
"Người mới vừa rồi là ai?"
Một vị đệ tử nhà họ Phương bên cạnh Phương Giác nhìn bóng lưng Phương Minh rời đi, mở miệng hỏi.
"Người này nói hắn tên Phương Minh, cũng là đệ tử nhà họ Phương chúng ta, chẳng qua trong một đời trẻ tuổi nhà họ Phương làm gì có người nào mà tôi chưa từng gặp chứ? Vừa nhìn đã biết hắn là tên giả mạo, sau khi bị tôi vạch trần liền rời đi."
"Giả mạo đệ tử nhà họ Phương chúng ta? Làm sao có thể để hắn rời đi dễ dàng như vậy?"
"Không sai, ít nhất phải bắt lấy hắn ta, hỏi cho ra làm sao hắn ta có bản đồ vào núi."
Mấy vị đệ tử trẻ tuổi nhà họ Phương nhìn về phía bóng lưng của Phương Minh mang theo vẻ bất thiện, một vị trong đó càng lắc mình một cái chặn trước mặt Phương Minh, nói: "Đứng lại."
"Nói, sao ngươi biết lộ tuyến vào núi? Còn có vì sao ngươi giả mạo đệ tử nhà họ Phương ta?"
Ánh mắt của Phương Minh nhìn thanh niên trước mặt, cũng không đáp lời, tự mình tiếp tục đi về phía trước.
"Thật càn rỡ, ngược lại ta cũng thật muốn nhìn xem, có phải ngươi là người câm hay không."
Vị đệ tử nhà họ Phương này thấy bản thân mình bị coi thường, trên mặt mang theo vẻ giận dữ, một chưởng vỗ về phía Phương Minh, hắn rất có lòng tin đối với thực lực của chính mình, Địa Cấp tầng hai, trong một đời trẻ tuổi nhà họ Phương cũng coi như là trung thượng.
Nhưng mà, bàn tay của hắn còn chưa tới gần Phương Minh, cả người liền trực tiếp té bay ra ngoài, ngã nhào ở trên mặt tuyết.
Lấy cảnh giới hiện tại của Phương Minh, đối phó Địa Cấp tầng hai, chỉ cần một ánh mắt là có thể giết chết, tuy rằng lần này cậu không thể đột phá đến cấp độ Thiên Cấp, nhưng với tư cách Địa Cấp đại viên mãn, cho dù là cường giả Địa Cấp tầng chín cũng sợ không thể tiếp được ba chiêu của cậu.
Vị Địa Cấp nhà họ Phương này trực tiếp bay ra ngoài, một màn này khiến đám người Phương Giác đang đứng xem kinh ngạc ngẩn ngơ, mà hai tên trẻ tuổi có trách nhiệm gác sơn môn lại cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, lập tức nhấn nút cảnh báo.
Phương Minh cũng không quay đầu lại, không để ý tới bộ dáng khiếp sợ của mấy người sau lưng, tiếp tục đi về phía trước, mấy người trẻ tuổi nhà họ Phương kia thì lại đưa mắt nhìn về phía Phương Giác, dưới cái nhìn của bọn họ cũng chỉ có anh họ Phương Giác mới có thể giữ người này lại.
"Đả thương đệ tử nhà họ Phương ta còn muốn rời đi như vậy, các hạ không khỏi quá không đặt nhà họ Phương ta vào trong mắt."
Phương Giác mở miệng, bởi vì hắn biết lúc này hắn buộc phải mở miệng, bằng không một khi vấn đề này truyền đi, danh vọng của hắn trong thế hệ tuổi trẻ sẽ xuống dốc không phanh.
Trong gió tuyết, đệ tử nhà họ Phương vừa bay ra ngoài kia nằm ở nơi đó, mà Phương Giác thì nhìn chằm chằm bóng lưng của Phương Minh, Phương Minh cũng quay đầu nhìn lại.
"Ah, vậy ngươi muốn thế nào?"
Vẻ mặt của Phương Minh không có tâm tình biến hóa gì, tuy rằng cậu và đám người Phương Giác là người cùng thế hệ, nhưng bây giờ chính cậu nhìn mấy người Phương Giác này giống như đang nhìn vãn bối của mình vậy, cũng không nổi giận gì được.
Phương Giác cũng bị câu hỏi ngược này của Phương Minh làm ngẩn ra, muốn thế nào?
Đối với Phương Giác, hắn tự nhận nếu bản thân hắn muốn đánh bại Phương Ngôn cũng là một chuyện cực kỳ dễ dàng, nhưng đó cũng là chuyện sau khi hắn ra tay đánh, thế nhưng mới vừa rồi hắn lại không nhìn thấu Phương Minh đã đánh bay Phương Ngôn như thế nào, cho nên trong lòng hắn có chút kiêng kỵ, thật muốn ra tay chỉ sợ cũng không nắm chắc tất thắng.
Bây giờ Phương Giác chỉ hy vọng trưởng bối trong tộc đến nhanh một chút, mà chuyện hắn cần phải làm là kéo dài thời gian.
"Thế nào? Những lời này hẳn phải do ta hỏi các hạ mới đúng, các hạ đến sơn môn của nhà họ Phương ta, đả thương đệ tử nhà họ Phương ta, chẳng lẽ cho rằng nhà họ Phương ta là không người sao?"
Thấy Phương Giác nói mấy lời vô nghĩa này, Phương Minh cũng cười một tiếng, rõ ràng đối phương kiêng kỵ bản thân mình không dám ra tay, nên nói mấy lời muốn kéo dài thời gian mà thôi.
Chẳng qua Phương Minh cũng không vạch trần hắn, thế nhưng cũng không trả lời câu hỏi của Phương Giác, cậu đưa mắt nhìn về phía một bên khác, trong mảnh đất tuyết phía bên trái, một bóng người đang bay nhanh về hướng bên này.
"Phương Giác, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Một chàng trai thoạt nhìn cao gầy tuấn tú một đường thở hổn hển xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, khi hắn thấy Phương Ngôn đang nằm trên mặt đất, trên mặt có vẻ kinh ngạc, chẳng qua tầm mắt của hắn cũng chỉ dừng lại trên người Phương Ngôn không được ba giây, rất nhanh liền trừng mắt nhìn Phương Giác.
"Phương Dương, ngươi có lễ phép hay không? Tên của anh họ Phương Giác là ngươi có thể trực tiếp gọi ra sao? Cũng không biết gọi một tiếng anh họ?"
Thấy Phương Dương xuất hiện, trong nháy mắt mấy đệ tử nhà họ Phương bên cạnh Phương Giác đã chuyển tầm mắt tới trên người Phương Dương, vẻ mặt khó chịu quát lớn.
"Anh họ? Hắn xứng sao?"
Ánh mắt Phương Dương nhìn về phía Phương Giác mang theo vẻ oán hận, "Có người nào làm anh họ, lại đoạt đồ vật của em họ sao?"
Nghe được lời của Phương Dương, sắc mặt Phương Giác cũng âm trầm xuống, trầm giọng nói: "Phương Dương, ngươi nói bậy bạ gì đó?"
"Ta nói bậy? Tam Vĩ Yêu Hồ trong túi tỏa linh trên tay ngươi là bạn bè của ta, ngươi mượn cớ dẫn dụ ta rời đi, sau đó bắt lấy cô ấy, ngươi dám làm vì sao ta không dám nói?"
Vẻ mặt Phương Dương tràn đầy phẫn nộ, thiên phú tu luyện của hắn cũng không cao, ở nhà họ Phương cũng không được phía trên coi trọng, lại thêm chuyện của các trưởng bối năm đó, dẫn đến hắn bị chúng bạn cùng thế hệ xa lánh, cho nên đa số thời gian hắn phải sống cuộc sống một thân một mình.
Bởi vì thiên phú tu luyện không đủ cao, Phương Dương cũng không đặt toàn bộ tâm tư lên trên phương diện tu luyện, hắn đào một cái sơn động sau đó ở một mình trong Thần Nông Giá, mà ba năm trước đây, hắn gặp một con tinh quái, một con yêu hồ bị thương.
Nếu như đổi thành một người tu luyện khác nhìn thấy tinh quái, tự nhiên sẽ tru sát tinh quái này sau đó thu hoạch nội đan của tinh quái, thế nhưng Phương Dương lại không làm như vậy, thứ nhất là hắn cảm thấy như vậy quá tàn nhẫn, thứ hai là vì ánh mắt tuyệt vọng của yêu hồ lúc ấy khiến hắn không cách nào nhẫn tâm xuống tay được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận