Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 569: Kết thúc

Chương 569: Kết thúc
Tuyết rơi hợp thời báo hiệu cho năm được mùa!
Cuối năm sắp tới, một trận tuyết lớn hạ xuống, toàn bộ làng du lịch sau khi trải qua thời gian náo nhiệt lại từ từ khôi phục sự yên lặng, tuyết trắng che phủ đỉnh núi, toàn bộ làng du lịch giống phủ thêm tầng một lụa trắng.
Khụ khụ...
Phương Minh ho khan một tiếng, kết quả lại phát hiện ho ra một ngụm máu liền dùng khăn lụa lau đi, sau đó giấu khăn lụa vào trong túi áo.
"Anh."
Tần Tuyết đi tới bên cạnh Phương Minh, tuyết rơi, cô bé mặc váy lông thật dày, là kiểu mới nhất năm nay, này là ngày hôm qua Phương Minh dẫn cô bé đến thị trấn mua.
"Tiểu Tuyết đã đến."
Phương Minh vẫy vẫy tay, ở bên người cậu có một tảng đá lớn, chẳng qua bởi vì bên trên có cây tùng che chắn nên bên ngoài tảng đá lớn không bị băng tuyết bao trùm, Tần Tuyết trực tiếp ngồi xuống.
Phương Minh không mở miệng nữa, mà Tần Tuyết cũng liền ngồi như vậy, dường như cũng đang trầm tư cái gì.
Sau một hồi lâu, khi một cơn gió lạnh thổi tới, Tần Tuyết mới mở miệng.
"Anh, còn nhớ rõ ngày này năm trước sao?"
Lời nói của Tần Tuyết khiến cho Phương Minh tìm thấy được ký ức của Tần Dương, ở ngày này năm trước, Tần Dương cùng Tần Tuyết anh em hai người lúc này đang tìm kiếm một con vịt đi lạc ở khắp núi, bởi vì ngày mai sẽ là 30 tết, con vịt này là dùng để tế bái tổ tiên.
Ngày đó, mặc dù không có tuyết rơi nhưng gió lạnh thấu xương, anh em hai người cứ như vậy tìm kiếm khắp núi, gió lạnh thổi ở trên mặt của anh em hai người, lạnh đến mặt đều phát tím.
Từ sáng sớm đến xế chiều, mắt thấy trời sắp tối, Tần Tuyết lo lắng quá nên không chú ý hụt chân một cái, cả người trượt té trên mặt đất, không chỉ bị thương nhiều chỗ trên người, hơn nữa còn đau chân.
Tần Dương phải tạm thời từ bỏ chuyện tìm kiếm mà cõng em gái xuống núi, dọc theo đường đi, nước mắt của Tần Tuyết làm lưng của Tần Dương ướt sũng, tiếng khóc của cô bé vang dội sơn cốc.
Đây là khóc vì cuộc sống, cũng là tiếng khóc do từng chút từng chút tuyệt vọng trong lòng cô bé tích góp lại.
Trong nhà không có thuốc bôi vết trầy xước, đêm hôm đó Tần Dương đi tới nhà của vài thôn dân, cuối cùng mượn được thuốc bôi từ nhà của Lí trưởng thôn, sau khi bôi thuốc lên vết thương của em gái mình, thấy em gái mình ngủ rồi, sau nửa đêm mới một người đi lên núi tìm kiếm con vịt.
Mùa đông trên núi không có dã thú gì, con vịt sẽ không bị dã thú ăn tươi, cuối cùng sau khi tìm trên núi suốt hai giờ, Tần Dương tìm được rồi con vịt lạc mất ở một cái hố trên núi, đã bị đông hấp hối.
"Anh, thực ra thì ngày đó buổi tối em không ngủ, sau khi anh đi rồi em liền tỉnh."
Ánh mắt của Tần Tuyết không nhìn hướng Phương Minh, mà là nhìn sườn núi phía trước, bên trong đôi mắt nhỏ sáng lấp lánh có một vòng hơi nước, nói: "Thực ra thì ngày đó em đã nghĩ cứ như vậy tự sát luôn đi, bởi vì em không muốn kéo dài nữa khiến anh mệt mỏi."
"Không còn em nữa anh có thể rời khỏi sơn thôn này, có thể đi hướng thành phố lớn, dựa vào sự cần mẫn lao động của anh, khẳng định có thể sống tiếp, nhưng là bởi vì em mà anh chỉ có thể ở lại trong thôn, là em trói buộc anh."
Phí hoài bản thân mình, ở trong mắt rất nhiều người là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà đối với Tần Tuyết, một khắc kia cô bé thật là đã nghĩ tới chuyện này.
Chỉ cần cô bé chết rồi, anh có thể được giải thoát.
Phương Minh quay đầu đưa mắt nhìn về phía Tần Tuyết, điểm này ở trong ký ức của Tần Dương thực sự là chưa từng có, hiển nhiên Tần Dương chính mình cũng không biết em gái của anh ta đã từng dấy lên suy nghĩ phí hoài bản thân mình.
"Nếu như... Nếu như không phải sau đó anh tìm được con vịt về, có thể hiện tại em thực sự đã mất."
Bị mất một con vịt, đối với người thường đến nói nhiều nhất cũng chỉ là ảo não một phen, thế nhưng theo Tần Tuyết, đây là trời cao đang trừng phạt cô bé, đã như vậy cô bé sẽ lựa chọn kết thúc cả đời này, nhìn lão Thiên làm sao có thể trừng phạt cô bé nữa.
"Nha đầu ngốc, cuộc sống của chúng ta hiện tại không phải rất tốt sao?"
Phương Minh xoa xoa đầu Tần Tuyết, nếu như Tần Tuyết thực sự phí hoài bản thân mình, như vậy đối với Tần Dương đến nói không phải giải thoát mà là tuyệt vọng, bởi vì trong lòng Tần Dương em gái chính là nơi anh ta gởi gắm, là động lực để anh ta cố gắng phấn đấu cả đời.
Nói không khoa trương, nếu Tần Tuyết thật sự làm ra hành động phí hoài bản thân mình, chắc chắn toàn bộ thế giới của Tần Dương sẽ trở nên tối tăm, có khả năng rất lớn, Tần Dương cũng sẽ lựa chọn rời bỏ thế giới này, bởi vì thế giới này đã không còn gì đáng để anh ta lưu luyến.
"Đúng vậy, hiện tại cuộc sống rất khá, tất cả mọi người rất hâm mộ em, nói em có một người anh tốt."
Giọng nói của Tần Tuyết vẫn rất trầm thấp như cũ, sau khi nói xong lời này cả đầu cúi gầm xuống gần như chạm ngực, sau một khắc, thân thể bắt đầu run run.
"Tiểu Tuyết, em làm sao vậy?"
Phương Minh phát hiện có điểm gì đó không đúng, cúi đầu mới thấy khuôn mặt Tần Tuyết đã phủ đầy lệ ngân, ngay lúc cô bé ngẩng đầu, hai giọt nước mắt trong hốc mắt rơi xuống.
"Anh, có thể trả người anh trước đây lại cho em không, em tình nguyện trải qua cuộc sống nghèo khổ trước đây."
Tần tuyết khuôn mặt tràn ngập nước mắt nhìn về phía Phương Minh, trong ánh mắt có vẻ mong đợi, nhưng mà sau khi Phương Minh nghe xong lời nói của Tần Tuyết, thân thể khẽ run lên, thật lâu không nói nên lời.
Tần Tuyết nói những lời này nếu người khác nghe có thể sẽ không hiểu ra sao, nhưng cậu vẫn hiểu ý trong lời nói của Tần Tuyết.
Chung quy, còn không thể lừa gạt Tần Tuyết.
Cũng đúng, Tần Dương cùng Tần Tuyết hai anh em sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, đã hiểu rõ nhau tới mức nào, tuy rằng cậu đảm nhiệm hình dáng của Tần Dương, thế nhưng ngôn hành cử chỉ thói quen, Tần Tuyết làm sao lại không phát hiện ra được biến hóa.
Tần Tuyết là một cô gái rất thông minh, nếu không mà nói cũng sẽ không có thành tích học tập xuất sắc như vậy, có lẽ ngay từ đầu cô bé hẳn chỉ là nghi ngờ, thế nhưng thời gian nửa năm, trong lòng của cô bé đã có đáp án.
Phương Minh không biết trả lời vấn đề này như thế nào, nói cho Tần Tuyết biết Tần Dương đã chết, bây giờ là hồn phách của cậu chiếm cứ thân thể của Tần Dương.
Tất cả từ ngữ, hóa thành một tiếng thở dài khe khẽ, Phương Minh đứng lên nói với Tần Tuyết: "Ngày mai là giao thừa rồi, ngày hôm nay đi ngủ sớm một chút, rõ ràng anh sẽ tự mình xuống bếp nấu một bữa cơm tất niên cho em."
Tần Tuyết nặng nề gật đầu, nói: "Ừm."
...
Giao thừa, 30 tết, một ngày này làng du lịch cực kỳ quạnh quẽ, toàn bộ công nhân trong làng du lịch đều về nhà ăn tết, các du khách cũng đều rời đi, trên làng du lịch chỉ còn lại có ba người.
Phương Minh, Tần Tuyết còn có Thường Hộ Quốc cùng Cao Nguyên Châu, Long Hưng Bang cũng về nhà ăn tết rồi.
Sáng sớm Phương Minh đã rời giường, từ trong đập chứa nước câu một con cá trắm cỏ lớn, phá bụng cạo vẩy cá, nấu nước giết gà vịt, đến trong đồng ruộng hái rau dưa cùng rau dại, bắt đầu chuẩn bị làm một bữa cơm giao thừa phong phú.
Hai giờ chiều, Phương Minh dẫn theo Tần Tuyết đi đến phần mộ của cha cùng ông nội Tần Dương thắp hương, sau đó trở lại làng du lịch bắt đầu tế bái tổ tiên, đợi tới sau khi làm xong tất cả những việc này thì cũng đã xấp xỉ bốn giờ chiều rồi.
Đợi được Phương Minh dẫn theo Tần Tuyết trở lại làng du lịch, làng du lịch vậy mà lại nghênh đón một bóng người.
Hàn Kiều Kiều xuất hiện ở làng du lịch, một lần này Hàn Kiều Kiều chỉ tới đây một mình mà ngay cả Trương Yến cũng không dẫn theo, càng không mang theo bất kỳ hành lý gì, cự tuyệt lời mời của ban tổ chức đêm xuân, Hàn Kiều Kiều không nói cho bất kỳ người nào đã lái xe suốt mười giờ đến nơi này.
"Gần sang năm mới, mẹ của tôi ở nước ngoài an dưỡng, tôi đây một người cũng không có chỗ đi, ở chỗ này vượt sang tuổi mới, chắc cậu sẽ không cự tuyệt chứ?"
Hàn Kiều Kiều nở nụ cười yếu ớt nói, một đôi mắt phượng nhìn về phía Phương Minh, khóe miệng của Phương Minh co quắp một cái, rất hiển nhiên, người hoài nghi thân phận mình không chỉ có một mình Tần Tuyết, còn có Hàn Kiều Kiều này.
"Cũng chỉ là nhiều hơn một bộ bát đũa mà thôi."
Nghe được câu trả lời của Phương Minh, Hàn Kiều Kiều càng thêm tin tưởng phán đoán trong lòng mình, nếu như không phải người kia, đổi lại bất kỳ một người đàn ông nào khác cũng sẽ không dùng vẻ mặt cùng ngôn ngữ như thế đối đáp với một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp như mình.
Cho dù là người đàn ông thực sự không hề có ý gì với mình, cũng sẽ biểu hiện ra vẻ khách sáo một chút, mà tuyệt đối không phải làm ra vẻ mặt ghét bỏ như người trước mắt này.
Bữa cơm giao thừa rất thịnh soạn, Hàn Kiều Kiều cố ý mang theo hai chai rượu đỏ qua đây, chẳng qua Thường Hộ Quốc không thích uống rượu đỏ, vẫn thích uống cái loại rượu trắng thấp kém, bốn người uống sạch hai chai rượu đỏ cùng một lọ rượu trắng.
Hôm nay Tần Tuyết rất vui vẻ, bởi vì chưa từng có giao thừa náo nhiệt như vậy, Tần Tuyết sau khi uống hết một ly rượu đỏ lại ăn xong bữa cơm liền say ngã, bị Phương Minh đỡ trở về phòng nghỉ ngơi.
Khụ khụ...
Đỡ Tần Tuyết lên giường đắp kín mền, sau đó Phương Minh lại một lần nữa ho khan, may mà lần này cậu sớm chuẩn bị khăn tay trước, từ trong túi áo móc ra, che kín hai ngụm máu.
Nhìn Tần Tuyết đỏ mặt đang nằm trên giường, vẻ mặt Phương Minh trở nên có chút phức tạp, hồi lâu sau cuối cùng hóa thành một tiếng khẽ thở dài, xoay người đi ra khỏi phòng.
Mà chỉ trong nháy mắt khi Phương Minh rời khỏi phòng, một hàng thanh lệ theo khóe mắt Tần Tuyết chảy xuống.
...
"Sao lại đứng ở chỗ này, không trở về phòng nghỉ ngơi sao?"
Làng du lịch không lắp đặt điều hòa, vì thế cho dù có bố cục phong thủy tồn tại nhưng vẫn có chút lạnh lẽo, thấy Hàn Kiều Kiều đứng ở cách đó không xa, Phương Minh nhíu mày hỏi.
"Bởi vì đang chờ cậu."
Hàn Kiều Kiều thẳng thắn, Phương Minh khinh bỉ nhìn Hàn Kiều Kiều, phỏng chừng Hàn Kiều Kiều hiện tại đã xác nhận thân phận của mình rồi, lại khôi phục bộ dáng lúc trước, con rung rung bộ ngực cao ngạo kia trước mặt mình.
"Đi theo tôi."
Phương Minh dẫn theo Hàn Kiều Kiều lần thứ hai đi tới đỉnh núi, lại một lần nữa đi tới trước hòn đá kia.
"Có thể tôi phải đi rồi."
Không đợi Hàn Kiều Kiều nói Phương Minh đã mở miệng trước, sau khi nói xong lời này, lần thứ hai ho khan, lần này cậu không có bất kỳ che lấp gì, tùy ý ho ra một ngụm máu.
Hàn Kiều Kiều thấy trạng thái của Phương Minh liền nhíu mày lại, hỏi: "Đi, đi đâu?"
"Đương nhiên là trở về, tình huống lần này cũng không biết phải giải thích với cô thế nào, trước khi tôi về nước, thay tôi chăm sóc cho Tần Tuyết một chút, cô ấy là một bé gái đáng thương."
"Cô bé cũng biết thân phận của cậu rồi sao?"
"Cô bé không biết thân phận của tôi, thế nhưng cô bé biết tôi không phải anh của cô bé."
Nghe được lời của Phương Minh, Hàn Kiều Kiều gật đầu, hai người tướng mạo như nhau có thể lừa gạt người ngoài, nhưng tuyệt đối không gạt được người thân cận, mình cũng có thể đoán ra thân phận của Phương Minh, chớ nói chi là Tần Tuyết rồi.
"Khi nào cậu đi?"
Hàn Kiều Kiều hỏi vấn đề cô quan tâm nhất, chẳng qua ngay sau khi cô hỏi xong vấn đề này lại phát hiện vai nặng nề, bởi vì đầu của Phương Minh tựa vào trên vai của cô, nhắm hai mắt lại.
Đùng đùng đùng!
Cách đó không xa, pháo hoa nở rộ ở trên trời, đám người ăn cơm tất niên xong nhao nhao mở cửa châm ngòi đốt pháo hoa rực rỡ, ánh sáng của pháo hoa chiếu rọi lên trên mặt Hàn Kiều Kiều, cũng chiếu vào trên người Phương Minh.
“Anh còn chưa nói cho tôi biết, sau khi biết được tình cảm của tôi, anh dự định đối xử với tôi như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận