Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 249: Di vật của lão thần tiên

Chương 249: Di vật của lão thần tiên
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-------------------
Long Hổ đao, nhìn từ bên ngoài nó chỉ là một thanh nhuyễn đao(1), thế nhưng chỉ cần là đệ tử của Long Hổ Môn đều hiểu, cho dù có mất tới 10 năm cũng chưa hẳn có thể luyện ra một thanh đao này.
(1)Nhuyễn đao: đao mềm, có thể uốn cong được
Nguyên nhân cũng khá đơn giản, để luyện chế thanh đao này cần dùng rất nhiều tài liệu quý hiếm, còn phải sử dụng phương thức rất đặc thù để chế tạo, nghe nói khi phôi đao thành hình còn truyền ra tiếng long ngâm hổ gầm nữa.
Cho dù không phải người trong giới tu luyện, chỉ đơn thuần xem qua phim ảnh cũng biết được Đào Mộc Kiếm(2) có thể gây thương tổn lớn cho âm linh quỷ quái, gỗ đào càng lâu năm thì quỷ quái bị thương tổn càng mãnh liệt.
(2)Đào Mộc Kiếm: kiếm được làm từ gỗ đào
Thế nhưng cho dù Đào Mộc Kiếm lâu năm bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể so sánh với Long Hổ Đao của Long Hổ Môn bọn họ, Long Hổ Đao vừa hiện, quỷ hồn trong phương viên một dặm đều tán hết, nếu không nhất định sẽ bị sát khí của thanh đao đánh tới hồn phi phách tán!
Đương nhiên không chỉ có quỷ hồn mà người cũng là như thế, sát khí trong Long Hổ Đao quá mạnh, người bình thường sau khi bị sát khí này xâm nhập cơ hồ không còn chút khả năng chống cự.
Long Hổ vừa ra, thiên hạ vô địch.
Đây là miêu tả về Long Hổ Đao của đệ tử Long Hổ Môn, cũng chính vì sự trân quý của nó mà toàn bộ Long Hổ Môn chỉ có chưởng môn cùng sáu vị trưởng lão là có Long Hổ Đao.
“Sao Luyện sư huynh lại có Long Hổ Đao?”
Tiền Siêu cùng Viên Thiệu Hoa hoang mang, cho dù là cao thủ đệ nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Long Hổ Môn cũng không được ban Long Hổ Đao, mặc dù thực lực của Luyện sư huynh rất mạnh, thế nhưng vẫn chưa phải là người mạnh nhất đấy.
“Đây là Long Hổ Đao trưởng lão đã ban cho tôi, vốn là chờ tới thời khắc quyết định của nhiệm vụ lần này mới lấy ra sử dụng như một lá bài tẩy, thế nhưng bây giờ dùng cậu ta để luyện đao trước!”
Luyện Tích Vũ nhìn Phương Minh, vốn lần này anh ta xuống núi là để chấp hành một nhiệm vụ vô cùng trọng yếu trưởng lão đã giao cho, sở dĩ trưởng lão giao Long Hổ Đao cho anh ta chính là vì đề phòng khi anh ta gặp phải kẻ địch quá cường đại, có thể dựa vào Long Hổ Đao mà thủ thắng.
Thắt lưng của anh ta đã được chế tạo đặc biệt, có thể ẩn giấu đao sát của Long Hổ Đao, thế nên chỉ cần anh ta không rút đao ra thì không ai có thể biết bên hông của anh ta có cất giấu một món thần binh lợi khí.
Lúc Phương Minh nhìn thấy Luyện Tích Vũ rút Long Hổ Đao ra, vẻ mặt trở nên cực kỳ ngưng trọng, bởi cậu biết, đây chính là uy hiếp cuối cùng của cậu.
Lúc trước cậu còn cảm thấy khó hiểu, bởi dựa theo tiểu thuyết của Tần Lỗi thì cậu phải bị chém chết mới đúng, thế nhưng đám người Long Hổ Môn này không ai đeo theo đao, cho dù cậu có bại thật thì hẳn cũng không thể chết được.
Sách Âm Dương tuyệt đối sẽ không xuất hiện sơ suất nghiêm trọng như vậy. Cũng chính vì nguyên nhân này, nên trong lúc đối chiến cùng Luyện Tích Vũ cậu vẫn không quên đề phòng, chỉ sợ còn có địch nhân ẩn nấp trong bóng tối âm thầm ra tay.
Thế nhưng bây giờ cậu có thể xác định, nguy cơ cuối cùng của cậu chính là đám người Long Hổ Môn trước mắt, cũng có nghĩa đám người Long Hổ Môn này có thể uy hiếp được tính mạng của cậu.
Dưới ánh trăng, thân đao phát ra ánh sáng lạnh lẽo, dù đã đứng cách xa tới 10m Phương Minh vẫn có thể cảm nhận được sát khí lăng liệt từ Long Hổ Đao.
Loại sát khí này tràn ngập chết chóc, người bình thường khi đối diện với sát khí này đã sớm không chịu nổi mà buông tay đầu hàng.
“Có thể chết dưới Long Hổ Đao của ta chính là vinh hạnh của ngươi!”
Luyện Tích Vũ nhìn chằm chằm Phương Minh, giơ Long Hổ Đao trong tay lên, đao phong phóng ra, một cỗ sát khí kinh khủng xông tới.
“Xem ra hôm nay phải thiệt thòi lớn rồi…”
Phương Minh cười khổ, cậu biết rõ thực lực của đối phương vốn mạnh hơn cậu, lại có sự trợ giúp của Long Hổ Đao, tới một phần thắng cậu cũng không nắm chắc.
“Sư phụ, không ngờ đệ tử phải dùng vật mà sư phụ lưu lại sớm như vậy.”
Vươn tay vào ngực, Phương Minh móc ra một món đồ, chính là một sợi tóc được dây đỏ quấn quanh.
Nhìn thấy sợi tóc này trên mặt Phương Minh lộ ra vẻ tưởng nhớ, đây là vật trước khi sư phụ tọa hóa phi thăng đã giao cho cậu, tổng cộng có ba sợi, chỉ có thể sử dụng khi gặp phải nguy hiểm uy hiếp tới tính mạng.
Phương Minh không biết ba sợi tóc này có thể ẩn chứa lực lượng thần kỳ cỡ nào, bởi cậu không hề cảm nhận được giao động của năng lượng bên trong, thế nhưng cậu biết sư phụ chắc chắn sẽ không lừa dối cậu, vì thế cậu vẫn luôn cất giữ ba sợi tóc này bên người.
“Buồn cười, cậu ta vừa lấy ra cái gì vậy? Một sợi tóc? Chẳng lẽ cậu ta muốn thắt cổ tự tử sao?”
Tiền Siêu cùng Viên Thiệu Hoa nhìn thấy Phương Minh móc ra một sợi tóc, mới đầu còn sững sờ, sau đó lập tức cười to. Nhìn biểu lộ của Phương Minh lúc trước bọn họ còn tưởng cậu có bảo vật gì ghê gớm, thế nhưng một sợi tóc thì có thể làm được gì?
Luyện Tích Vũ cũng hơi hơi buông lỏng, thế nhưng rất nhanh cảm giác phẫn nộ tràn ngập xâm chiếm cả người anh ta, chắc chắn đối phương đang muốn đùa bỡn anh ta, cố tình móc ra một sợi tóc để trêu đùa anh ta!
“Ta cảm thấy không thể để ngươi chết nhẹ nhàng như thế được!”
Hưu!
Hàn quang lóe lên, Luyện Tích Vũ trực tiếp bổ ra một đao, một cỗ sát khí vô cùng khủng bố trực tiếp cuốn tới trước mặt Phương Minh. Trên mặt anh ta tràn ngập tự tin, một đao này người còn ở Nhân cấp cơ bản không thể nào chống đỡ nổi.
Đây chính là uy lực của Long Hổ Đao, dựa vào nó anh ta có thể đứng ở thế bất bại khi chiến đấu với người ở Nhân cấp.
“Sư phụ, đắc tội.”
Không quan tâm tới lời của Luyện Tích Vũ, vẻ mặt Phương Minh trang nghiêm vô cùng, đây là di vật của sư phụ cậu, cho dù dùng tới nhưng cũng phải giữ gìn đầy đủ tôn kính với nó.
Sau khi nói khẽ một tiếng Phương Minh trực tiếp ném sợi tóc ra ngoài, sợi tóc phiêu đãng dưới sát khí khủng bố, không tới một giây liền trực tiếp hóa thành phấn vụn.
Sợi tóc bị hủy đi, một chút phòng bị nơi đáy lòng Luyện Tích Vũ cũng biến mất, càng thêm khẳng định đối phương đang cố ý trêu đùa anh ta.
Phương Minh nhìn chằm chằm phía trước, cậu tin tưởng sư phụ, ông ấy sẽ không lừa gạt cậu, nếu ông ấy đã nói đây là ba sợi tóc bảo vệ tính mạng của cậu thì chắc chắn nó sẽ có tác dụng đặc thù.
Sát khí đánh tới, Phương Minh cảm thấy da thịt mình như bị đao cắt, máu me thấm đẫm từng lỗ chân lông trên người cậu. Đây chính là uy lực của Long Hổ Đao, người còn ở Nhân cấp không thể nào chống cự nổi.
Thế nhưng chỉ sau chớp mắt, Phương Minh đột nhiên cảm giác được toàn bộ sát khí trước mặt cậu biến mất một cách kỳ diệu, theo đó toàn bộ sát khí bốn phía cũng tiêu tán, cây cối không còn rung lắc lao xao mà khôi phục lại vẻ tĩnh mịch như lúc ban đầu.
“Sao… Đã có chuyện gì xảy ra?”
Trên mặt Luyện Tích Vũ lộ ra vẻ kinh sợ, tiếp tục huy động đao trong tay một lần nữa, thế nhưng lần này Long Hổ Đao lại không thể phát ra một chút sát khí nào, thậm chí thân đao còn phát ra một tiếng ngâm khẽ.
“Long Hổ Đao đang run rẩy?”
Luyện Tích Vũ cảm thấy khó tin, anh ta nắm chặt Long Hổ Đao, cảm nhận thân đao không ngừng run rẩy.
“Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”
Luyện Vũ Tích cảm thấy có gì đó không đúng, mà Phương Minh cũng vậy, sư phụ còn chưa nói cho cậu tới cùng ba sợi tóc này có điểm thần kỳ gì.
“Tên khốn nào chán sống dám thương tổn đồ đệ của lão phu?”
Một giọng nói già nua đột ngột vang lên, nghe thấy giọng nói này vẻ mặt Phương Minh vô cùng kích động, cậu có thể nhận ra đây chính là giọng của sư phụ.
Mà ngay sau đó, thân thể của cậu lại không nhịn được run rẩy, phía trước không xa hiện lên một thân ảnh mặc áo bào trắng, đưa lưng về phía cậu.
“Ngươi… Ngươi là ai?”
Giọng của Luyện Tích Vũ vì run rẩy mà trở nên lắp bắp, anh ta không phải là người ngu. Là đệ tử của Long Hổ Môn, kiến thức của anh ta vô cùng rộng rãi, cũng được chứng kiến không ít cường giả, thế nhưng cho dù là trưởng lão trong sư môn cũng không thể từ trong hư không mà xuất hiện như vậy được!
Nhất là người này tiên phong đạo cốt, cỗ khí chất xuất trần phiêu nhiên trên thân thể ông ấy nồng đậm hơn bất kỳ người nào mà anh ta đã từng được gặp, khiến anh ta không nhịn được sợ hãi, liệu người trước mắt có phải là thần tiên?
Mà vị lão giả tiên phong đạo cốt này không hề trả lời anh ta, ông ấy chỉ mới đưa tay ra, Luyện Tích Vũ đã cảm thấy cả người cứng đơ không thể động đậy, giống như có một cỗ lực lượng vô hình giam cầm anh ta lại.
Mà sau đó Luyện Tích Vũ nhìn thấy Long Hổ Đao trên tay anh ta lại ngoan ngoãn bay tới trước mặt lão giả, đứng im không nhúc nhích!
“Ông… Ông không thể giết ta!”
Long Hổ Đao đi rồi, cỗ lực lượng vô hình kia lại chậm rãi đè ép anh ta mạnh mẽ hơn, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn anh ta sẽ phải chết.
“Tôi là đệ tử Long Hổ Môn, cho dù ông có thực lực mạnh mẽ tới cỡ nào nhưng nếu ông dám giết tôi, chắc chắn sẽ bị Long Hổ Môn đuổi cùng giết tận, không chết không thôi!”
Luyện Tích Vũ đã sợ hãi khôn cùng, mà vừa nghe thấy anh ta nói lời này, lão giả lập tức đánh ra một chỉ, Luyện Tích Vũ trợn trừng, cả người ngã lăn trên mặt đất.
Chết! Đường đường là đệ tử thiên tài của Long Hổ Môn, cứ như vậy chết đi.
Đám người Tiền Siêu cùng Viên Thiệu Hoa ở bên cạnh sắc mặt tái nhợt, Lục sư huynh của bọn họ vậy mà bị giết chết, không chút khả năng chống cự, rốt cuộc lão nhân kia có lai lịch gì?
Thế nhưng không đợi bọn họ tự hỏi, ánh mắt của lão giả đã đảo tới, dường như không chút do dự lại điểm thêm một chỉ, Tiền Siêu cùng Viên Thiệu Hoa ngã quỵ ra đất, tiếp bước Luyện Tích Vũ.
“Cường giả tha mạng, Phương công tử tha mạng, chúng tôi chỉ là bị Long Hổ Môn áp bách, không hề nghĩ tới chuyện hãm hại Phương công tử…”
Dương Thương vội vã cầu xin tha thứ, thế nhưng đáp lại bọn họ vẫn là một chỉ khủng bố kia, hai người không thoát khỏi số phận ngã lăn ra đất.
Lúc đến là năm người dương dương tự đắc, cuối cùng chỉ còn lại 5 bộ tử thi…
“Gâu gâu gâu!”
Lão Hoàng bên cạnh kích động gào thét nhào tới bóng người áo bào trắng, chỉ là thân thể của nó trực tiếp xuyên qua thân thể lão giả.
“Sư phụ?” Phương Minh gọi khẽ một câu.
Nhưng lão giả không hề đáp lại.
“Tiểu Minh, sư phụ không hề nghĩ tới con lại sử dụng sợi tóc sư phụ lưu lại sớm như vậy. Ba sợi tóc này có chứa lực lượng của sư phụ, nhưng chỉ có thể kéo dài 1 phút mà thôi.”
“Con không nên hỏi sư phụ điều gì, những lời này đều là do sư phụ lưu lại khi quán chú lực lượng, vì thế sư phụ không thể nghe được lời con nói, chỉ có thể tiêu diệt hết tất cả những người có ác ý với con…”
“Thậm chí sư phụ còn không biết kẻ địch là ai, thế nhưng có một câu sư phụ muốn nói với con: Cho dù từ bi như Bồ tát cũng có lúc tức giận, thế giới tu luyện mạnh được yếu thua, mặc dù nhìn qua thế giới có rất nhiều khuôn phép cùng quy tắc, thế nhưng chẳng qua cũng chỉ là người nào có nắm đấm lớn thì người đó là đạo lý!”
“Được rồi, sư phụ phải đi đây, đừng vương vấn…”
Giọng nói biến mất mà thân ảnh của lão giả cũng tiêu tán, từ đầu tới cuối đều không cho Phương Minh cơ hội được nhìn thấy mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận