Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 555: Thơ ứng cảnh hay

Chương 555: Thơ ứng cảnh hay
"Tần Dương, cuối cùng cậu cũng đến rồi."
Phương Minh từ trên xe bước xuống. Trương An Nhàn vẻ mặt bất mãn đi qua, đồng thời chỉ vào nhóm minh tinh đang chờ, nói: "Tôi đã mời người đến cho cậu, vậy mà cậu cũng chẳng thèm lo gì cả."
"Thật ngại quá, tôi quên."
Phương Minh tỏ ra có lỗi. Chuyện này đúng là sơ suất của cậu. Người ta hay nói bạn phương xa đến chơi vui không kể xiết, những minh tinh này là Trương An Nhàn mời đến, cũng là để tuyên truyền cho làng du lịch, cho dù thế nào, lần này là lỗi của cậu.
Sai thì nhận, Phương Minh chưa bao giờ vì mặt mũi mà biết sai không sửa.
Thấy vẻ mặt hối lỗi của Phương Minh, Trương An Nhàn cũng không nói nữa, dẫn Phương Minh đến chỗ nhóm Trương Manh.
"Giới thiệu với mọi người, đây là Tần Dương, cũng chính là chủ làng du lịch này."
Trương An Nhàn giới thiệu Phương Minh với các minh tinh, khiến nhóm Trương Manh vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Phương Minh. Còn trẻ như vậy đã là ông chủ, họ nghĩ chắc là con nhà giàu. Nhưng con nhà giàu lại đi xe chở hàng đến, đây là thể loại gì đây?
"Thật ngại quá, tôi có chút việc phải ra ngoài, làm trễ nãi thời gian, khiến mọi người đợi lâu."
Phương Minh xin lỗi các minh tinh, ánh mắt cũng đảo qua những minh tinh này. Nhưng khi ánh mắt cậu từ đoàn người nhìn thấy Hàn Kiều Kiều đứng bên đài phun nước, người cậu khẽ run lên.
Cho dù đưa lưng về phía cậu, nhưng đối với hình dáng Hàn Kiều Kiều cậu vô cùng quen thuộc, liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay.
Nhập hồn vào người Tần Dương, Phương Minh cố gắng không xuất hiện cùng với những người có quan hệ với cậu, sợ sẽ ảnh hưởng đến tương lai những người này. Nhưng cậu không ngờ, dưới tình huống này lại vẫn chạm mặt Hàn Kiều Kiều.
Dường như cảm nhận được phía sau có người chăm chăm nhìn mình, Hàn Kiều Kiều xoay người lại, đôi mắt đẹp vừa lúc đối diện với ánh mắt Phương Minh, bốn mắt nhìn nhau, Hàn Kiều Kiều khẽ nhíu mày.
"Tần Dương, cậu làm gì vậy, tôi biết Hàn Kiều Kiều người ta rất đẹp, nhưng cậu cũng đừng nhìn chằm chằm như vậy chứ."
Trương An Nhàn thầm bó tay. Cô ta thấy Tần Dương đúng là bị sự quyến rũ của Hàn Kiều Kiều hấp dẫn rồi. Nhưng cô ta thấy vậy cũng là điều bình thường, Hàn Kiều Kiều thật sự rất có sức hút, ngay cả cô ta là phụ nữ cũng có chút không kiềm nén nổi, huống hồ chi thanh niên trai tráng đầy nhiệt huyết như Tần Dương.
Phương Minh bị giọng nói của Trương An Nhàn kéo về từ sự kinh ngạc. Bên kia, Trương Manh cũng khẽ hừ một tiếng, nhỏ giọng nói bên tai Hàn Kiều Kiều: "Chị Kiều Kiều, người này đúng là bất lịch sự, cứ nhìn chị chằm chằm."
Hàn Kiều Kiều không thay đổi nét mặt, bởi vì tình huống này cô đã trải qua nhiều rồi. Rất nhiều người đàn ông khi nhìn thấy cô lần đầu tiên bị hớp hồn là chuyện rất bình thường, chẳng qua chàng trai tên Tần Dương đang đứng trước mặt cô đây lại cho cô một ánh mắt như đã từng quen biết, giống như đã từng gặp qua ở đâu vậy.
"Khụ khụ… Tôi là nông dân chưa từng được gặp nhiều minh tinh như vậy, có chút thất thố, hi vọng mọi người thứ lỗi. Mọi người đi theo tôi."
Phương Minh rất nhanh liền khôi phục tinh thần. Cậu không thể thừa nhận có quen biết với Hàn Kiều Kiều, chỉ có thể lấy cớ che đậy, lập tức đi lên trước dẫn đường, dẫn đoàn người đi đến đập chứa nước.
Cả làng du lịch, bãi đỗ xe là nơi phân chia, phía dưới bãi đỗ xe là đường nhựa, còn phía trên bãi đỗ xe là bậc thang trên nền cỏ xanh, tổng cộng là có ba trăm sáu mươi sáu bậc thang.
Bởi vì đã gần tới tháng chạp nên lúc đứng chờ ở bãi đỗ xe, nhóm Trương Manh vẫn cảm giác có chút lạnh, nhưng khi họ đi lên bậc thang lại phát hiện có một luồng gió ấm ập đến, hơn nữa luồng gió nóng này khác với hơi nóng tản ra từ máy lạnh, mà giống như luồng gió xuân tháng ba, lâng lâng lại tươi mát.
"Không tệ, cơn gió này thổi qua khiến tôi thấy rất ấm áp, muốn cởi cả áo ra."
"Tôi nói ông chủ Tần này, anh có trang bị trên đây một máy điều hòa cỡ lớn không đó?"
Nghe Lưu Thạch nói vậy, Phương Minh mỉm cười. Trang bị điều hòa trên ngọn núi này, cho dù nhà cậu có mỏ kim cương cũng không trang bị nổi. Sở dĩ có luồng hơi ấm này là do tác dụng của bố cục phong thuỷ, là kết quả do dòng khí lưu quay lại tạo thành.
Mùa đông là hơi ấm, mùa hè là gió lạnh, là đông ấm hạ mát chân chính.
Hơn sáu trăm bậc thang đối với những người trẻ tuổi ít vận động ngày nay đều không phải là một chuyện thoải mái, càng không cần phải nói đến những minh tinh này. Lần này các minh tinh kể cả thành viên đoàn đội của họ, khi sắp lên đến đỉnh núi, không biết đã phải trầy trật cỡ nào.
Người đầu tiên lên đến đỉnh núi chính là Phương Minh, người thứ hai lên tới là Lưu Thạch. Đừng thấy Lưu Thạch lớn tuổi, nhờ thường xuyên tập thể hình nên tố chất cơ thể ông ngược lại lại tốt hơn những thanh niên trẻ tuổi này.
"Phong cảnh rất tuyệt, nước xanh trong vắt."
Chỉ một ánh nhìn, Lưu Thạch đã bị đập chứa nước lớn trước mắt hấp dẫn. Đập chứa nước so với hồ nước không nhỏ hơn là bao, hồ nước phản chiếu núi non xanh thẳm, tựa như mặt gương của một hòn ngọc bích.
Ngoài Lưu Thạch, những người theo lên sau cũng có biểu cảm không khác Lưu Thạch là mấy. Ai cũng đắm chìm trong cảnh đẹp rộng lớn.
"Năm ngoái tôi đi hồ Lô Cô, cảm thấy hồ nước ở đó đã đẹp lắm rồi. Nhưng bây giờ nhìn thấy đập chứa nước này, phát hiện đập chứa nước này cũng không hề kém cạnh hồ Lô Cô."
"Hồ nước này phản chiếu trời xanh, nằm giữa núi non giống như một viên ngọc bích. Còn những gợn nước thì giống như mây trắng trên trời xanh, nếu không có chênh lệch độ cao tôi hoàn toàn không thể phân biệt đâu là trời đâu là hồ nước."
Lý Viện Viện cảm thán, đôi mắt đẹp của Hàn Kiều Kiều cũng sáng lên. Kỳ thật cô lần này đến đây chỉ là muốn giải sầu, lúc trước đồng ý cũng không kỳ vọng sẽ có nhiều cảnh đẹp. Chỉ là khi nghe Lý Viện Viện nói là ở trong một sơn thôn, điều này khiến cô nhớ tới khoảng thời gian trải qua ở thôn Diệu Hà trước đây.
Thật không ngờ, đập chứa nước này lại cho cô một bất ngờ lớn đến vậy. Đây giống như một viên minh châu từ trên trời rơi xuống, chỉ có điều viên minh châu này đã bị che mờ, không ai biết đến.
"Không, đây không phải là viên minh châu bị che mờ, mà là thiên nhiên đã cố ý sắp đặt như vậy, tách biệt với con người."
Khi các minh tinh đang cảm thán, mấy người nổi tiếng trên mạng liền lấy điện thoại di động ra chụp hình quay phim. Dù sao các cô khác với minh tinh, cần đăng clip mới, mà đập chứa nước trước mắt là một phong cảnh rất đẹp.
"Sao có cảm giác không chụp được vẻ đẹp so với nhìn bằng mắt nhỉ?"
Người nổi tiếng trên mạng Angel sau khi nhìn clip quay lại thì có chút kinh ngạc, tuy rằng clip quay cũng rất đẹp, nhưng không có cái đẹp như khi nhìn tận mắt.
Nghe cô gái nói thế, Phương Minh mỉm cười. Phong cảnh nhìn thấy khi đứng ở đập chứa nước và cảnh quay trong clip tất nhiên không giống nhau. Bởi vì ở đây, cả cơ thể và tinh thần đều được địa khí do bố cục phong thuỷ ngưng tụ tạo ra bồi dưỡng, tinh thần cả người hoàn toàn khác nhau.
"Thật là một cảnh sắc quá đẹp, tuy không phải là thắng cảnh du lịch, nhưng không hề thua kém những thắng cảnh hấp dẫn, thật là đẹp… đẹp quá."
"Ha ha, ai bảo cô không đọc sách nhiều, bây giờ chỉ biết nói mỗi chữ “đẹp”, đúng là mất mặt."
"Vậy chắc cô đọc sách nhiều lắm, cô tả thử xem."
"Hắc hắc, cái này có gì khó. Lục thụ thôn biên hợp, thanh sơn quách ngoại tà (1)."
(1) Lục thụ thôn biên hợp, thanh sơn quách ngoại tà: Trích trong bài thơ “Qua nhà người quen” của nhà thơ Mạnh Hạo Nhiên. Dịch: Đám cây xanh mọc thành cụm ở quanh làng,
ngọn núi xanh nghiêng nghiêng bên ngoài thành quách. (Nguồn dịch: thivien. net)
Có mấy người đùa giỡn với nhau, Lưu Thạch đứng phía trước hình như nổi hứng, nghe mấy người bên cạnh nói chuyện thì đề nghị: "Chúng ta chơi trò chơi đi, một người nói một câu thơ, diễn tả cảnh sắc nơi đây, hoặc tâm trạng lúc này cũng được. Để tôi mở đầu trước nhé."
Lưu Thạch hồi còn ở học viện điện ảnh chính là một tài tử, lúc này nổi hứng làm thơ, liền ngâm một câu thơ: "Nhìn ánh sáng trong khói, mờ mịt không thấy gì. Ngô quê tranh trên đường, nơi đây nói giữa hồ."
Đọc xong, người xung quanh đều vỗ tay, cho dù nghe có hiểu hay không cũng đều phải cổ vũ.
"Được rồi, tiếp theo, tôi thấy đến lượt Kiều Kiều đi."
Hàn Kiều Kiều nghe Lưu Thạch nói thế, trầm ngâm một chút, mâu quang nhìn về phía hồ nước đọc: "Hồ nước vô danh nước dán trời, phù dung dương liễu loạn khói thu. Bên hồ vì hỏi có bao núi? Mỗi ngọn núi ở một năm."
Nghe được câu thơ của Hàn Kiều Kiều, Phương Minh mỉm cười. Bản gốc của câu thơ này vốn để miêu tả Tây hồ, câu đầu tiên là “vạn khoảnh (2) Tây hồ nước dán trời”, ở đây Hàn Kiều Kiều đã sửa lại câu đầu tiên.
(2) Khoảnh: 100 mẫu đất, ý chỉ rộng lớn
"Không tồi không tồi, kế tiếp là Trương Manh đi."
Lưu Thạch vỗ tay, sau đó ánh mắt nhìn về phía Trương Manh, dù sao ở đây xét theo vai vế trừ ông ra, dựa theo mức độ nổi tiếng, sau Hàn Kiều Kiều chính là Trương Manh.
Nhưng giờ phút này vẻ mặt Trương Manh lại có chút xấu hổ, bởi vì anh ta nhất thời không nghĩ ra được thơ từ gì hay cả. Anh ta là sinh viên nghệ thuật, trình độ văn hóa vốn không cao, trong bụng cũng căn bản không có bao nhiêu kiến thức. Thơ từ về sông núi nước non tuy cũng biết vài câu, nhưng bộ nhớ con người kỳ lạ như vậy đấy, càng khẩn trương càng chẳng nghĩ ra được gì cả.
Cũng chính bởi vì vậy, khi lần thứ hai Lưu Thạch gọi tên anh ta đã làm anh ta thầm có chút bất mãn. Chỉ có điều anh ta không biết, sở dĩ đến người thứ hai Lưu Thạch liền gọi tên anh ta, ngoại trừ việc anh ta nổi tiếng ra còn có một nguyên nhân nữa chính là càng về sau sẽ càng khó nghĩ ra.
Sinh viên nghệ thuật có trình độ văn hóa cỡ nào, tất nhiên trong lòng Lưu Thạch biết. Ông bảo Trương Manh đáp trước, miễn cho vòng sau bị người khác cướp mất ý tưởng trong đầu.
Ấp a ấp úng cả buổi, nhìn thấy ánh mắt khác thường của những người khác, Trương Manh cắn răng, thốt ra một câu: "Lông trắng nổi trên làn nước xanh, hoa dâm bụt quạt gợn sóng."
“Phụt!”
Một nữ trợ lý đang uống nước liền phun nước ra, còn một người nam đi cùng đang cầm di động quay cảnh đẹp cũng bị run tay, suýt nữa rơi di động xuống đất.
Quai hàm Lưu Thạch bạnh ra, hiển nhiên là vì ráng nhịn cười có hơi vất vả, cả buổi sau mới nói: "Không tồi, đây mới là câu thơ thể hiện cuộc sống ở nông thôn, non xanh nước biếc, nuôi vịt chăn ngỗng, chúng ta hiện tại không phải đang ở nông thôn sao, rất hợp với cảnh."
Nghe Lưu Thạch miễn cưỡng giải thích, vậy mà Trương Manh còn tưởng là thật, trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo. Những người có mặt ở đây vẻ mặt không ai giống ai. Tuy nhiên, đây là tiểu thịt tươi đang nổi, không phải người họ có thể đắc tội, huống hồ chi người muốn ôm đùi cũng không ít, lập tức đều nói hùa theo.
Có bước nhạc đệm Trương Manh, Lưu Thạch cũng dừng luôn trò này. Ông sợ nếu chơi nữa lại lòi ra thêm một nhân tài như vậy, nói chuyện trái lương tâm thật hao tổn tinh thần mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận