Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 460: Độ Âm Phù

Chương 460: Độ Âm Phù
Có tiền có thể xui khiến ma quỷ, hiệu suất làm việc của nhà họ Quách quả là rất cao, không quá nửa tiếng đồng hồ, bọn họ đã đưa tới tất cả những thứ Phương Minh cần.
Đây còn là bởi vì nhà họ Quách sống trên đỉnh núi này, quãng đường đi đi về về có chút xa, bằng không mà nói tốc độ còn có thể nhanh hơn.
"Đưa đứa bé cho tôi."
Ngửi thử nhọ nồi mà quản gia tìm tới, đây là nhọ nồi mà người ta nấu cơm lưu lại, dùng than đá để đốt chứ không phải củi lửa. Chẳng qua tình huống trước mắt này đây cũng là không còn biện pháp nào nữa, thời gian ngắn như vậy muốn lấy củi lửa đốt cho tới lúc nhọ nồi xuất hiện, gần như là chuyện có chút không thể nào làm được.
Một tay ôm đứa bé, một tay Phương Minh lấy nhọ nồi bôi khắp người của đứa bé, không tới một hồi, ngoại trừ vùng mắt của đứa bé, những nơi khác đều bị bôi kín nhọ nồi, đứa bé biến thành một người da đen.
"Nhọ nồi còn được gọi là Quỷ Kiến Mê, nếu như bôi ở trên người có thể cách trở khí tức của bản thân, cũng có thể khiến quỷ quái không nhìn thấy chính mình, đương nhiên còn một tác dụng nữa, chính là có thể khiến cho hồn phách ổn định trong cơ thể."
Thấy biểu tình nghi hoặc của người nhà họ Quách, Phương Minh mở miệng giải thích một câu đơn giản.
Đây chỉ là bước đầu tiên của Phương Minh, sau khi bôi nhọ nồi khắp người đứa bé, Phương Minh đặt đứa bé lên bàn, sau đó ra hiệu cho Quách Khải Minh lấy bốn con gà trống cột vào bốn chân bàn.
"Trong rất nhiều phim về quỷ quái đều có một đoạn diễn, trong thời gian những quỷ hồn kia ra ngoài du đãng, chỉ cần nghe thấy tiếng gà trống gáy lập tức sẽ biến mất, kỳ thực đây không chỉ là bởi vì tiếng gáy của gà trống có nghĩa trời sẽ sáng ngay, cũng có một nguyên nhân khác nữa, bản thân gà trống chính là thuộc tính chí dương, vật âm tà gì gặp phải gà trống đều phải lui nhường."
"Đoạn thời gian ngắn kế tiếp, các người ở cửa ra vào này đốt tiền giấy, đốt càng nhiều càng tốt, nhưng nếu như tro của tiền giấy không bị bay đi, thì còn phải nhìn bốn con gà trống này có đủ lực hay không."
Phương Minh nói một câu mà người nhà họ Quách nghe không hiểu, nhưng cậu không giải thích thêm gì nữa, bởi vì hiện tại cậu muốn giành giật từng giây thời gian, hơn nữa Quách Trách Hà bọn họ nếu như biết sau đó phải đối mặt với cái gì, cũng không nhất định là một chuyện tốt.
Bốn con gà trống này là hậu thủ của cậu, là đối mặt với tình huống cực đoan mới có thể vận dụng đấy, đương nhiên cậu hy vọng nhất là không cần đến bốn con gà trống này.
Sau khi thông báo xong, Phương Minh trực tiếp cầm chu sa hoàng biểu đi ra khỏi phòng, ở dưới sự dẫn dắt của A Phúc đi tới thư phòng của Quách Trách Hà, cậu phải ở chỗ này vẽ bùa chú, có thể cứu đứa bé này về hay không, phải nhìn cậu có thể vẽ bùa này thành công hay không rồi rồi.
Độ Âm Phù!
Một loại phù lục thông âm, toàn bộ người tu luyện đều biết trên đời này có cõi âm, nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai bước vào đó, toàn bộ người tu luyện cũng đều biết một điểm, đó chính là Âm Dương cách biệt, người sống không thể vào cõi âm.
Trên đời này, chỉ có một loại người có thể đến cõi âm, đó chính là người tẩu âm.
Phía trước đã nói qua, người tẩu âm tồn tại là kết quả của âm dương hai giới, nhưng coi như là người tẩu âm cũng không có cách nào để thân thể tới cõi âm, chỉ có thể mượn vật gì đó, để hồn phách của mình nhập cõi âm.
Người tẩu âm tới cõi âm, nhưng chưa bao giờ tiết lộ tình huống nơi cõi âm cho người ngoài, cho nên thế nhân đối với cõi âm vẫn là hoàn toàn không biết gì cả.
Độ Âm Phù là một loại bùa sư phó của Phương Minh nói cho cậu biết, dán loại bùa chú này lên có thể khiến cho cậu giống người tẩu âm, có được quyền lợi tiến nhập cõi âm, thế nhưng nếu muốn vẽ ra bùa này cũng không phải chuyện dễ dàng.
Trầm tâm tĩnh khí!
Chỉ là vừa hạ nét bút đầu tiên, hơi thở của Phương Minh liền hơi ngừng lại, bút chu sa trong tay trực tiếp đâm rách giấy vàng, đã thất bại.
Liên tiếp mười cái, Phương Minh đều không cách nào khống chế Vu Sư Chi Lực của mình, không phải dùng sức quá mạnh chính là khí tức bất ổn, từ đầu đến cuối không cách nào vẽ ra nét bùa chân chính.
Không thể vẽ ra Độ Âm Phù, vậy hết thảy kế hoạch đều vô dụng.
Không tiếp tục vẽ bùa nữa, Phương Minh từ trong lòng móc ra một cái cái hộp nhỏ, bên trong là Trường Sinh Quan Tưởng Hoa.
Trường Sinh Quan Tưởng Hoa, ở trong lòng Phương Minh nó là bảo vật có giá trị cao nhất, cho dù là Long Tinh cậu thấy cũng không giá trị bằng Trường Sinh Quan Tưởng Hoa này, cho nên Phương Minh vẫn luôn mang nó theo bên người, từ lúc bị nhà họ Mục đuổi giết đến bây giờ, cậu vẫn luôn cảm thấy may mắn với quyết định này của mình.
Ngưng thần, quan tưởng...
Bảo tháp hiện lên trước mắt Phương Minh, khiến tâm tình táo bạo của Phương Minh rất nhanh đã an tĩnh lại, cả người tiến nhập trạng thái không minh.
...
Ngay lúc Phương Minh rơi vào trạng thái minh tưởng, lúc này trong viện, vợ chồng Quách Khải Minh dựa theo Phương Minh phân phó, ở cửa phòng bắt đầu đốt tiền giấy.
Hai vợ chồng không biết tiền giấy này là đốt cho người nào, chỉ biết liều mạng đốt là được, sáu bao tải tiền giấy, cứ thoải mái đốt không phải tiết kiệm làm gì.
Vù…
Một cỗ âm phong ở trong sân xuất hiện, lay động tro tàn của tiền giấy quanh quẩn bay lượn trên không trung, nhưng mà không được một phút đồng hồ, cỗ âm phong này liền đã biến mất, tro tàn của tiền giấy kia cũng lại một lần nữa rơi xuống trên mặt đất.
Thấy một màn như vậy, trên mặt vợ chồng Quách Khải Minh lộ ra vẻ lo lắng, bởi vì bọn họ nhớ kỹ Phương Minh đã dặn dò, đó chính là nếu có gió thổi bay tro tàn của tiền giấy thì đó là một chuyện tốt, nếu không mà nói, vậy đã nói rõ tình huống có chút không xong.
"Làm sao bây giờ? Khải Minh."
Vợ của Quách Khải Minh dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Quách Khải Minh, nhưng mà Quách Khải Minh lúc này cũng không có biện pháp gì tốt, buộc lòng phải kiên trì đáp: "Tần sư phó cũng không nói gì, chúng ta tiếp tục đốt vàng mã là được."
Tiền giấy một tờ đón một tờ ném vào trong chậu than, nhưng mà không đợi Quách Khải Minh đốt xong tiền giấy trên tay, một cơn gió lớn thổi tới, toàn bộ tiền giấy đang cháy trong chậu than đột nhiên bay tới hai người bọn họ, dọa bọn họ sợ tới mức vội vàng dùng tay che mặt mình.
Một luồng nhiệt lượng nóng bỏng phả vào mặt, Quách Khải Minh phát hiện hai tay của mình đã đỏ bừng, cũng may là không tạo thành vết phỏng, song khi hắn nhìn thấy chậu than, cả người không khống chế được lại trợn tròn mắt.
Lửa trong chậu than đã bị dập tắt, hoàn toàn không còn chút than đỏ nào, mà ngay cả tro tàn của tiền giấy đã cháy xong trong chậu cũng biến mất sạch sẽ không còn sót lại chút gì.
Quách Khải Minh nhíu mày lại, không tin lại bắt đầu bật lửa đốt tiền giấy, chỉ là vừa mới châm, cuồng phong lại thổi đến, sau một khắc tro than trong chậu than lại bị thổi bay ra, lăn lông lốc vài vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại.
Vợ chồng Quách Khải Minh hai người đưa mắt nhìn nhau, một màn trước mắt này vượt quá nhận thức của bọn họ, ở dưới loại khí trời này tại sao đột nhiên lại nổi lên gió lớn như vậy, trong thoáng chốc cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Cô cô cô!
Cùng lúc đó, bốn con gà trống bị cột vào chân bàn trong gian phòng đột nhiên kêu lớn, bốn con gà trống đều nhìn về hướng cửa, toàn bộ lông trên người đều dựng thẳng lên, giống như gà chọi vậy.
Bốn con gà trống dùng chân không ngừng đạp đất mặt, biểu hiện rất nôn nóng, không ngừng kêu to, trong đó một con càng trực tiếp bay về phía cửa, chỉ là bay đến phân nửa liền vì sợi dây trói buộc mà rơi xuống.
Nói chung, bốn con gà trống này biểu hiện ra vẻ giống như đã thấy được thiên địch vậy, mào gà dựng đứng cả lên, một đôi mắt gà nhìn chòng chọc vào cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận