Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 130: Nuôi con không chỉ để dưỡng già

Chương 130: Nuôi con không chỉ để dưỡng già
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-------------------
Phần mộ tiếp theo là của ông cụ nhà họ Hồ, mà đây cũng là phần mộ khiến mấy vị đại sư phong thủy trước đó tranh cãi nhiều nhất.
Đây chính là một phần mộ nằm trên vùng đất bằng phẳng ở nông thôn, nằm bên cạnh một đồng ruộng, chỉ là đồng ruộng này đã bị bỏ hoang từ lâu, cỏ dại mọc tràn lan.
Xã hội hiện đại đa số người trẻ tuổi đều ra ngoài làm việc, không có mấy ai đồng ý trông coi ruộng đất, mà người thế hệ trước thì phải trông coi cháu chắt đầy nhà, không có thời gian để làm ruộng.
Cho dù có gieo trồng thì thông thường cũng chỉ trồng đủ cho nhà mình ăn, không giống ngày trước vùng đất rộng tới vài mẫu đều trồng lương thực.
Khi đó sản lượng lúa không cao, lại có thể nộp thuế bằng lương thực khiến dân chúng không có cách nào mới phải trồng lúa, nhưng hiện tại sản lượng lương thực đã tăng cao, mà đời sống sinh hoạt của mọi người cũng khá hơn, chỉ cần ra siêu thị mua một túi gạo cũng đủ cho cả nhà ăn một tháng, vì vậy không ai muốn đi trồng lúa nữa.
Nói là mộ phần nhưng thực tế cũng chỉ là một đống đất và một bia mộ mọc đầy cỏ dại.
Đây cũng là kiểu mộ thường thấy nhất ở Giang Nam.
“Các ông không dọn dẹp phần mộ tổ tiên sao?” Hoa Minh Minh nhìn cỏ dại tràn lan hiếu kỳ mà hỏi.
“Cái này… Thầy phong thủy nói cỏ dại ở đây không được nhổ, bọn họ nói đó là tổ khí, nhổ đi thì chẳng khác nào cắt bỏ tổ khí, vì vậy mỗi lần viếng mộ chúng tôi chỉ lấy dao cắt bớt một chút thôi.” Bác hai lại trả lời.
“Tổ khí cái gì chứ? Những ông thầy phong thủy kia chẳng lẽ không được học sinh sao? Nếu để số cỏ này có thêm thời gian trưởng thành không phải chúng sẽ làm tấm bia này nứt vỡ luôn?”
Mặc dù Hoa Minh Minh không biết gì về phong thủy nhưng đạo lý thì vẫn biết sơ sơ, những cây cỏ này có sức sống dẻo dai vô cùng, cho dù là trong khe đá cũng có thể sống sót, mà còn sống khỏe tới mức đâm lủng cả tảng đá.
“Tại vì có thầy phong thủy căn dặn mà chúng tôi cũng thường cắt cỏ bớt, vì vậy trong mười mấy năm tới hẳn là không có chuyện gì.”
Nghe thấy lời giải thích của Hồ Phù Hoa Minh Minh bĩu môi, mà Phương Minh thì vẫn đang nhìn chằm chằm phần mộ, không nói một lời.
Thấy Phương Minh im lặng những người còn lại cũng không dám nói nhiều, lẳng lặng đứng yên một bên, mãi tới khi bọn họ nhìn thấy Phương Minh đi ra phía sau phần mộ nhíu mày.
“Nói tôi nghe xem mấy vị thầy phong thủy kia đã nói thế nào.”
Một lúc sau Phương Minh mới nói chuyện với Hồ Phù.
Hồ Phù nhớ lại một chút rồi trả lời: “Một vị thầy phong thủy nói là phần mộ của ông cụ phong thủy rất tốt, mộ hướng tới phía trước khoáng đạt bằng phẳng, đằng sau năm trăm mét lại có một ngọn núi, coi như là cũng có chỗ dựa.”
“Nhưng một thầy phong thủy khác lại nói phong thủy của phần mộ này không tốt, theo lời người này hình dáng của phần mộ không cân xứng, bên trái hơi thấp mà bên phải hơi cao, điều này không phù hợp với quy củ của phần mộ.”
Nghe thấy những lời này Phương Minh hơi mỉm cười, nhưng không ngắt lời Hồ Phù mà lại ra hiệu cho ông ta nói tiếp.
“Trừ những lời đó người này còn nói đằng su phần mộ mặc dù có đỉnh núi nhưng lại cách quá xa, mà ở giữa còn có một dòng suối nhỏ ngăn cách, được gọi là nước ngăn núi dựa, nhất định khó mà có thể phát đạt.”
“Về phần hai thầy phong thủy còn lại cũng không nói gì nhiều, chỉ nói phong thủy của phần mộ này vẫn ổn.”
Phương Minh gật gật đầu biểu thị cậu đã hiểu, mà trong khi người nhà họ Hồ chờ mong ý kiến của anh thì Phương Minh lại nói: “Đi thôi, tới phần mộ tiếp theo.”
Người nhà họ Hồ nhìn nhau, nhưng nhờ chuyện lúc trước của Hồ Quang Vinh mà không ai dám nghi ngờ Phương Minh, đoàn người lại tiến về phần mộ tiếp theo.
Năm phần mộ, buổi chiều Phương Minh đã xem xong tất cả, mà từ đầu tới cuối trừ một lần cậu có nói về hai phần mộ đầu tiên ngoài ra cậu không bình luận thêm câu nào nữa.
“Phương đại sư, cậu thấy phần mộ nào của nhà tôi xảy ra vấn đề vậy?”
Rốt cuộc khi đứng trước phần mộ thứ năm của ông sơ, Hồ Phù không thể nhịn nổi nữa hỏi thăm Phương Minh, nguyên buổi chiều này ông ta có cảm giác cùng Phương đại sư cưỡi ngựa xem hoa, mỗi lần dừng lại trước một ngôi mộ đều không quá nửa giờ.
Phương Minh nhìn Hồ Phù, cũng không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại: “Cha của ông tổng cộng có bao nhiêu người anh em? Mà ông nội của ông thì có bao nhiêu anh em?”
“Bốn nam ba nữ, tổng cộng là bảy người, còn ông nội của tôi thì có năm người anh em, chỉ là thời đó loạn lạc, ông lớn cùng ông hai của tôi ra ngoài xông xáo sau đó không quay về nữa, mà ông nội của tôi cùng ông năm thì vẫn sống ở trong thôn.”
Hồ Phù hơi sững sờ nhưng rất nhanh đã quay qua bác hai: “Bác hai, chuyện của ông nội bác là người rõ nhất, bác hãy nói cho Phương đại sư biết đi.”
Bác hai là người lớn tuổi nhất ở nhà họ Hồ, chuyện tổ tiên của nhà họ Hồ đương nhiên bác ấy là người rõ nhất.
“Nói tới chuyện của cha tôi, lúc ấy ông có tổng cộng năm người anh em, cha của tôi xếp hàng thứ tư, mà thời đó xã hội loạn lạc cho nên bác cả với bác hai của tôi mới mười mấy tuổi đã ra ngoài xông xáo, chỉ là sau đó chưa từng quay về nhà nữa. Còn bác ba của tôi khi còn nhỏ bị nhiễm bệnh đậu mùa, sống không qua hai tuổi liền ra đi, vì vậy trong thôn chỉ còn cha tôi với chú năm.”
“Thật ra nhà họ Hồ chúng tôi cũng không phải người địa phương, chúng tôi chạy nạn từ nơi khác tới đây, ông nội của tôi khi ấy là kẻ đào ngũ, sau khi trốn liền ở lại đây luôn.”
“Khi đó người địa phương đều có thế lực tông tộc, vì vậy khi ông nội của tôi tới đây sống rất khó khăn, sau đó may nhờ cưới bà nội tôi, mà dòng tộc của bà nội cũng rất có thế lực nên mới coi như kiếm được chỗ dựa.”
Từ những miêu tả ngắt quãng của bác hai Hồ này Phương Minh cũng đã hiểu được đại khái những chuyện mà tổ tiên nhà họ Hồ đã từng trải qua.
Vì tránh né chiến tranh mà tổ tiên của nhà họ Hồ tới đây, sau đó cưới một cô gái trong thôn rồi tiếp tục ở lại sinh con đẻ cái, nhưng đáng tiếc là theo chiến loạn kéo dài những người đời sau của nhà họ Hồ sống không dễ chịu, ông cả cùng ông hai một đi không trở lại, ông ba bệnh chết, chỉ còn lại ông tư cùng ông năm.
Ông tư cũng chính là ông nội của Hồ Phù, là một người dân trung thực, nhưng ông năm lại không giống, khi đó bởi vì trong nhà quá nghèo nên đi theo một vị đạo sĩ học nghệ, dù sao chỉ cần ông đi theo sư phụ thì sư phụ sẽ cho ông bát cơm.
Lúc đó đạo sĩ vẫn là rất nổi tiếng, cho dù là ma chay hay là cưới hỏi cũng phải mời đạo sĩ, vì vậy ông năm sống cuộc sống tốt hơn ông tư nhiều.
Nhưng kì quái là ông năm lại không cưới vợ, mãi tới khi chết cũng không.
Nghe tới đây hai mắt Phương Minh hơi sáng lên, trong lòng của cậu đã có một mạch suy nghĩ, nhưng mà cần có nhiều bằng chứng hơn.
“Nếu như tôi đoán không sai thì mộ của ông nội cậu là do ông năm của cậu hạ táng phải không?” Phương Minh nhìn bác hai Hồ hỏi.
“Lúc sau thì đúng là vậy nhưng lúc đầu không phải.” Bác hai Hồ lắc đầu: “Tôi nghe cha tôi nói phần mộ này là do ông năm đã di dời, bởi vì chú năm hiểu về phong thủy cho nên cha tôi mới không ngăn cản.”
“Ngược lại cũng là một người thú vị.”
Phương Minh nói khẽ một câu, sau đó nhìn người nhà họ Hồ: “Đi thôi, dẫn tôi đi gặp vị kỳ nhân nhà họ Hồ ấy đi.”
Người nhà họ Hồ sớm đã quen chuyện Phương Minh thường hay có những hành động khó hiểu, vì vậy đoàn người lại lên đường, nhưng mà Hoa Minh Minh vẫn đang đi bên cạnh lại có chút không thể chịu đựng nỗi.
Nguyên một buổi chiều chỉ đi xem ruộng đất khiến dạng công tử bột như cậu ta mệt lã.
“Phương Minh à, tôi không đi có được không? Tôi ở nhà hàng chờ cậu.” Hoa Minh Minh nói với Phương Minh.
“Không được.”
Phương Minh cự tuyệt luôn: “Một lát nữa sẽ có chuyện cần cậu.”
“Thật hay giả vậy? Tôi cũng đâu có biết xem phong thủy.”
Hoa Minh Minh nhìn Phương Minh đầy hoài nghi, mà Phương Minh chỉ vỗ vỗ bả vai cậu ta: “Tuyệt đối là thật, mà tác dụng của cậu lại quan trọng vô cùng, không có cậu chuyện này chắc chắn sẽ không xong.”
“Đã vậy thì tôi lại tiếp tục đi theo xem một chút vậy.”
Nghe thấy tác dụng của bản thân trở nên vĩ đại như vậy Hoa Minh Minh đắc ý không ngừng, không muốn rời đi nữa, đoàn người lại đi tới một phương hướng khác.
Cùng là tổ tiên của nhà họ Hồ nhưng mỗi người lại được an táng ở mỗi chỗ khác nhau, ông năm của Hồ Phù được mai táng ở trong một mảnh rừng cây cối tươi tốt, đường rất khó đi.
“Vốn dĩ ở đây có đường núi, mười mấy năm trước trên núi còn có ruộng đất nhưng mà những năm gần đây ruộng đất hoang vu, vì vậy cũng chẳng còn mấy ai lên núi này nữa, mà quốc gia lại cấm tùy tiện chặt phá cây cối, dần dần tới đường đi cũng không có.”
Cỏ hoang mọc thành bụi, Hoa Minh Minh giẫm lên những cây dây leo quấn chặt lấy nhau mà trên mặt lộ vẻ sợ hãi, một người trong thành phố như cậu đã bao giờ đi trong núi rừng hoang vu như thế này đâu, nghĩ tới những con rắn độc, rồi trùng độc,… Da đầu tê dại.
“Tôi nói này lão Hồ, đã đi hơn một giờ rồi sao vẫn còn chưa tới?”
Cuối cùng Hoa Minh Minh cũng không nhịn nổi, nhà họ Hồ đã dẫn bọn họ đi tới hai ngọn núi, mặc dù đỉnh núi cao không tới trăm mét nhưng cậu ta đã có chút không chịu nổi việc vừa dọn đường vừa đi tiếp này.
Hồ Phù cũng hơi xấu hổ, ông ta không hề nghĩ tới chuyện đi tới đây, sau khi mở tiệm ở Ma Đô thì mỗi năm ông ta cũng chỉ về thăm nhà một chút, mà việc dâng hương gần như chỉ đi tới mộ cha cùng ông nội, còn ông năm này đã mười mấy năm ông ta chưa đi thăm rồi.
“Sẽ không sai đâu, tôi nhớ được phương hướng này, mặc dù đã mười năm không đi tới đây, nhưng chắc hẳn là phương hướng sẽ không sai.”
Nghe thấy lời của Hồ Phù Phương Minh thở dài, đây chính là nguyên nhân mà người vùng quê có tư tưởng trọng nam khinh nữ, cùng là hai người anh em nhưng một cái thì có người thăm mộ hằng năm, một cái thì ở chốn rừng sâu núi thẳm không người thăm hỏi.
Nuôi con không chỉ để dưỡng già, mà có đôi khi cũng là hi vọng sau khi chết còn có người dâng hương trước mộ phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận