Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1055: Cuồng vọng không gì sánh được (1)

Chương 1055: Cuồng vọng không gì sánh được (1)
Dương Châu là một tòa thành cổ lịch sử.
Mười năm sực tỉnh Dương Châu mộng, mang tiếng trăng hoa nghĩ lại sầu. (1)
(1) Hai câu trong bài thơ Khiển Hoài – Đỗ Mục, Hàn Giang Nhạn dịch.
Nhắc tới Dương Châu, luôn có những điển cố nói không hết, mà đây cũng là nơi rất nhiều văn nhân mặc khách đến du lịch, trải qua hàng nghìn năm phát triển, càng có thêm danh xưng “sấu mã” (2) Dương Châu.
(2) "Sấu mã" thực ra chính là các cô bé được mua từ nhỏ. Đến thời kì Minh - Thanh thì việc nuôi "sấu mã" đã trở thành mối đầu tư mang lại món lợi kếch sù, có rất nhiều kẻ chuyện làm nghề này. Trước bỏ vốn mua những cô bé xinh xắn từ gia đình nghèo khổ về dạy dỗ, dạy mấy cô gái ấy ca múa, cầm kì thư họa, trưởng thành sẽ bị bán cho những người giàu có làm thiếp hoặc bán vào lầu xanh, kiếm lời từ đó. Lúc mua, giá một cô bé chỉ khoảng hơn mười quan tiền, đến lúc bán lợi nhuận khoảng một ngàn năm trăm lượng, vô cùng hời. Bởi vì các cô bé xuất thân nghèo khổ rất gầy yếu vì đói ăn mà cái danh "sấu mã" tức là "ngựa còm" cũng từ đó mà ra.
Dương Châu có rất nhiều mỹ nữ, mà đối với giới tu luyện, Dương Châu cũng là nơi cội nguồn của mỹ nữ, bởi vì ở Dương Châu có sự tồn tại của Vọng Nguyệt cung.
Vọng Nguyệt cung!
Là một môn phái cầm cờ đi trước trong giới tu luyện, nhưng Vọng Nguyệt cung dương danh trong giới tu luyện không chỉ vì thực lực, đối với rất nhiều người trẻ tuổi đến nói, Vọng Nguyệt cung càng nổi danh vì những nữ đệ tử bên trong hơn.
Trong Vọng Nguyệt cung đều là nữ tu, không có bất kỳ một người đàn ông nào tồn tại, từ cung chủ tới đệ tử nhập môn tất cả đều là nữ, hơn nữa giá trị nhan sắc của nữ đệ tử Vọng Nguyệt cung cũng không thấp, nhất là người thừa kế chức vị cung chủ đời kế tiếp của Vọng Nguyệt cung, càng được công nhận là một trong tứ đại mỹ nữ của giới tu luyện: Niệm Dao Băng.
Niệm Dao Băng rất nổi danh trong giới tu luyện, ngoại trừ cô ấy có giá trị nhan sắc ra, thực lực của cô ấy cũng không kém, hơn nữa nhân duyên của Niệm Dao Băng ở trong giới tu luyện cũng rất tốt, trong một đời tuổi trẻ có rất nhiều đàn ông đã nhận được ân huệ của Niệm Dao Băng.
Mà ngay một ngày trước, một tin tức oanh tạc toàn bộ giới tu luyện, nhất là trong một đời tuổi trẻ càng có thể gây nên sóng to gió lớn.
Một trong tứ đại mỹ nữ của giới tu luyện Trần Dĩnh bị một vị đệ tử trẻ tuổi trong tông phái lánh đời hàng phục, không ngờ lại nguyện ý làm thị nữ cho đối phương.
Trần Dĩnh là một trong tứ đại mỹ nữ, tuy rằng nhân khí của cô ấy không cao như Niệm Dao Băng, nhưng cũng là cô gái được vô số thanh niên trẻ tuổi trong giới tu luyện thương nhớ, nhưng bây giờ cô ấy lại cam tâm tình nguyện làm thị nữ cho người khác, điều này khiến không ít thanh niên trong một đời tuổi trẻ của giới tu luyện tức điên.
Nhất là theo các tông phái lánh đời trở về, mặc dù các môn phái lớn trong giới tu luyện không trắng trợn tranh đấu với môn phái lánh đời, nhưng trong âm thầm vẫn có tranh đấu không ít, mà một đời tuổi trẻ trong tông phái lánh đời lại càng kiêu ngạo vô cùng, vừa xuất thế đã khiêu chiến khắp nơi, đương nhiên khiến thế hệ trẻ trong giới tu luyện bất mãn, nhưng hết người này tới người khác, một đời tuổi trẻ không phải là đối thủ của những người này, cho dù có bất mãn hơn nữa cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Vậy mà chuyện này còn chưa dừng lại ở đó, ngay sau khi Trần Dĩnh trở thành thị nữ của một vị đệ tử trẻ tuổi tông phái lánh đời, lại có một vị đệ tử trẻ tuổi khác của tông phái lánh đời xuất khẩu cuồng ngôn muốn đến Vọng Nguyệt cung, thu Niệm Dao Băng làm của riêng.
Mặc dù đối phương không nói rõ, nhưng ý trong lời nói của người này đã rất rõ ràng, đó chính là muốn bắt Niệm Dao Băng làm thị nữ của hắn.
Một câu này đương nhiên chọc giận toàn bộ một đời tuổi trẻ trong giới tu luyện, tuy rằng Trần Dĩnh cũng có rất nhiều người theo đuổi cùng người ái mộ, nhưng Trần Dĩnh vốn tương đối cao lãnh, ngoại trừ những người theo đuổi kia, phần lớn người thầm mến nghe được tin tức xong tối đa cũng chỉ thở dài một tiếng ở trong lòng: cô ấy vốn là giai nhân, thế nhưng lại làm tặc.
Nhưng Niệm Dao Băng lại khác, Niệm Dao Băng có nhân khí cực cao trong giới tu luyện, hơn nữa lại thích kết thiện duyên, vị đệ tử trẻ tuổi của tông phái lánh đời kia vừa nói ra lời này, một đời tuổi trẻ gần như đều phẫn nộ, rất nhiều người tu luyện trẻ tuổi từng nhận được ân huệ của Niệm Dao Băng càng tiến thẳng về phía Vọng Nguyệt cung, thề phải bảo vệ nữ thần trong lòng.
Bên ngoài thành Dương Châu, vùng ngoại thành Nghiễm Lăng có một ngọn núi chỉ cao chừng hai trăm thước, phía trên ngọn núi này có một công viên, ngày bình thường dân chúng trong thành rất thích tới nơi này rèn luyện thân thể.
Chẳng qua, hôm nay toàn bộ người dân thành phố Dương Châu đều chỉ có thể lên tới giữa sườn núi sau đó phải đến ngọn núi khác, không cách nào lên tới đỉnh núi, mà ở trên đỉnh núi lại có thêm không ít cung điện, có người nói cung điện này là cung điện tư nhân, không mở ra cho người ngoài.
Người dân thành phố Dương Châu bắt đầu không ngừng suy đoán thân phận của người nhận thầu, có người nói đó là nhân vật lớn, cũng có người nói đó là của lãnh đạo Dương Châu xây dựng, chỉ mở cửa cho những người có tiền có quyền, bên trong có đủ loại mỹ nữ đa dạng phong phú, bởi vì có người đã từng nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi đi từ trên núi xuống.
Mà chỉ có người trong giới tu luyện biết, cung điện trên núi kia chính là Vọng Nguyệt cung.
Vọng Nguyệt cung đều là nữ đệ tử, mà có tin đồn tổ sư của Vọng Nguyệt cung chính là một vị quan thanh liêm nổi tiếng của thành Dương Châu, dưới cơ duyên xảo hợp mà tiến vào con đường tu luyện, sau đó sáng lập ra Vọng Nguyệt cung ở trên núi.
Công viên bị phong tỏa, thậm chí ở mấy con đường phụ cận cũng có cảnh sát giao thông canh gác, khiến xe cộ cùng người đi đường phải đi đường vòng, điều này khiến không ít người dân thành thị suy đoán, không biết có phải có lãnh đạo cấp cao nào đến đây rồi hay không… Mà điều này cũng khiến nhiều người tin tưởng một tin đồn, trên thực tế cung điện trên núi kia là một khu an dưỡng, là khu an dưỡng chỉ có những lãnh đạo đã về hưu mới có thể nghỉ dưỡng được.
Vậy mà, phong tỏa này chỉ nhắm vào người bình thường, người tu luyện lại có thể ra vào thoải mái.
Giờ khắc này ở trên núi đã có không ít người tu luyện trẻ tuổi hội tụ, bọn họ đều đến đây để bảo vệ nữ thần trong lòng bọn họ.
Cửa lớn của Vọng Nguyệt cung không mở, mà những người trẻ tuổi này cũng đều rất tự giác dừng lại ở bên ngoài cửa cung, việc bọn họ cần phải làm là ngăn cản tên cuồng vọng kia tiến vào Vọng Nguyệt cung, về phần bọn hắn có vào hay không ngược lại không quan trọng.
"Đối phương quá kiêu ngạo, thậm chí còn dám nói ra mấy lời cuồng vọng như vậy."
"Đánh bại tam công tử thì thế nào, thật cho rằng giới tu luyện chúng ta không người sao, giới tu luyện chúng ta có không ít thiên tài không để ý tới danh khí chỉ chuyên tâm tiềm tu, cho dù so sánh với Tứ Đại Công Tử cũng sẽ không kém bao nhiêu."
"Đó là…?"
"Là thiên tài đứng đầu Kiếm Vũ môn Thiệu Trạch Minh."
Có một người thanh niên nâng kiếm chậm rãi đi về phía cửa cung, không ít người tu luyện ở đây đã nhận ra thân phận của vị này, thiên tài đứng đầu Kiếm Vũ môn.
Nếu như Phương Minh ở đây hẳn cũng sẽ nhận ra vị này, trước đây khi cậu kết thù kết oán với Mục Võ lần đầu tiên, Thiệu Trạch Minh này cũng đang ở đấy, sau khi bị bại bởi Mục Võ đã được Niệm Dao Băng cứu, hơn nữa Niệm Dao Băng còn vì đối phương mà chấp nhận mất đi bảo dược chữa thương.
"Kiếm khí thật là mạnh mẽ, thực lực của Thiệu Trạch Minh chắc chắn đã từng đột nhiên tăng mạnh, hẳn cũng đã tới Địa Cấp trung kỳ rồi đúng không."
"Ngu xuẩn, cái gì mà Địa Cấp trung kỳ, ta có một người bạn thân ở Kiếm Vũ môn, dựa theo lời của hắn, trước đây sau khi Thiệu Trạch Minh thất bại đã trở lại môn phái khổ tu, thực lực đột nhiên tăng mạnh, thời điểm xuất quan ngay cả trưởng lão Kiếm Vũ môn cũng thua ở dưới kiếm của hắn."
Hí!
Bạn cần đăng nhập để bình luận