Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 923: Nuôi tốt, nó chăm sóc ông trước lúc lâm chung

Chương 923: Nuôi tốt, nó chăm sóc ông trước lúc lâm chung
Cô gái càng đọc vẻ mặt đám người ở đây càng khiếp sợ hơn, bởi vì dựa theo lời cô gái đã nói, cây chưởng tiên cầu này thật sự là một bảo vật thần kỳ, gần như có thể trị bệnh mãn tính.
Nhất là đối với những người lớn tuổi, cơ năng thân thể thoái hóa, ít nhiều gì cũng sẽ dẫn tới một số bệnh tật đấy, nhưng nếu như có cây chưởng tiên cầu này ở đây, căn bản là không cần lo lắng tới mấy căn bệnh lặt vặt đó nữa.
"Nếu thật sự là như vậy, vậy há chẳng phải cái cây này là bảo vật vô giá sao? Thế nhưng muốn tìm 409 người cùng bị một cây tiên nhân cầu đâm cũng không phải chuyện gì khó khăn, vì sao tôi lại chưa từng nghe qua thứ này?"
Từ Nghiêm Tùng mở miệng, nếu như cây chưởng tiên cầu này có công hiệu tốt tới như vậy, chỉ sợ sớm đã khiến vô số người nghe tin lập tức hành động, mà tìm 409 người để một cây xương rồng đâm một chút, cũng không phải là chuyện quá khó khăn.
"Ông cụ từ, dựa theo người này nói, để 409 người cùng bị đâm chỉ là điều kiện cơ bản, mà cuối cùng có thể tạo thành chưởng tiên cầu hay không còn chưa nhất định, chí ít dựa theo lời của hắn, hắn đã từng cầm một trăm cây xương rồng làm thí nghiệm, nhưng cuối cùng không hề xuất hiện lấy một cây chưởng tiên cầu."
Cô gái đang giải thích, mà Phương Minh lại mỉm cười, 409 người quả thật chỉ là điều kiện cơ bản nhất, cuối cùng có thể sinh ra chưởng tiên cầu hay không, vậy còn phải xem hoàn cảnh sinh tồn của cây xương rồng này, không có đầy đủ thiên địa linh khí tưới nhuần, căn bản là không thể nào hình thành.
Mà cây xương rồng bình thường đều sinh trưởng ở vùng sa mạc, cái loại địa phương đó vốn đã thiếu thốn thiên địa linh khí, cho nên thông thường rất hiếm khi nhìn thấy chưởng tiên cầu hoang dã, đa số đều là được bồi dưỡng ra.
Chỉ là cái thứ chưởng tiên cầu này chỉ hữu hiệu đối với người bình thường, đối với người tu luyện lại không có trợ giúp quá lớn, vì thế không có người tu luyện nào sẽ khổ cực bồi dưỡng ra loại cây này, cho nên mới dẫn đến sự khan hiếm của chưởng tiên cầu trên đời này.
Cây chưởng tiên cầu trong tay Phương Minh này, là vật mà mấy thế lực cùng gia tộc phương Tây dùng để trao đổi Dịch Thần Linh với cậu lúc trước, căn bản là những gia tộc kia không nghĩ thứ này có giá trị gì nhiều, cũng đồng nghĩa với việc thêm vào cho đủ số lượng mà thôi.
"Ah đúng, phía trên còn nói, chưởng tiên cầu này là vật linh mẫn, sẽ nhận chủ, người đầu tiên bóp nó chính là chủ nhân của nó, nếu như bóp nó liên tục trong thời gian dài có thể kéo dài tuổi thọ, quan trọng nhất là bởi vì nhận chủ, cho nên nếu như không phải nguyên chủ nguyện ý cho người khác bóp, vậy kết quả khi người khác bóp nó chính là không khác gì đang bóp tiên nhân cầu."
Nghe được cô gái nói lời này, mọi người mới nhớ tới lúc trước vì sao Phương Minh lại phải kiên trì muốn bắt Lương Chính Kiều là người đầu tiên bóp nó, thì ra nguyên nhân là ở chỗ này.
"Thiệt hay giả? Có thần kỳ như vậy sao?"
Trần Phúc Hải lẩm bẩm một câu, kỳ thực trong lòng của hắn đã tin hơn phân nửa, làm một lão già có điều kiện gia đình tốt, hắn đã làm vật lý trị liệu trên phương diện Trung y không ít lần, cảm giác khi bóp cây tiên nhân cầu này ban nãy còn thoải mái hơn khi hắn đi châm cứu nhiều lắm.
"Có phải thần kỳ như vậy hay không ông thử xem chẳng phải sẽ biết?"
Lương Chính Kiều không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên cầm cây chưởng tiên cầu này lên đưa cho Trần Phúc Hải, Trần Phúc Hải nhận lấy theo bản năng bắt đầu bóp nó, bởi vì hắn còn muốn hưởng thụ cái loại cảm giác thoải mái lúc nãy kia thêm một chút nữa.
Nhưng mà lần này ngón tay của hắn mới vừa bắt đầu giao động lập tức kêu lên sợ hãi, ngay sau đó lại tranh thủ đặt cây chưởng tiên cầu này xuống, mà mọi người cũng nhìn thấy chính giữa bàn tay hắn có thêm mấy vết ghim.
"Lão Lương, lão già họm hẹm ông cố ý gạt tôi."
Vài giây đồng hồ sau đó, Trần Phúc Hải giận tím mặt, làm sao hắn có thể không rõ mình vừa bị lừa, vừa rồi nhất định là lão Lương âm thầm không đồng ý để hắn chạm thứ này, cho nên thứ này mới có thể lại thay đổi thành tiên nhân cầu.
Nhìn Trần Phúc Hải biến sắc, lại nghe được Lương Chính Kiều cất tiếng cười to, không ít người đều đưa mắt nhìn về phía Phương Minh, trên mặt hiện ra vẻ khiếp sợ, vật như vậy đã không thể xem như là lễ vật, cái này có thể xưng là bảo vật.
Nói không khoa trương, nếu như đưa cây chưởng tiên cầu này ra thị trường bán đấu giá, đoán chừng có thể khiến đám nhà giàu kia đứng ra tranh cướp, dù sao ở trong mắt phú hào, sức khỏe có giá trị hơn nhiều so với tiền bạc.
"Ai bảo lão già ông không có ý tốt muốn tìm tới tận cửa đánh mặt tôi? Đây là báo ứng."
Lương Chính Kiều hừ lạnh một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn về phía Phương Minh, trên gương mặt già nua có vẻ hài lòng, chỉ là cây chưởng tiên cầu này đã có thể khiến ông cụ có thể nở mày nở mặt với đám người trong giới, quan trọng nhất là thứ này không hề giống với những bảo vật khác, cũng không sợ bị người khác nhớ thương, bởi vì cái cây này đã nhận chủ, không được ông cụ cho phép thì cái cây này không khác gì một cây tiên nhân cầu bình thường.
Nghĩ đến sau này có thể mang bảo vật này đi khoe khoang với đám bạn già trong giới, trong lòng Lương Chính Kiều thoải mái vô cùng, thậm chí ông cụ đã có thể tưởng tượng đến viễn cảnh sau này mỗi lần gặp ông cụ, đoán chừng đám người kia đều sẽ hỏi xin mượn cây chưởng tiên cầu này bóp bóp một chút.
"Chúc mừng lão Lương, nhận được bảo vật như vậy, ngay cả tôi cũng đều không ngừng hâm mộ."
Trên mặt Từ Nghiêm Tùng thực sự có vẻ hâm mộ, mà vẻ mặt của mấy ông lão khác cũng giống như vậy, chí ít thì món đồ của bọn hắn còn có giá, nhưng loại cây thần kỳ như chưởng tiên cầu này chính là bảo vật vô giá, có tiền cũng không mua được.
Nghe thấy những lời Từ Nghiêm Tùng nói, Lương Chính Kiều ở ngoài vui mừng, nhưng trong lòng đột nhiên cũng có chút không biết nên làm gì bây giờ, thật ra thứ này thật sự là quá trân quý, cho dù có lấy hết tiền tài ông cụ dành dụm cả đời này chỉ sợ cũng không mua được bảo vật như vậy.
Quan trọng nhất là cây chưởng tiên cầu này đã nhận chủ, cũng không có khả năng trả lại, cái gọi là cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn… Mà thôi, chuyện của Tử Du cùng thằng nhóc này, bản thân mình không nên nhúng tay vào thì hơn.
Lúc này trên mặt Từ Thừa An cũng có nụ cười khổ, bởi vì hắn biết hắn đã không có cơ hội rồi, bảo vật như vậy vừa xuất hiện, ông nội Lương tuyệt đối sẽ không phản đối chuyện cháu ngoại của ông cụ ở cùng với người thanh niên này nữa, mà những người nhà họ Lương khác lại càng không thể nào phản đối.
Người có thể lấy được ra loại bảo vật này, há lại sẽ là người bình thường?
"Chúc mừng ông nội Lương nhận được bảo vậy." Từ Thừa An chúc một tiếng, ngay sau đó đưa mắt nhìn hướng Phương Minh, nói: "Phương huynh cũng thực sự là tôn kính ông nội Lương, loại bảo vật này cũng không tiếc tặng người, đổi lại là tôi mà ngay tới cả ông nội tôi sợ rằng cũng sẽ không bỏ được, đoán chừng cuối cùng vẫn sẽ giữ lại để bản thân mình dùng."
Lời của Từ Thừa An rõ ràng cho thấy đang nịnh nọt Phương Minh, hắn rất thông minh, nếu đã biết bản thân mình không còn cơ hội, lại biết Phương Minh không phải người bình thường, lập tức sinh lòng muốn kết giao.
Chẳng qua, Từ Thừa An nhận thua, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng nhận thua.
Trần Phúc Hải vẫn không cam lòng, hừ lạnh nói: "Tôi thừa nhận chưởng tiên cầu rất trân quý, nhưng chậu hoa này của tôi cũng không kém, chậu hoa này của tôi cũng là hiếm có trên đời, bởi vì nó không chỉ có vẻ ngoài tinh xảo, quan trọng hơn chính là nó đã có ba trăm năm lịch sử."
Chậu hoa ba trăm năm, không nói có một không hai, nhưng cũng là thứ hiếm thấy trên đời, dù sao đầu năm nay ngay cả mấy loại cây trên trăm năm đã có thể coi là thực vật quý hiếm, chớ nói chi là chậu hoa.
Đây mới là điểm khiến Trần Phúc Hải tràn đầy lực lượng.
Những chậu hoa có vẻ ngoài đẹp thì không được lâu năm như chậu hoa của ta, mà những chậu hoa lâu năm lại không có được vẻ đẹp như chậu hoa này.
Nghe thấy những lời Trần Phúc Hải nói, Lương Chính Kiều đang muốn phản bác, chẳng qua Phương Minh lại giành trước ông cụ một bước mở miệng.
"Trần lão, nếu như tôi là ông nhất định tôi sẽ bán chậu hoa này đi ngay lập tức, cho dù không bán được cũng tuyệt đối sẽ không để ở trong phòng."
"Người trẻ tuổi, cậu có ý gì?"
Vẻ mặt Trần Phúc Hải tràn đầy vẻ bất mãn nhìn về phía Phương Minh, chậu hoa này hắn đã phải tiêu tốn một số tiền lớn mới có thể mua được, làm sao có thể dễ dàng bán hay cho đi, hắn còn muốn giữ lại truyền cho đời sau đây.
Cái này cũng giống người nuôi rùa vậy, nuôi tốt, nó chăm sóc ông trước lúc lâm chung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận