Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 715: Bí sử của nhà họ Kiều

Chương 715: Bí sử của nhà họ Kiều
Đoạt mệnh giá y!
Ngay khoảnh khắc khi Phương Minh nói bốn chữ này ra khỏi miệng, Kiều Mậu không thể giữ vững thản nhiên được nữa, biểu tình trên mặt trở nên cực kỳ khó coi, đồng thời thân thể cũng đang hơi run run.
Cho dù Kiều Mậu không trả lời, vẻ mặt này của anh ta cũng đã khiến đám người Diệp Tử Du biết, Kiều Mậu bị Phương Minh nói trúng.
"Kiều Mậu, rốt cuộc chuyện này là sao, ngày hôm nay nếu anh không nói rõ ràng, vậy cũng đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi đây."
Diệp Mai còn không nói gì, mà Lăng Sở Sở đã không thể mặc kệ trước, bạn thân tốt nhất của mình lại có nguy hiểm tánh mạng, nếu không phải là đánh không lại Kiều Mậu, hiện tại cô ấy đã trực tiếp xông lên.
"Kiều Mậu, tôi nói cho anh biết, nhà họ Kiều các anh đừng nghĩ bắt nạt Diệp Mai, bằng không đừng trách chúng tôi không khách khí."
Trương Thư Thần cũng theo chân mở miệng, tuy rằng các cô ấy chỉ là phụ nữ, nhưng thái độ này cũng đại biểu cho nhà họ Diệp cùng nhà họ Trương.
"Nói một chút đi, tôi cũng rất tò mò với bí mật phía trên bộ giá y kia." Phương Minh vẫn ung dung nhìn về phía Kiều Mậu, "Anh thật sự yêu chị Diệp Mai, bằng không trước đây cũng sẽ không cố ý giả ra bộ dạng chán ghét chị Diệp Mai, hiện tại anh muốn đính hôn với chị Diệp Mai, nhưng anh vẫn không thể bảo vệ chị Diệp Mai, lẽ nào anh muốn nhìn chị Diệp Mai thành vật hi sinh vì nhà họ Kiều các anh?"
Ánh mắt Kiều Mậu nhìn về phía Diệp Mai, khi thấy ánh mắt Diệp Mai có chút sững sờ, trên mặt tràn ra vẻ áy náy, một lúc sau thở dài một hơi, nói: "Mà thôi, cậu đã cũng đã nói nhiều như vậy, cho dù tôi có che giấu thêm nữa cũng vô ích, tôi nghĩ chân tướng không sai biệt lắm so với suy đoán của cậu."
Thấy Kiều Mậu nhìn mình, Phương Minh không có trả lời, đúng là cậu có một suy đoán, nhưng chỉ là một suy đoán mơ hồ, cụ thể vẫn phải cần đích thân Kiều Mậu nói ra.
"Đến phòng làm việc đi, tôi sẽ nói tất cả mọi thứ cho mọi người biết."
Kiều Mậu đi về phía cửa, Phương Minh gật đầu cũng đi theo phía sau, đoàn người đi ra khỏi mật thất, lại trở về phòng làm việc.
Trong phòng làm việc, giá sách ngã xuống đất, mà Kiều Mậu không để ý đến sự hỗn loạn trong phòng làm việc, ánh mắt mang theo vẻ phức tạp nhìn về phía bộ giá y được treo trên tường, một lúc sau mới thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ ra vẻ thoải mái, nói: "Trước khi nói cho mọi người biết chân tướng, để tôi nói cho mọi người nghe một câu chuyện cũ."
"Rửa tai lắng nghe." Phương Minh cười cười trả lời.
"Hơn một trăm năm trước, khi đó vương triều phong kiến đổ nát, tiến nhập trạng thái quân phiệt hỗn loạn, cao tầng của cả nước bắt đầu xào bài, mà rất nhiều ngành nghề truyền thống cũng phải chịu trùng kích, ngành nghề thợ may liền là một nghề trong số đó."
Trong câu chuyện xưa của Kiều Mậu, thời gian bị kéo đến năm tháng hỗn loạn đó.
Lúc kia chiến hỏa liên thiên, nhà họ Kiều ở thủ đô lại không phải chịu quá nhiều trùng kích cùng thương tổn, bởi vì tay nghề may mặc của nhà họ Kiều nổi danh tốt, mà cho dù là quân phiệt nào đánh tới thủ đô, đều cần chế tác quần áo, có danh khí nhất đương nhiên nhà họ Kiều cũng được hoan nghênh nhất.
Việc làm ăn của nhà họ Kiều rất tốt, nhưng mà khi đó gia chủ nhà họ Kiều lại làm một chuyện lớn, bởi vì nhiều năm may quần áo cho hoàng gia, nên trong lòng người nhà họ Kiều đối với hoàng quyền là thâm căn cố đế, lúc đó Tử Cấm thành bị Viên Thế Khải chiếm, một vị phi tử trong cung được giấu tới nhà họ Kiều.
Hoàng đế cuối cùng của triều Thanh là Phổ Nghi, bên ngoài đồn đại ông ta không có hậu đại, nhưng trên thực tế từ trước khi Viên Thế Khải muốn bức vua thoái vị, hoàng thất đã nhận được tin tức, mà Phổ Nghi càng là lén lút sủng hạnh năm sáu người phụ nữ, chỉ hy vọng có thể khiến huyết mạch của hoàng thất không bị phản tặc giết sạch.
Nhưng lúc kia Tử Cấm thành đã bị quân của Viên Thế Khải bao vây, người thường căn bản không ra được, chỉ có nhà họ Kiều bởi vì may quần áo cho hoàng thất, mới có thể ra vào Tử Cấm thành, chính là dựa vào tiện lợi này, một vị phi tử được Phổ Nghi sủng hạnh lúc trước mới có thể được len lén đưa ra khỏi cung.
Đương nhiên, phi tử này không phải phi tử chân chính, mà là một vị cung nữ, dù sao Viên Thế Khải đối với thành viên hoàng thất đều rất rõ ràng, nếu như thiếu một phi tử tất nhiên sẽ bị phát hiện, chỉ có cung nữ mới có thể tránh được đôi mắt của Viên Thế Khải.
Người cung nữ này mang theo mầm móng của hoàng thất cùng thánh chỉ được sắc phong làm phi đi tới nhà họ Kiều, thánh chỉ này chính là chứng minh thân phận của cung nữ này, nếu như người cung nữ này thực sự sinh ra huyết mạch hoàng thất, như vậy dựa vào thánh chỉ có thể hiệu triệu lực lượng còn sót lại bên ngoài của hoàng thất.
Lúc kia hoàng thất đối với giang sơn của mình còn chưa hoàn toàn buông tha, mà nhà họ Kiều chính là một trong những lực lượng ngầm của hoàng thất.
Cuối cùng, vị phi tử kia thực sự mang thai, chỉ có điều lại sinh ra một cô con gái, mà lúc này lực lượng hoàng thất cũng chậm rãi tiêu tán. Biết phục quốc vô vọng, vị phi tử kia lại không muốn tương lai con gái của mình vì phục quốc mà rơi vào nguy hiểm, cho nên cũng không nói ra thân phận hoàng thất của con gái mình.
Dù sao, lúc trước vị phi tử này chẳng qua chỉ là một vị cung nữ, đối với hoàng thất cũng không có bao nhiêu độ trung tâm, chẳng qua vì cảm ơn ân nuôi dưỡng của nhà họ Kiều, cô ấy quyết định để con gái của mình gả cho thiếu gia một đời nhà họ Kiều.
Thời điểm đó nhà họ Kiều đã không còn vinh quang trong dĩ vãng, cũng chỉ còn hơi tốt một chút so với dân chúng bình thường, chẳng qua khi vị phi tử kia rời khỏi cung lúc trước đã mang được không ít thứ từ trong cung ra, trong đó có một bộ giá y, nghe nói bộ giá y này là do người trong cung chuẩn bị cho đứa bé trong bụng lúc trước, nếu như công chúa thì đó chính là giá y, nếu như đứa bé trong bụng là con trai, thì đây chính là bộ giá y cho thái tử phi tương lai mặc.
Hôn lễ được cử hành trong khiêm tốn, mà sau khi vị công chúa này được gả cho nhà họ Kiều, chợt bắt đầu chậm rãi trợ giúp nhà họ Kiều đi lên con đường phục hưng, nhà họ Kiều trên tay của cô ấy lại bắt đầu tiệm lộ ra huy hoàng.
"Nhà họ Kiều trong câu chuyện này là ai, tôi tin tưởng mọi người đã biết, chính là nhà tôi, mà vị công chúa kia chính là bà tổ nội của nhà họ Kiều tôi."
Ánh mắt Kiều Mậu nhìn về phía mọi người, câu chuyện này cũng không quá kinh tâm động phách, điểm sáng duy nhất chính là thân phận bí ẩn của bà tổ nội nhà họ Kiều: Hậu duệ hoàng thất triều nhà Thanh.
"Kiều Mậu, đây là chuyện nhà họ Kiều các anh, anh nói những chuyện này cho chúng tôi có ý nghĩa gì?"
Hậu duệ hoàng thất triều nhà Thanh, cái thân phận này ở thời dân quốc có lẽ còn có chút tác dụng, thế nhưng ở xã hội thời hiện đại, hoàng quyền đã sớm sụp đổ, hậu duệ hoàng thất cũng chẳng qua chỉ là một thân phận bình thường.
"Bởi vì bộ giá y kia, chính là bộ trên tường này." Kiều Mậu chậm rãi nói.
"Cái gì!"
Trên mặt đám người Lăng Sở Sở lộ ra vẻ khiếp sợ, phải biết rằng thái tổ nội của Kiều Mậu chính là người ở thời dân quốc, mà bộ giá y này còn là do vị phi tử kia mang ra ngoài từ hoàng cung, do đó lịch sử của nó càng thêm xa xưa, nhưng bộ giá y trước mắt này rõ ràng là một bộ giá y mới, tại sao có thể là cái bộ được đưa ra khỏi hoàng cung lúc ban đầu kia?
"Tôi biết mọi người rất khó tin, nhưng sự thực liền là như thế, bộ giá y này chính là bộ mà thái tổ nội tôi mặc kia, ngoài ra tôi có thể nói cho mọi người biết, giá y này ngoại trừ thái tổ nội tôi từng mặc, còn có bà nội tôi cũng từng mặc."
Kiều Mậu dường như triệt để thả lỏng, cũng không giấu giếm, lập tức lại ý vị thâm trường tiếp một câu, "Mặt khác tôi sẽ nói cho mấy người biết một việc, nhà họ Kiều tôi tổng cộng có hai lần gia đạo sa sút hai lần huy hoàng, mà hai lần huy hoàng này theo thứ tự là ở trên tay thái tổ nội cùng bà nội tôi."
"Này..."
Đám người ở đây đều không phải người ngu, dụng ý riêng bên trong lời của Kiều Mậu các cô ấy cũng nghe rõ, đó chính là bộ giá y này không đơn giản.
"Chờ đã, tôi còn có chút không rõ, chuyện này có quan hệ gì với an nguy của Diệp Mai, bà nội anh đem giá y đưa cho Diệp Mai, vậy dựa theo lời anh nói, nhà họ Kiều ở trên tay Diệp Mai sẽ lại phát dương quang đại, vậy đây phải là chuyện tốt mới đúng."
Lăng Sở Sở chỉ cảm thấy đầu óc mình có chút không đủ dùng, càng nghĩ càng không hiểu.
Trên mặt Kiều Mậu mang theo nụ cười khổ sở, hiển nhiên nội dung phía sau anh ta có chút không muốn nhắc tới, nhưng đến lúc này, anh ta cũng biết giấu giếm nữa cũng không có ý nghĩa gì.
"Tôi cho mọi người xem hai tấm hình đi."
Kiều Mậu lấy một quyển sách từ trên giá sách xuống, sau đó mở sách ra, từ bên trong rút ra một cái chìa khóa, tiếp đó lại ngồi xổm xuống ngay dưới bàn, không bao lâu sau đám người Lăng Sở Sở liền nghe được âm thanh khóa được mở ra.
"Này các người thật là..."
Nghĩ đến Kiều Mậu không chỉ làm một cái mật thất, hơn nữa còn làm một cái không gian tối ở dưới bàn sách, đám người Lăng Sở Sở đều không biết phải nói như thế nào, không bao lâu sau Kiều Mậu đứng lên, trên tay thì lại cầm một cái hộp.
Hộp mở, ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía nơi ấy, kết quả lại phát hiện trong hộp cũng chỉ để vài tấm hình, vài tấm hình trắng đen đã bị ố vàng.
"Vài tấm hình mà thôi, anh có cần cất giấu bí ẩn như vậy sao?" Trần Trạch có chút chán ngán nói.
“Nếu cậu biết tấm hình này có ý nghĩa như thế nào, cậu sẽ không nói như vậy nữa."
Kiều Mậu đưa mắt nhìn Trần Trạch, lấy những tấm hình này ra, bức ảnh đầu tiên là hình kết hôn, trên tấm ảnh chỉ có hai người.
"Đây là ảnh kết hôn của ông tổ nội cùng bà tổ nội của tôi."
Sau khi đưa ảnh chụp cho mọi người xem, Kiều Mậu lại lấy ra tấm ảnh thứ hai, đây cũng là một tấm hình kết hôn, trên tấm ảnh cũng chỉ có một nam một nữ, chỉ có điều từ cách ăn mặc đến xem, người trên tấm hình này rõ ràng hơi thời thượng hơn tấm hình đầu tiên một chút.
"Tấm này là hình kết hôn của ông nội tôi cùng bà nội tôi."
Hai tấm ảnh kết hôn, đám người Lăng Sở Sở không nhìn ra vấn đề gì, chẳng qua khi Kiều Mậu lại lấy ra một bức ảnh trắng đen nữa, khiến Diệp Tử Du chúng nữ kinh hô thành tiếng.
Trong tấm ảnh là hình hai người phụ nữ có tuổi, trang phục khác nhau, niên đại khác nhau, nhưng mà khuôn mặt hai người trong hình lại giống nhau như đúc, kể cả nụ cười cùng thần thái kia.
"Hai người này, chính là thái tổ nội cùng bà nội của tôi." Kiều Mậu cười gượng mở miệng nói.
"Điều đó là không có khả năng."
Lăng Sở Sở đoạt lấy hình trên tay Kiều Mậu, lấy hai bức ảnh kết hôn lúc trước ra, chỉ vào hai người phụ nữ phía trên nói: "Thái tổ nội của anh cùng bà nội anh lớn lên căn bản không giống nhau, làm sao có thể già rồi lại trở thành như nhau?"
"Kiều Mậu, không phải là anh cố ý làm giả vài tấm hình, sau đó biên tạo một cố sự đến gạt chúng tôi đó chứ?” Trương Thư Thần cũng dùng ánh mắt hoài nghi nói.
"Tôi lừa mấy người thì có ích gì?" Kiều Mậu lắc đầu, nói: "Trên thực tế tôi cũng nhờ một sự trùng hợp mới phát hiện tấm hình này đấy, lúc đó khiếp sợ của tôi không nhỏ hơn so với mấy người, ngoài ra mấy người có biết vì sao khi còn bé tôi lại cố ý giả ra bộ dạng chán ghét Diệp Mai sao?"
Đám người Lăng Sở Sở lắc đầu, mà ánh mắt của Phương Minh trong nháy mắt này lại chăm chú nhìn Kiều Mậu, chờ đợi đáp án của anh ta.
"Bởi vì từ nhỏ bà nội tôi đã nói cho tôi biết, giá y này là chuẩn bị cho vợ của tôi, mà tôi đã từng thấy bà nội tôi mặc bộ giá y này bò vào trong quan tài của thái tổ nội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận