Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 347: Phương thiếu

Chương 347: Phương thiếu
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-------------------------
Nam Cương có rất nhiều dân, mà cuối cùng Lý Vệ Quốc đưa Phương Minh đến một nhà dân có bộ dáng khá giống một Nông Gia Nhạc.
"Lý huynh đã đến."
Thấy Lý Vệ Quốc đến, bảy tám người trong sân đều đứng lên, trong số này có hai lão giả, ba người đàn ông trung niên có cùng độ tuổi với Lý Vệ Quốc, còn có một người phụ nữ cùng một đứa bé.
Sau khi những người này chào hỏi Lý Vệ Quốc, đều dùng ánh mắt tò mò đánh giá Phương Minh, bởi vì lúc trước Lý Vệ Quốc đã nói với bọn họ, hội giao lưu lần này có một người trong nghề mới gia nhập.
"Giới thiệu với mọi người một chút, đây chính là Phương Minh Phương huynh đệ, đến từ Ma Đô, tuổi trẻ tài cao."
Lý Vệ Quốc giới thiệu thân phận của Phương Minh xong, Phương Minh cũng mỉm cười chào hỏi mọi người, thế nhưng sau khi người phụ nữ trung niên nghe thấy tên của Phương Minh liền biến sắc.
"Lý huynh, đột nhiên tôi nhớ ra tôi còn có chuyện, phải đi trước đây."
Người phụ nữ trung niên vừa nói ra lời này, Lý Vệ Quốc cùng những người khác đều lộ ra vẻ kinh ngạc, loại giao lưu tụ hội này của bọn họ cứ mỗi ba tháng lại cử hành một lần, đều là quyết định xong thời gian cùng địa điểm từ nửa tháng trước, mà mọi người cũng đều cố ý sắp xếp thời gian, bình thường tuyệt đối không thể tồn tại loại chuyện có việc bận.
Cho nên, rõ ràng người phụ nữ trung niên này đang nói láo.
Kỳ thực nói trắng ra là, loại giao lưu tụ hội này của bọn họ cũng không trao đổi kinh nghiệm tu luyện gì nhiều, việc chính của bọn họ chính là thống nhất giá cả, những thị trấn cùng hương trấn quanh đây đều thuộc về bọn họ, làm việc gì rồi thu giá cả như thế nào bọn họ phải thống nhất từ trước, không được phép xảy ra chuyện cạnh tranh giá cả.
Loại tình huống này người thường cũng không biết, thế nhưng ở rất nhiều nơi đều sẽ có hội giao lưu như vậy.
Ví như những người mù mà chúng ta vẫn thường đến coi bói chẳng hạn, những người mù này cũng có dịp tụ hội lại với nhau, mục đích chính là để thống nhất giá cả coi bói, hơn nữa có đôi khi cũng sẽ chia sẻ tin tức về số mạng của người tìm tới mình coi bói.
Lý Vệ Quốc bọn họ mặc dù không phải là thầy đoán mệnh chuyên nghiệp, nhưng công việc của bọn họ cũng không khác nhau nhiều, vì để tránh việc cạnh tranh nên mới có lần tụ hội này.
Nói cho cùng, cũng là bởi vì hoàn cảnh hiện tại xảy ra biến hóa, trước đây mấy đứa bé thường hay trúng tà hoặc là trong nhà dễ đụng phải một thứ gì đó, nhưng là theo những khu nhà cao tầng hiện đại hóa xuất hiện, những thứ dơ bẩn kia cũng càng ngày càng ít, Lý Vệ Quốc mấy người cũng không dễ sống rồi.
Cho nên, việc chế định giá cả đồng minh thật sự là rất quan trọng đấy, trước đây đoán mệnh cần mười đồng tiền, ừm, hiện tại giá hàng nâng lên, mọi người liền thống nhất tăng tới một trăm đồng.
Đám người Lý Vệ Quốc đều sống lâu thành tinh cả rồi, nguyên nhân người phụ nữ trung niên đột nhiên muốn đi rõ ràng là có quan hệ với Phương Minh, bởi vì sau khi bà ta nghe thấy tên của Phương Minh mới có quyết định như vậy.
Lẽ nào, bà ta có mâu thuẫn gì với Phương Minh?
"Lam tiên cô, sao bà lại đi vội vã như vậy…"
Lý Vệ Quốc là người đề xuất lần tụ hội này, hơn nữa Phương Minh là khách mà hắn mời tới, đương nhiên hắn không hy vọng Lam tiên cô rời đi, việc này có khác gì tát mặt hắn đâu chứ?
"Lý huynh, thật sự là tôi có việc gấp cần rời khỏi, mà người bạn này của anh thời gian trước thật sự là đột nhiên nổi tiếng nha, trực tiếp phế bỏ tay chân của nhị công tử, lại còn cố ý chống đối nhị công tử nữa."
Lời nói của Lam tiên cô khiến đám người Lý Vệ Quốc sửng sốt một chút, ngốc trệ suốt mấy giây sau, một lão giả mới nghi ngờ hỏi: "Là nhị công tử trong tứ đại công tử sao?"
"Ngoại trừ tứ đại công tử, toàn bộ giới tu luyện còn có ai xứng đáng với danh xưng công tử nữa?" Lam tiên cô hỏi ngược lại.
Trầm mặc, đám người Lý Vệ Quốc đều trầm mặc.
Hồi lâu sau, lão giả lúc trước mở miệng hỏi thăm tức giận nhìn về phía Lý Vệ Quốc: "Tiểu Lý, anh cố ý hãm hại chúng tôi sao?"
"Đúng vậy, anh đưa một người đã đắc tội với nhị công tử tới đây, đừng nói là truyền tới bên tai nhị công tử, chỉ cần có người trong nghề biết chuyện này, về sau làm sao chúng tôi có thể lăn lộn trong nghề này nữa?"
Trên mặt những người này đều lộ ra vẻ tức giận, tứ đại công tử có lực ảnh hưởng vô cùng lớn trong giới tu luyện, rất nhiều người tới mơ cũng không ngừng nghĩ cách kéo quan hệ với tứ đại công tử, mà đả kích hoặc làm khó người đã đắc tội với tứ đại công tử, chính là biện pháp tốt nhất để kéo quan hệ với tứ đại công tử.
Đương nhiên, có lẽ tứ đại công tử cũng không để ý tới những kẻ đó, nhưng nói theo kiểu khác, nếu kết thân với người đã đắc tội với tứ đại công tử, chắc chắn sẽ khiến tứ đại công tử mất hứng.
Đến lúc đó tứ đại công tử chỉ cần tùy tiện nói một câu, đã đủ khiến bọn họ thê thảm, thậm chí rất có thể bị mọi người trong hội bài xích, từ nay về sau đừng hòng có thể lăn lộn trong giới tu luyện.
"Lý huynh, chuyện này anh làm thế là không được rồi."
Mấy người đàn ông trung niên kia cũng mở miệng, theo bọn họ nghĩ, cho dù Lý Vệ Quốc có quan hệ tốt với Phương Minh đi nữa nhưng cũng không nên kéo bọn họ đi vào nha.
Đối mặt với lời chỉ trích của những người này, Lý Vệ Quốc cũng là có khổ mà khó nói, hắn căn bản cũng không biết Phương Minh đã đắc tội với nhị công tử khi ở Ma Đô, nếu như biết, hắn làm sao có thể đưa Phương Minh tới đây được chứ, không đúng! Là căn bản sẽ không nhận lời Đảng Hạng giúp Phương Minh giải quyết tốt hậu quả.
Con ngươi của Phương Minh cũng co rút lại một chút, cậu biết lực ảnh hưởng của tứ đại công tử rất lớn, nhưng thật không ngờ dĩ nhiên lại lớn đến trình độ này, vẻn vẹn là vì chính mình có cừu oán với nhị công tử mà những người này không dám tiếp xúc với mình.
"Được rồi, anh không cần nói thêm gì nữa, người dám đối nghịch cùng nhị công tử, chúng ta cũng không dám trèo cao, xin cáo từ."
"Lão đây cũng đi."
"Lý huynh, nghe tôi khuyên một câu, anh nên ít gặp gỡ với người này đi, đã đến tuổi trung niên rồi..."
Mấy người này dùng ánh mắt trào phúng nhìn về phía Phương Minh, dưới cái nhìn của bọn họ Phương Minh chính là loại thanh niên lỗ mãng làm xằng làm bậy, chỉ là một người thanh niên lỗ mãng đắc tội nhị công tử, trong giới tu luyện tuyệt đối không còn chỗ cho cậu phát triển thêm được, thậm chí không lâu sau cậu chắc chắn sẽ chết, bọn họ không thể cùng một con ma chết sớm lá mặt lá trái.
"Khụ khụ, tôi không phải... Cái kia..."
"Quan hệ của tôi với Lý huynh cũng không sâu, chẳng qua là có một người bạn nhờ huynh ấy làm việc mà thôi, nếu chư vị đã không chào đón, vậy tại hạ sẽ rời đi."
Phương Minh không phải loại người không biết tốt xấu, dù thế nào đi nữa thì Lý Vệ Quốc cũng tới để giúp đỡ cậu, cậu cũng không muốn khiến Lý Vệ Quốc khó xử, chính mình thật sự đã đắc tội với nhị công tử, không cần phải liên lụy tới Lý Vệ Quốc làm gì.
"Đa tạ Lý huynh chiêu đãi."
Hướng phía Lý Vệ Quốc ôm quyền, sau đó Phương Minh xoay người rời đi. Lý Vệ Quốc nhìn bóng lưng của Phương Minh, trên mặt có vẻ do dự, chẳng qua cuối cùng hắn vẫn không mở miệng gọi Phương Minh lại, bởi vì thật ra trong lòng hắn cũng nghĩ giống như mấy người kia đã nói, Lý Vệ Quốc hắn không thể đắc tội với nhị công tử.
Nếu như đổi lại là len lén, hắn còn có thể nể mặt Đảng Hạng mà chiêu đãi Phương Minh, thế nhưng trước mắt những người cùng trong giới tu luyện thế này, có thể là bạn mà cũng có thể là đối thủ cạnh tranh, mấy người này sợ rằng chỉ ước gì chính mình gặp chuyện không may.
Lúc Phương Minh vừa mới đi tới cửa viện, liền đụng phải một ông lão.
"Cậu chính là Phương thiếu đúng không? Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, danh sư xuất cao đồ, vừa nhìn đã thấy tuấn tú lịch sự."
Lão giả cười cười nhìn về phía Phương Minh, trong đôi mắt già nua tràn đầy vẻ tán thưởng, hơn nữa lại còn gật gật đầu.
"Là Cát lão."
Trong sân, đám người Lý Vệ Quốc vừa thấy lão giả, nguyên một đám trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, phải biết rằng Cát lão chính là nhân vật lớn trong khu vực của bọn họ, nhà họ Cát càng là gia tộc tu luyện, hơn nữa còn là gia tộc tu luyện có cường giả Địa cấp.
"Cát lão làm sao sẽ tới nơi đây?"
Đây chính là vấn đề vô cùng khó hiểu trong lòng đám người Lý Vệ Quốc, so sánh với nhà họ Cát, bọn họ những người này chỉ có thể coi là tiểu đả tiểu nháo, căn bản không thể lọt vào mắt nhà họ Cát, loại tụ hội này nhà họ Cát cũng chưa bao giờ tới tham gia.
Huống chi, Cát lão là gia chủ thế hệ này của nhà họ Cát, toàn bộ nhà họ Cát ngoại trừ cường giả Địa cấp rất hiếm khi xuất hiện kia, thì quyền lực của Cát lão là lớn nhất, ngày bình thường bọn họ muốn gặp được Cát lão cũng là chuyện vô cùng khó khăn.
"Cát lão, sao lão lại tới đây?"
"Cát lão, mau mời ngồi."
Không suy nghĩ được nhiều nữa, đám người Lý Vệ Quốc vội vã cùng nhau đến cửa nghênh tiếp, Cát lão cũng là mỉm cười nhìn bọn họ: "Tiểu Lý, nhìn không ra anh lại là người ẩn núp sâu như vậy nha, dĩ nhiên còn có quan hệ với Phương thiếu."
"Phương thiếu, lão phu không mời mà tới không quấy nhiễu cậu chứ? Không biết Phương thiếu có thể cho tôi cơ hội được cùng Phương thiếu giao lưu trao đổi được không?"
Nghe được lời của Cát lão, tròng mắt Phương Minh co rút lại một chút, mà đám người Lý Vệ Quốc thì là triệt để trợn tròn mắt.
Cát lão lại gọi Phương Minh là Phương thiếu?
"Cát lão, nhưng cậu ta là người đã đắc tội với nhị công tử."
Lam tiên cô nghĩ Cát lão nhất định là không biết Phương Minh đã đắc tội nhị công tử, sở dĩ bà ta biết được chuyện này cũng là bởi vì lúc đó một người bạn của bà ta ở đó, là người bạn kia đã nói cho bà ta biết.
"Làm sao lại đắc tội nhị công tử rồi? Rõ ràng là thủ hạ của nhị công tử không có mắt khiêu khích Phương thiếu, cuối cùng tự rước lấy nhục mà thôi, lúc đó chẳng phải nhị công tử cũng không truy cứu vấn đề này sao?"
Cát lão trừng mắt, Lam tiên cô sững người im lặng, đột nhiên bà ta phát hiện quả thật là bà ta không để ý đến một điều rất trọng yếu. Lúc đó người bạn kia của bà ta đã nói, cuối cùng nhị công tử lại không làm gì cậu cả, lúc trước bà ta cho rằng đó là do nhị công tử cố kỵ thân phận nên không trực tiếp ra tay, nhưng bây giờ nhìn vào thái độ của Cát lão, sự tình hình như không đơn giản như vậy.
"Giới tu luyện vẫn là phải giảng đạo lý đây, coi như là nhị công tử cũng không thể lấy thúng úp voi, ai đúng ai sai tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng."
Nghe Cát lão nói, ánh mắt của Phương Minh lóe lên, cậu không hề quen biết người trước mặt này, thế mà trong giọng nói của đối phương lại tràn đầy tôn kính đối với mình, phần tôn kính này tuyệt đối không phải đến từ thực lực.
Về phần giới tu luyện giảng đạo lý? Phương Minh xì mũi coi thường, giảng đạo lý đó là khi thực lực song phương không sai biệt lắm, một khi song phương có tồn tại tuyệt đối chênh lệch về thực lực, đạo lý gì gì kia không có đất dùng.
Kỳ thực không chỉ là giới tu luyện, giữa quốc gia và quốc gia không cũng là như thế, những quốc gia ở phương tây nói rời khỏi hiệp nghị liền rời khỏi, một tờ hiệp nghị thì có ích lợi gì, chân chính trói buộc đối phương, chính là thực lực giữa quốc gia với quốc gia.
"Cái kia… Cát lão, Phương huynh... Phương thiếu vào rồi hãy nói đi, đã chuẩn bị trà xong cả rồi."
Lý Vệ Quốc dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Phương Minh, hắn không biết Cát lão tại sao lại kính trọng Phương Minh như thế, nhưng hắn không muốn để Cát lão biết mình vừa còn muốn đuổi Phương Minh đi.
Nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Lý Vệ Quốc, Phương Minh cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng, đương nhiên, không chỉ là vì trả nhân tình cho Lý Vệ Quốc, còn có một nguyên nhân rất trọng yếu, đó chính là cậu cũng muốn biết tại sao người này lại gọi mình là Phương thiếu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận