Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 808: Khảo nghiệm

Chương 808: Khảo nghiệm
Lối vào lăng mộ của Huệ Đế được đào thông!
Nói chính xác hơn, đây không nhất định là cửa vào, mà là con đường Huệ Đế lưu lại cho người thủ lăng, tại thời khắc này đã được đào thông!
Trên mặt Quyền Hoằng lộ ra vẻ vui mừng, đến bước này đã có thể xác định, quả thật bọn họ đã tìm được lăng mộ của Huệ Đế, nhiều năm sưu tầm cùng chuẩn bị như vậy rốt cục cũng không uỗng phí.
"Chớ cao hứng quá sớm, tìm được lăng mộ cũng có nghĩa là nguy hiểm đến, nếu như không tìm được lăng mộ cùng lắm cũng chỉ là không công mà lui, nhưng tìm được lăng mộ, đến lúc đó cũng không biết có bao nhiêu người có thể ra ngoài được."
Vương lão ở một bên dùng giọng điệu trầm thấp nói một câu, tới cái tuổi này của hắn đương nhiên cũng đã từng gặp qua chuyện như vậy.
Có đôi khi không có cơ hội tranh đoạt cơ duyên cũng không phải một chuyện xấu, bởi vì không có cơ hội tranh đoạt cơ duyên cũng liền có nghĩa là không gặp phải nguy hiểm tới tính mệnh, những người tu luyện cùng hắn lúc trước, không biết đã có bao nhiêu người hóa thành một đống xương trắng.
"Ừm, Vương lão nhắc nhở đúng lắm, sau khi tiến vào lăng mộ nhất định chúng tôi sẽ cẩn thận."
Quyền Hoằng cũng lộ ra vẻ tán đồng, sau đó lập tức đi về phía đội ngũ Lý Như bên kia, bởi vì dựa theo ước định hợp tác lúc trước, kế tiếp nên đến phiên mấy người Lý Như xuất lực.
"Cô Lý, trước đây tổ tiên cô có địa đồ khu vực bên trong lăng mộ, dựa theo ước định hiện tại nên giao ra đây."
Lý Như nghe thấy những lời Quyền Hoằng nói liền mỉm cười, nói: "Quyền lão, bản đồ này đã được tôi ghi tạc trong lòng, mấy người đi theo tôi vào liền có thể."
"Cô Lý không thể vẽ bản đồ ra sao?" Quyền Hoằng ý vị thâm trường hỏi.
"Cho dù tôi có vẽ ra, sợ rằng Quyền lão cũng không yên tâm đối với tôi."
Lý Như có dụng ý riêng, mà quả nhiên Quyền Hoằng không nói gì nữa, bởi vì đúng là hắn lo lắng thật, cho dù Lý Như có vẽ bản đồ đường đi ra, hắn cũng sẽ không tin tưởng toàn bộ, thậm chí còn phải phòng bị xem có phải bản thân đã rơi vào bẫy hay không.
Cũng giống vậy, Lý Như tuyệt đối sẽ không giao bản đồ thực sự ra cho Quyền Hoằng, bởi vì Lý Như cũng không tin hắn, nếu như giao ra bản đồ đường đi chân chính, sợ hắn sẽ độc chiếm toàn bộ bảo tàng bên trong lăng mộ của Huệ Đế.
"Cũng đúng, vậy thì mời cô Lý dẫn đường cho chúng tôi là được rồi."
Ước định đạt thành, Quyền Hoằng bắt đầu sắp xếp số người đi vào, Vương lão cùng với bốn năm người trong giới tu luyện hắn mời tới cũng cần phải đi vào, ngoài ra còn có mười thuộc hạ khác của hắn, mà Lý Như bên này chỉ có năm người, ngoại trừ Lý Như cùng Tiêu Ngọc Nhi chính là ba vệ sĩ của cô ấy, cuối cùng chính là Lăng Phong cùng Phương Minh.
Vách núi bên kia, dùng máy quạt gió không ngừng thổi khí vào cửa, sau nửa canh giờ, sau khi xác nhận không khí bên trong đã bình thường, đám người Phương Minh cũng đeo dây thừng, trượt từ đỉnh núi xuống đến nơi cửa động.
Đèn pin dò xét, bộ đàm, khẩu trang phòng độc, ba lô...
Mỗi người đều được phân phát một vài thiết bị thám hiểm, trong balo có nước lọc cùng một số dược phẩm, đương nhiên cũng có một vài bình dưỡng khí dạng nhỏ, tất cả những thiết bị có thể cần tới Quyền Hoằng đều đã chuẩn bị xong.
Cái cửa động này rất dài, sâu không thấy đáy, một đám dè dặt đi lại, dẫn đầu đi ở phía trước là ba người thuộc hạ của Quyền Hoằng, ba người này có trách nhiệm dẫn đầu, đeo đèn dò xét trên đỉnh đầu, một vị trong đó còn cầm đèn lồng trên tay, bên trong có một ngọn nến đang cháy.
Cầm đèn lồng không có ý gì khác, chính là sợ dưỡng khí nơi cửa động đột nhiên ít đi, hoặc là trong động có khí độc gì gì đó, có thể căn cứ màu sắc của ngọn nến để đoán được.
Sau năm phút, ba người thanh niên đi đầu ngừng lại, bởi vì giờ khắc này ở trước mặt bọn họ xuất hiện đường rẽ, có hai lối đi.
"Cô Lý."
Quyền Hoằng nhìn về phía Lý Như, Lý Như gật đầu đưa tay chỉ vào con đường bên trái, nói: "Đi bên trái, dựa theo tổ tiên tôi đã nói, bên trong con đường bên phải kia có rất nhiều cơ quan, là thiết trí của Huệ Đế lúc trước, đề phòng có người tìm được lối vào, một khi bước vào của động phía bên phải, đó là cửu tử nhất sinh."
Có Lý Như ra hiệu, đoàn người liền đi vào cửa động phía bên trái, chẳng qua cửa động này cũng không thẳng, mà là có thêm đường cong ngoằn ngoèo, quan trọng nhất là có thể rõ ràng cảm giác được đang đi về nơi sâu phía dưới.
Bởi vì con đường hình vòng cung, tốc độ của đội ngũ cũng không nhanh, chẳng qua chỉ cần không gặp phải phiền phức, đối với Quyền Hoằng đến nói chính là việc tốt nhất, về phần đường có dài hơn chút căn bản cũng không thành vấn đề, cùng lắm thì hao phí thêm một chút thời gian, vậy thôi.
"Tạm thời dừng lại."
Mười phút sau, Lý Như gọi đội ngũ lại, quay qua nói với Quyền Hoằng: "Không thể tiếp tục đi tới nữa, tiếp tục đi tới sẽ tương thông với con đường bên phải, đến lúc đó cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, kề bên này có mật đạo, mọi người tỉ mỉ tìm kiếm trên tường đi, xem có tìm thấy cơ quan gì không."
"Đều tìm kiếm cẩn thận đi."
Quyền Hoằng gật đầu phân phó phía dưới, một đám người bắt đầu dùng đèn chiếu xạ dò xét nham thạch trên vách tường, không bao lâu liền có người phát hiện cơ quan, ở trên vách tường có một hòn đá lõm vào, không quá rõ ràng, nhưng nếu như tỉ mỉ kiểm tra vẫn có thể nhìn ra có vết tích tạo hình trên này.
"Không sai, chính là cái cơ quan này, chỉ khi đi vào đường ngầm chúng ta mới coi như chân chính tiến vào lăng mộ của Huệ Đế."
Khi Lý Như thấy viên đá này, trên khuôn mặt cũng hiện lên vẻ kích động, đợi sau khi đè viên đá này xuống, trong vách tường truyền tới tiếng kẽo kẹt, đây là âm thanh khi bánh răng chuyển động tạo ra.
Tường chậm rãi xuất hiện vết nứt, khe nứt càng lúc càng lớn, đến sau này đã tạo thành vết nứt rộng hơn một mét, hơn nữa điều quỷ dị là trong cái khe này còn có ánh sáng truyền ra.
"Lăng mộ Huệ Đế dùng da cá mập Bắc Hải làm dầu thắp, có thể nghìn năm bất diệt, không sai, chính là lăng mộ của Huệ Đế."
Vẻ mặt Quyền Hoằng cũng có chút kích động, tuy rằng hắn không biết đường tuyến, nhưng dựa vào ghi chép về lăng mộ của Huệ Đế trên tổ tịch, hắn cũng đã hiểu rõ một chút, đương nhiên, cái gọi là cá mập chỉ là cách nói khuếch đại của cổ nhân, chẳng qua chỉ là da cá voi cộng thêm một số tài liệu đặc thù chế thành, có thể cháy trong thời gian vô cùng lâu.
Đoàn người bước chân vào trong khe, mà sau khi Phương Minh tiến vào khe này lập tức đánh giá bốn phía, phát hiện vị trí của bọn họ hiện tại là ở chính giữa một đàn tròn, mà ở phía trước nhất thì có thêm năm gian thạch thất.
"Không sai, chính là trong chỗ này, có tin đồn trong năm gian thạch thất này chứa bảo tàng Huệ Đế để lại sau khi hạ táng, tuy rằng không cách nào so sánh với bảo tàng do hoàng đế Hồng Vũ lưu lại, nhưng cũng là một số của cải đáng giá."
Quyền Hoằng gần như không có chút do dự nào, lập tức sai thuộc hạ lên trước mở năm gian thạch thất này ra, cạnh cửa thạch thất đều có cơ quan, theo cơ quan đè xuống, cửa đá mở ra, kim quang óng ánh chói mắt gần như hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người.
Trong gian thạch thất thứ nhất, để đầy cát vàng, gian thạch thất thứ hai thì lại để một đống châu báu, trong thạch thất thứ ba lại là rất nhiều binh khí, mà gian thạch thất thứ tư thì bày tranh chữ của các danh gia, tất cả đều được đựng trong hộp đá, trong gian thạch thất cuối cùng thì để mấy món đồ sứ tuyệt đẹp.
Phỏng đoán cẩn thận, chỉ riêng tài bảo bên trong năm gian thạch thất này liền đã có giá trị hơn mấy trăm triệu.
Thấy những châu báu này, vẻ mặt Quyền Hoằng rất kích động, có những châu báu này ở, cho dù cuối cùng không tìm được bảo tàng hoàng đế Hồng Vũ lưu lại, vậy cũng không lỗ.
Mà sau khi năm gian thạch thất này được mở ra, Phương Minh lại hơi hơi nhíu mày một cái, thực tế nói cho cậu biết sự tình không giản đơn như vậy, hơn nữa, chủ huyệt của Huệ Đế không ở nơi này sao?
"Mấy thứ này không vội, đừng quên mục đích chủ yếu của chúng ta trong chuyến đi lần này." Vương lão thấy tâm tình của Quyền Hoằng quá kích động, mở miệng nhắc nhở hắn.
"Vương lão yên tâm, nhất định tôi sẽ không quên, cái kia... Các người..."
Quyền Hoằng lập tức tỏ thái độ, đang định gọi thuộc hạ của mình rời khỏi thạch thất, thế nhưng chỉ mới nói được nửa câu liền im bặt mà dừng, cùng lúc đó, tiếng kêu rên từ miệng của mấy người đi vào thạch thất truyền ra.
"Tay của tôi không giơ nổi."
"Đau quá, vì sao mắt tôi không thấy đường."
Tất cả những người đã đi vào thạch thất đều ngã trên mặt đất thống khổ kêu rên, mà lúc này những người người không đi vào nhà đá cũng biến sắc, không rõ đang yên đang lành đột nhiên gặp phải chuyện gì.
"Trong thạch thất có khí độc."
Đột nhiên Vương lão mở miệng, "Chúng ta đều bị lừa, trong thạch thất này có chứa khí độc, chỉ cần đi vào nhất định sẽ bị nhiễm độc, hơn nữa hiện tại khí độc này đã lan tràn ra bên ngoài."
Vương lão nói lời này là có căn cứ, bởi vì giờ khắc này trong năm gian thạch thất, cho dù là cát vàng hay là châu báu đều bị dính một lớp xương mù màu xanh gì đó, này là kết quả do độc khí ăn mòn.
"Cô Lý, đây là có chuyện gì?"
Ánh mắt Quyền Hoằng trợn trừng nhìn về phía Lý Như, mà Lý Như cũng mang vẻ mặt kinh ngạc vô cùng, bởi vì loại tình huống này không hề xuất hiện trong ghi chép của tổ tiên cô ấy, do đó cô ấy cũng không rõ tại sao lại gặp phải loại tình huống này.
"Xảy ra chuyện như vậy rất đơn giản, đây là thủ đoạn mà Huệ Đế dùng để phòng các ngươi, hắn biết mấy người thủ lăng các ngươi có bản đồ lộ tuyến đi vào lăng mộ, bởi vì hắn cần nhờ người thủ lăng đến đánh thức hắn, nhưng hắn không chắc chắn được liệu các ngươi có thay lòng đổi dạ hay không, cho nên cố ý bày ra khảo nghiệm này."
Giọng nói của Phương Minh hấp dẫn sự chú ý của mọi người, khi Quyền Hoằng nhìn thấy Phương Minh, lập tức nhíu mày lại, mà sau khi Lăng Phong nghe thấy những lời Phương Minh nói lập tức đột nhiên hiểu rõ tất cả, nói tiếp: "Tôi cũng đã hiểu rõ, nếu người đi vào thật sự chỉ muốn đánh thức Huệ Đế, vậy thì chắc chắn sẽ không mở những thạch thất có cất chứa vàng bạc châu báu này, đương nhiên khí độc cũng sẽ không được thả ra."
Đám người ở đây cũng đều là người thông minh, ngay khi Phương Minh cùng Lăng Phong nói xong, rất nhanh đã kịp phản ứng trên mặt Quyền Hoằng càng lộ ra vẻ ảo não, sớm biết như vậy, lúc trước hắn đã không sai thuộc hạ mở mấy gian thạch thất này ra.
"Cùng lắm thì chúng ta tạm thời lui ra ngoài, những khí độc này nhất định sẽ dần tiêu tán hết." Có người mở miệng nói.
"Không đơn giản như vậy, nếu Huệ Đế đã thiết kế cơ quan này, tất nhiên cũng sẽ có lưu lại những hậu thủ khác."
Tiêu Ngọc Nhi mở miệng, mà dường như vì nghiệm chứng lời nói của cô ấy, kẽ hở kia đột nhiên đóng lại một cách nhanh chóng, đồng thời mấy ngọn đèn ở đây cũng bị dập tắt trong nháy mắt, toàn bộ bên trong động trở nên tối đen như mực.
"Nhanh chóng mở đèn dò xét."
Lúc trước bởi vì có đèn dầu, tất cả mọi người đều đã tắt đèn dò xét đi, hiện tại trong lúc cuống quít lại mở đèn dò xét lên, nhưng mà còn không đợi bọn họ bật đèn, tiếng kêu rên lại một lần nữa truyền đến.
"Ai u, tôi bị đồ gì đó tập kích."
"Đáng chết, mặt của tôi, ai bắt mặt của tôi."
Thuộc hạ của Quyền Hoằng nhao nhao kinh hô, mà bên kia Tiêu Ngọc Nhi cũng bảo vệ Lý Như sau lưng mình, vẻ mặt cẩn thận đề phòng, trong số mọi người ở đây chỉ có vẻ mặt của Phương Minh là thoải mái nhất.
"Không nên mở đèn dò xét lên, những vật này công kích ánh sáng."
Giọng nói của Vương lão truyền đến, cùng lúc đó chính bản thân hắn móc ra ba lá cờ từ trong lòng, trong miệng niệm tụng cái gì đó, ba mặt cờ bay múa, hóa thành ba đoàn ánh sáng trên không trung.
Đoàn sáng chiếu sáng bên trong động, mà sau một khắc tất cả mọi người kinh hô lên thành tiếng.
Bởi vì nương theo ánh sáng, rốt cục bọn họ cũng có thể nhìn rõ ràng thứ mới vừa công kích bọn họ là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận