Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 858: Kỳ thực con không phải người nhà họ Tiêu (2)

Chương 858: Kỳ thực con không phải người nhà họ Tiêu (2)
"Cô ba, đây là lựa chọn của Ngọc Nhi, không liên quan gì tới gia tộc cả, mọi người đừng khóc, mấy cô coi, mấy cô khóc tới sắp làm trôi hết lớp trang điểm của cháu rồi này."
Thế nhưng Tiêu Ngọc Nhi càng an ủi, mấy người phụ nữ trung niên này lại càng thêm tự trách, nếu như không phải nhà họ Tiêu vô dụng, sao lại phải gả con gái đi để cầu toàn như thế này?
"Cháu biết dì hai khéo tay nhất, nhất định phải trang điểm để cháu trở nên thật xinh đẹp, dù sao, đây cũng là lần đầu tiên cháu làm cô dâu."
Người phụ nữ trung niên được gọi là dì hai nghe nói như thế, tay run một cái, bút kẻ mắt trong tay trực tiếp vạch ra một vệt dài trên khuôn mặt thon dài của Tiêu Ngọc Nhi.
Đúng lúc này, đột nhiên có một người phụ nữ trung niên xông vào trong viện, ngay khi thấy người phụ nữ trung niên này, Tiêu Ngọc Nhi ngọt ngọt kêu lên: "Sư phụ."
Người phụ nữ trung niên này chính là sư phụ của Tiêu Ngọc Nhi, đến từ một môn phái nhỏ ở Thiên Phủ.
"Tôi muốn nói chuyện riêng với Ngọc Nhi, mấy người ra ngoài một chút trước đã."
Mấy người bác cùng dì của Tiêu Ngọc Nhi đặt đồ trang điểm trong tay xuống, đi ra khỏi viện, lúc này trong viện chỉ còn sót lại hai người, Tiêu Ngọc Nhi cùng sư phụ của cô ấy.
"Ngọc Nhi, con thật sự muốn gả cho Lý Ngao của nhà họ Lý sao?"
Tô Ngọc Mai nhìn đệ tử của mình, cả đời này bà ấy chỉ nhận một đệ tử là cô ấy, hơn nữa cũng là một đệ tử khiến bà ấy vô cùng hài lòng, bà ấy không muốn thấy cuộc đời của đệ tử mình bị hủy như vậy.
"Sư phụ, người cũng biết mục đích của nhà họ Lý, nếu như con không chịu kết hôn, bọn họ sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tiêu chúng ta."
"Cái gì mà nhà họ Tiêu chúng ta, Ngọc Nhi, vốn còn một việc sư phụ không muốn nói cho con biết, thế nhưng không ngờ lão già Tiêu Vọng kia lại muốn dựa vào con tới cầu toàn, sư phụ đây cũng không thể giấu giếm con thêm nữa."
Hiển nhiên trong lòng Tô Ngọc Mai cũng có lửa giận, là giận nhà họ Lý, cũng giận nhà họ Tiêu.
"Sư phụ, lời của người là có ý gì?" Đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Ngọc Nhi chớp nhẹ, hơi nghi hoặc một chút hỏi.
"Kỳ thực căn bản là con không phải người nhà họ Tiêu, cha mẹ ruột của con cũng không phải người nhà họ Tiêu, con chỉ là một đứa bé được Tiêu Mạn nhặt được trước đây. Trước đây khi sư phụ và Tiêu Mạn tới Ma Đô, đã nhìn thấy con bị người ta bỏ rơi bên bờ sông Ma Đô, lúc đó Tiêu Mạn cảm thấy con rất đáng thương, cộng thêm khi đó Tiêu Mạn cũng bị người đàn ông khác phụ bạc tới chết tâm, không có ý định kết hôn nữa, cho nên mới bế con về."
Tô Ngọc Mai không đành lòng thấy đồ đệ mình nhảy vào hố lửa, quyết định nói hết sự thật đã giấu giếm trong lòng bà ấy từ lâu.
Bà ấy đã chơi thân với Tiêu Mạn từ nhỏ, lúc tuổi còn trẻ hai người cùng nhau đi tới Ma Đô, lúc ấy cũng vừa lúc Tiêu Mạn bị một người đàn ông khác phụ bạc, vì thế sau khi nhìn thấy Tiêu Ngọc Nhi ở Ma Đô, liền ôm Tiêu Ngọc Nhi về, nuôi dưỡng cô ấy như con gái ruột thịt của mình.
"Sư phụ, người không gạt con đấy chứ?"
Khuôn mặt Tiêu Ngọc Nhi có vẻ không thể tin được, bản thân mình không phải là con của mẹ? Mình là đứa trẻ bị người khác vứt bỏ?
"Đều đến lúc này, sư phụ lừa con làm gì?"
Tô Ngọc Mai biết bí mật này có ý nghĩa thế nào đối với đồ đệ mình, nếu như không có nhà họ Lý bức hôn, bà ấy đã định sẽ che giấu bí mật này cả đời, dù sao thì Tiêu Mạn cũng coi Ngọc Nhi như con gái ruột thịt của mình, mà nhà họ Tiêu cũng đối xử với Ngọc Nhi rất tốt, để Tiêu Ngọc Nhi coi mình là con gái ruột của Tiêu Mạn cũng không có gì không tốt.
"Trước đây trên cổ của con có một khóa vàng, phía trên có khắc hai chữ Phương Mẫn, cho nên tên thật của con chính là Phương Mẫn, con không phải người nhà họ Tiêu, căn bản không cần vì nhà họ Tiêu mà phải hi sinh hạnh phúc cả đời mình."
Tô Ngọc Mai nói chân tướng này ra cho đồ đệ của mình, là vì không muốn đệ tử mình hi sinh lớn như vậy vì nhà họ Tiêu, hơn nữa bà ấy tin tưởng cho dù Tiêu Mạn còn sống, nhất định cũng sẽ tán thành hành động của bà ấy, dù sao Tiêu Mạn cũng yêu thương Ngọc Nhi như thế...
Đúng như Tô Ngọc Mai dự đoán, vẻ mặt Tiêu Ngọc Nhi thực sự rất không bình tĩnh, tâm tình trên mặt biến ảo chập chờn, nhưng mà một lúc sau, tâm tình của cô ấy bình tĩnh trở lại, nói: "Sư phụ, cho dù con không phải con ruột của mẹ con, nhưng con vẫn sẽ gả cho Lý Ngao."
"Vì sao?"
"Bởi vì khi còn sống mẹ con rất thương con, bởi vì ông nội, bác, mấy người bọn họ đều rất thương con, nếu mẹ ruột của con đã không cần con nữa, vậy con chính là con gái ruột của mẹ."
Câu trả lời của Tiêu Ngọc Nhi khiến cho Tô Ngọc Mai trầm mặc.
Trong viện, Tô Ngọc Mai trầm mặc nhìn đồ đệ của mình, đáng ra bà ấy phải nghĩ tới từ sớm mới phải, cho dù bản thân mình nói cho con bé biết chân tướng thân thế của con bé, con bé cũng sẽ không từ hôn.
"Sư phụ, con đã từng nghe nói một đoạn văn như thế này."
Tiêu Ngọc Nhi ngẩng đầu nhìn về phía sư phụ mình, nhẹ giọng nói: "Sinh mà không nuôi, cắt một ngón tay có thể báo đáp; sinh mà nuôi dưỡng, chặt đầu mới có thể báo đáp; không sinh mà nuôi dưỡng, không thể báo đáp."
Chỉ một câu nói kia, để Tô Ngọc Mai không còn gì để nói.
"Sư phụ, chỉ còn thiếu một chiếc mũ phượng cuối cùng, người đội lên cho con đi."
Tô Ngọc Mai trầm mặc cầm lấy mũ phượng trên bàn, chậm rãi đội lên đầu đồ đệ mình, cẩn thận tỉ mỉ sửa lại những sợi tóc bị mũ phượng làm loạn, nếu đồ đệ mình đã quyết định rồi, vậy chuyện duy nhất bà ấy có thể làm chính là cho đồ đệ mình có một hôn lễ hoàn mỹ không tì vết.
Rất nhanh, đội ngũ đón dâu nhà họ Lý đã đi tới tổ trạch nhà họ Tiêu, cho dù trong lòng Tiêu Vọng có tức giận tới cỡ nào đi nữa, lúc này cũng phải đè nén xuống, hít sâu một hơi, đi lên nghênh đón người nhà họ Lý.
Không ai ngăn cản, thậm chí tất cả người nhà họ Tiêu đều trầm mặc không mở miệng, đây là một hồi hôn lễ không... Giống hôn lễ nhất.
Lý Ngao cũng không để ý, vốn là nhà họ Lý cùng nhà họ Tiêu vẫn không hợp nhau, huống chi cô dâu hắn đón còn là thiên tài đứng đầu nhà họ Tiêu, dù cho hắn đã trở thành con rể nhà họ Tiêu, nhưng nhà họ Lý tuyệt đối sẽ không thay đổi sách lược chèn ép đối với nhà họ Tiêu.
"Cô dâu đâu rồi? Ta là tới nghênh đón cô dâu của ta."
Thái độ của Lý Ngao rất rất kiêu ngạo, đối mặt với đám người Tiêu Vọng cũng không có ý làm lễ gì, cho dù dựa theo tập tục đến nói, đám người Tiêu Vọng có thể tính là trưởng bối của hắn.
"Nhà họ Lý các ngươi chính là không lễ phép như vậy sao? Một chút giáo dưỡng cũng không có?"
Có người trẻ tuổi nhà họ Tiêu không nhịn được mở miệng, mà người trẻ tuổi nhà họ Tiêu vừa dứt lời, sắc mặt Tiêu Vọng liền biến hóa một chút, định mở miệng quát tên đệ tử này lui xuống, nhưng trong đội ngũ đón dâu của nhà họ Lý lại có người nhanh hơn hắn một bước.
"Nhà họ Lý ta làm việc, há chỉ dựa vào nhà họ Tiêu các ngươi là có thể quản! Lễ phép? Nhà họ Tiêu các ngươi có tư cách nói lời này sao? Vả miệng cho ta."
Một người đàn ông trung niên bước ra một bước từ trong đội ngũ đón dâu, lập tức đi tới trước mặt của người trẻ tuổi nhà họ Tiêu, đang định đánh xuống một chưởng, chẳng qua bên phía nhà họ Tiêu lại có một ông lão đứng ra chắn phía trước.
"Nhà họ Lý các ngươi có ý gì? Chúng ta đã đồng ý để Ngọc Nhi gả cho các ngươi, chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn cá chết lưới rách cùng nhà họ Tiêu ta?"
Trưởng lão nhà họ Tiêu nhìn về phía Lý Ngao, mà trưởng lão nhà họ Lý bên cạnh Lý Ngao lại khinh thường hừ lạnh nói: "Cá chết lưới rách? Nhà họ Tiêu các ngươi có tư cách này sao?"
Một câu nói kia khiến cho sắc mặt trưởng lão nhà họ Tiêu trở nên ảm đạm xuống, chênh lệch giữa thực lực của nhà họ Tiêu cùng nhà họ Lý thực sự quá lớn, chỉ cần một vị trưởng lão nhà họ Lý đứng ra đã có thể dẹp gọn nhà họ Tiêu bọn họ.
"Tự vả miệng mình mười lần, lão phu sẽ không ra tay nữa, bằng không sợ rằng ngay cả lão phu cũng không thể bảo đảm ngươi có thể sống tiếp được đâu."
Ánh mắt trưởng lão nhà họ Lý quét về phía người trẻ tuổi nhà họ Tiêu kia, nhưng mà người trẻ tuổi kia lại rất có ngạo khí, kiên quyết cự tuyệt: "Không thể nào, cho dù chết ta cũng sẽ không tự vả miệng mình."
"Rất tốt, vậy hãy để cho lão phu đến giúp ngươi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận