Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 136: Ổ rết

Chương 136: Ổ rết
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
------------------------
Người nhà họ Hồ nghe thấy lời nói của Phương Minh đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó tất cả mọi người lập tức giận dữ.
“Tôi dựa vào, người nào dám đụng tới mộ phần tổ tiên nhà họ Hồ tôi?”
“Tên đáng chết nào muốn bị lăng trì tùng xẻo, đừng để tôi tìm ra hắn ta…”
Phương Minh nhìn từng người từng người vẻ mặt căm phẫn, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.
Chuyện này đúng như dự đoán của Phương Minh có hai cỗ quan tài trong mộ, mà chiếc quan tài thứ hai xuất hiện cũng đã chứng thực phán đoán của cậu, nhưng chuyện cậu không thể lường trước chính là chiếc quan tài thứ hai lại xuất hiện lúc này.
Vốn dĩ là sau khi bưng chiếc quan tài thứ nhất ra, phải đào sâu thêm một mét nữa thì mới có thể nhìn thấy chiếc quan tài thứ hai, bởi vì dựa theo bố cục của ông năm Hồ thì ông ta sẽ chịu đựng uy lực của chân phượng, mà phúc vận thì dành cho bà sơ nhà họ Hồ nằm bên dưới.
Đây mới đúng với dự đoán của Phương Minh, vì vậy hai cỗ quan tài này chắc chắn phải bị ngăn cách, mà nếu như cậu đoán không sai thì sau khi ông năm Hồ này chuẩn bị xong phần mộ đã hạ táng bà sơ xuống luôn, vì không để người khác nhận ra đương nhiên phải đậy kín.
Thế nhưng ngăn cách giữa hai cỗ quan tài bây giờ chỉ là một lớp bùn đất dày 10cm, nguyên nhân chắc chắn chỉ có một, có người đã động tay động chân thay đổi bố cục ở đây.
“Chẳng lẽ người này cũng nhìn trúng vật kia giống cậu?”
Phương Minh nhíu mày đi tới trước hố đất, cầm xẻng sắt đứng cách quan tài nữa mét đột nhiên xúc một xúc.
Bùn đất bị bay ra để lộ một mảng màu đen, mà nhìn thấy mảng màu đen này sắc mặt của Phương Minh càng trở nên khó coi.
“Tốt cho kẻ mượn gió bẻ măng, quả nhiên là ngoan độc.”
Phương Minh cười lạnh, mà người nhà họ Hồ đều khó hiểu nhìn Phương Minh, bọn họ vốn không hiểu vì sao lại có người đào mộ tổ tiên nhà bọn họ.
“Xem ra lúc trước tôi đã đoán sai, nguyên nhân cây ngô đồng này bị phá hư chỉ có một nửa là do các vị, còn một nửa còn lại chính là vì nhân tố bên ngoài, có người đã làm hỏng quan tài của bà sơ!”
Phương Minh ra hiệu cho mọi người nhấc quan tài ra, mà khi quan tài được đặt trước mắt mọi người thì sự chú ý của Phương Minh đều dồn vào đầu quan tài, nơi đó cắm một cái đinh sắt rất lớn.
“Ai đã làm chuyện này?”
“Thật sự là quá ác độc.”
Cho dù người nhà họ Hồ không hiểu phong thủy nhưng cũng có thể nhìn thấy điểm không thích hợp, nhất là bác hai với chú tư, bọn họ đã sống lâu như vậy đương nhiên biết một quan tài bình thường phải đóng bảy đinh, hơn nữa bắt buộc phải là đinh gỗ, nhưng quan tài trước mắt không những dùng đinh sắt mà còn đóng đinh ngay vị trí đầu quan tài!
“Đầu tiên đừng động tới quan tài này.”
Phương Minh đi qua một bên trải giấy vàng lên mặt đất, sau đó lấy bút lông cùng chu sa vẽ một tấm bùa trên giấy vàng.
“Trấn Linh phù!”
Mặc dù là phù lục cấp thấp nhất nhưng lại là tấm phù hữu dụng nhất.
“Mọi người lùi ra sau trước đã.”
Sau khi ra hiệu cho người nhà họ Hồ lui về phía sau, Phương Minh cầm tám phù lục đi tới trước quan tài, đồng thời dùng tay trái kẹp lấy đinh sắt mạnh mẽ nhổ lên!
Cây đinh sắt được rút ra để lại một cái lỗ đường kính khoảng 2, 3cm, có thể tưởng tượng được cây đinh này to bao nhiêu, đồng thời ngay lúc tay trái của Phương Minh nhổ cây đinh ra thì tay phải cũng nhanh chóng dán tấm bùa chú vào.
Ầm!
Đúng lúc này đột nhiên quan tài nảy lên một cái, thanh âm phát ra khiến mọi người giật nảy mình, bọn họ hoảng sợ nhìn về phía quan tài.
“Không phải là thi biến đấy chứ? Có khi nào đột nhiên nhảy ra một cỗ cương thi hay không?”
Giọng nói vang lên là của một người trẻ tuổi, Phương Minh liếc anh ta, tên này đã xem quá nhiều phim cương thi rồi.
“Yên tâm, ở đây tuyệt dối không thể có cương thi.”
Những năm gần đây mấy thể loại phim cương thi, trộm mộ rất được yêu thích, rất nhiều người đều nghĩ cương thi rất dễ xuất hiện nhưng thực tế là nào có dễ như vậy, nói khó nghe chính là nếu muốn cương thi xuất hiện chỉ có hai khả năng, một là phong thủy bảo địa, hai là phong thủy hiểm địa, mà những gia đình phổ thông thì có nằm mơ cũng không thể xuất hiện cương thi được.
Phương Minh nhìn chằm chằm tấm phù, lúc thấy màu sắc của nó trở nên đỏ thẫm mới quay về phía người nhà họ Hồ: “Mấy người lớn gan tới đẩy nắp quan tài ra cho tôi.”
Đám người Hồ Phù ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, cuối cùng cũng có mấy người thanh niên trẻ tuổi đi tới.
“Mấy người hãy xốc nắp quan tài lên, sau đó nhanh chóng lùi về sau, cho dù có chuyện gì cũng không cần quan tâm, đã rõ chưa?”
Thấy mấy người họ Hồ này gật đầu Phương Minh mới đổi tay, cầm phù lục ở tay trái còn tay phải chậm rãi giơ lên, đồng thời hô: “Xốc lên!”
Ầm!
Mấy người thanh niên này cùng nhau gắng sức, trong nháy mắt quan tài bị bật tung ra sau đó một cái bóng đen xuất hiện, nhưng chưa đợi bọn họ kịp phản ứng Phương Minh đã bắt được cái bóng đen này.
Phải qua vài giây đồng hồ bọn họ mới nhớ tới lời dặn của Phương Minh, nhao nhao lùi về phía sau, mà những người khác thì nhìn chằm chằm vào cánh tay của Phương Minh.
“A, là một con chim đen.”
“Tại sao trong quan tài lại có con chim đen?”
Không sai, thứ bị Phương Minh bắt lại chính là một con chim đen. Con chim đen này khi bị Phương Minh bắt được thì cố gắng giãy dụa, nhưng sau khi Phương Minh dùng tay phải vuốt ve đầu nó một cái thì nó đột nhiên trở nên ngoan ngoãn an tĩnh hẳn.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn con chim đen, ai cũng thấy ánh mắt con chim này thật sự vô cùng có nhân tính, nhìn cứ như ánh mắt của con người vậy.
“Tôi dựa vào, đây là vật gì?”
Tiếng kêu sợ hãi của Hoa Minh Minh thu hút sự chú ý của mọi người, tất cả nhìn vào trong quan tài, mà lúc bọn họ nhìn thấy tình huống bên trong quan tài thì biểu hiện giống y hệt Hoa Minh Minh, miệng há to, hai mắt trợn trừng!
Bên trong quan tài ngoại trừ một bộ hài cốt còn có mười mấy con rết, những con rết này nhỏ nhất cũng đã 20cm, mà lớn nhất thì đã được 1m.
Khoảnh khắc này bọn rết đang không ngừng bò qua bò lại, thân thể khủng bổ cộng thêm màu sắc đen kịt khiến người ta nhìn mà tê cả da đầu.
“Những thứ này… Mấy con rết này đang chui ra từ bộ hài cốt!”
Có người phát hiện đám rết này không chỉ có mười mấy con, mà từ trong quần áo của thi thể không ngừng có lũ rết chui ra, dựa theo tốc độ này trong thi thể ít nhất phải có hơn trăm con rết!
Cái này nào có phải quan tài gì, đây chính là ổ rết!
Mà mấy người trẻ tuổi kia cũng âm thầm cảm thấy may mắn, may mà bọn họ chạy nhanh chứ không nhìn thấy đám rết này chắc chắn sẽ bị dọa tới mềm nhũn, không còn sức lực để mà chạy nữa.
Phương Minh nhíu mày nhìn ổ rết, sau đó lại nhìn con chim đen trên tay, cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao trong quan tài lại có loại sinh vật này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận