Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 639: Ngươi đều có thể gánh vác được? (2)

Chương 639: Ngươi đều có thể gánh vác được? (2)
"Yến Tử, tình huống như thế nào?"
Thấy dấu bàn tay này, sắc mặt Hàn Kiều Kiều trong nháy mắt lạnh xuống, Trương Yến biết không gạt được rồi, cũng đành phải nói sự thật: "Lúc nãy khi tới nhà vệ sinh, đụng phải Tề San San, rõ ràng là cô ta chủ động đụng em, kết quả cô ta lại nói là em đụng trúng cô ta, sau đó tát cho em một cái."
"Tề San San đánh em?"
Trên mặt Hàn Kiều Kiều tràn đầy lạnh lẽo, trực tiếp đứng lên, lôi kéo Trương Yến, "Đi, dẫn chị đi tìm cô ta."
"Chị Kiều Kiều, thôi quên đi, dù sao thì cũng không còn đau lắm nữa, em thấy hay là thôi đi, dù sao ở đây cũng là nước ngoài, nếu như làm lớn chuyện lên có lẽ người chịu thiệt là chúng ta."
Trên mặt Trương Yến mang theo vẻ lo lắng, sở dĩ lúc trước cô ấy không muốn để Hàn Kiều Kiều thấy, cũng là bởi vì sau khi cô ấy rời khỏi nhà vệ sinh, thấy được trên bàn Trương Lượng lại có thêm một người đàn ông trung niên, mà đi ở phía sau người đàn ông trung niên này còn có năm sáu vệ sĩ thân hình cao lớn.
Bởi vì cô ấy biết tính khí của chị Kiều Kiều, nếu như biết mình bị đánh nhất định sẽ đi tìm Tề San San, nhưng đối phương người đông thế mạnh, đến lúc đó có thể bọn họ sẽ phải chịu thiệt.
"Không sao, cho dù ở nước ngoài, cũng không có ai có thể đánh cô."
Phương Minh cũng đứng lên, cảm giác của hắn với Trương Yến này cũng không tồi, Trương Yến thật sự trung thành và tận tâm đối với Hàn Kiều Kiều, đối phương đánh Trương Yến, đó chính là muốn tát mặt Hàn Kiều Kiều.
"Không sai, đánh người ở chỗ này, ngược lại tôi cũng thật muốn nhìn xem là ai mà dám kiêu ngạo như vậy."
Reed cũng đứng lên, đừng đùa, bạn của thần tử điện hạ bị đánh ở nước Mỹ, đây quả thực là đánh mặt người của gia tộc Morgan bọn họ, ngược lại hắn phải xem xem rốt cục là ai to gan như vậy.
Hàn Kiều Kiều không nhìn Reed mà liếc nhìn Phương Minh, đột nhiên thản nhiên cười cười hỏi: "Ở chỗ này tôi làm chuyện gì cậu cũng có thể gánh vác được sao?"
"Ừm."
Mặc dù không biết rõ Hàn Kiều Kiều muốn làm gì, nhưng Phương Minh vẫn gật đầu.
"Cô Hàn cứ việc yên tâm, ở nước Mỹ, bất kể cô Hàn làm chuyện gì đều không cần lo lắng hậu quả, cho dù giết người cũng không đáng kể."
Reed ở một bên phụ họa một câu, mà nghe được lời nói của Phương Minh cùng Reed, trên mặt Trương Yến lại lộ ra vẻ chấn kinh cùng hoài nghi, thiệt hay giả, giết người cũng sẽ không sao?
"Tốt, vậy tôi biết rồi."
Hàn Kiều Kiều không nói gì nữa, lôi kéo Trương Yến lập tức đi về phía Trương Lượng bên kia, mà đương nhiên Phương Minh cùng Reed cũng đi theo phía sau, chẳng qua khi mới đi được nửa đường, Hàn Kiều Kiều đột nhiên xoay người đi trở về bàn ăn, sau đó cầm lên một bình rượu đỏ.
Hàn Kiều Kiều cầm lấy bình rượu đỏ đặt ở phía sau người, Phương Minh thấy một màn như vậy trên mặt lộ ra biểu tình cổ quái, nhưng cũng không nói gì thêm.
"A, là Hàn Kiều Kiều!"
"Không ngờ Hàn Kiều Kiều cũng ở tầng này!"
đám người đạo diễn Trương cùng Trương Lượng bên kia cũng nhìn thấy Hàn Kiều Kiều đang đi tới, khi nhìn thấy Hàn Kiều Kiều toàn bộ bọn họ đều ngẩn ra, bởi vì bọn họ không biết Hàn Kiều Kiều cũng ở nơi đây, trên thực tế sau khi Tề San San đánh Trương Yến, cũng không nói chuyện này cho mọi người.
"Lượng Lượng, đây là cô bé cháu muốn theo đuổi tán tỉnh sao?"
Trương Nhân Cương biết đứa cháu này của mình thích một minh tinh, chỉ là hình như không theo đuổi được tới tay, lập tức ánh mắt rơi vào trên người Hàn Kiều Kiều, nhẹ giọng hỏi.
"Vâng, chính là người phụ nữ này."
Trương Lượng nhìn Hàn Kiều Kiều, trong mắt có lửa giận cùng tà quang.
"Lượng Lượng, đối phó phụ nữ không có gì hơn ngoài tiền bạc, phỏng chừng bây giờ người phụ nữ này biết được thân phận của chú cháu rồi, chủ động đi tới, vừa nãy chú để Joseph gọi điện thoại cho công ty giải trí của cô ấy, nghĩ đến hẳn lúc này cô ấy cũng đã biết mình đắc tội với một người không thể đắc tội nổi."
Sở dĩ Trương Nhân Cương sẽ nói như vậy, đó là bởi vì hắn thấy được trên mặt Hàn Kiều Kiều tràn đầy dáng tươi cười, trong suy nghĩ của hắn chuyện chính là như thế.
Nghe được lời nói của chú mình, Trương Lượng sửng sốt một chút, sau khi suy nghĩ một chút cũng cảm thấy chú mình nói có đạo lý, lập tức trên mặt lộ ra nụ cười lạnh tràn đầy khinh thường nhìn về phía Hàn Kiều Kiều, ánh mắt này dường như đang nói, lúc nể mặt cô thì cô không muốn, bây giờ còn không phải đích thân tới cầu cạnh tôi!
Nhìn gương mặt Hàn Kiều Kiều tràn đầy vẻ tươi cười đi tới, trên mặt Trương Lượng lộ ra vẻ đắc ý, giờ phút này hắn thậm chí đã suy nghĩ cẩn thận trong lòng, một hồi nên làm nhục Hàn Kiều Kiều như thế nào, lúc trước hắn nể mặt người phụ nữ này mà cô không cần, hiện tại hắn muốn triệt để chinh phục cô.
Hàn Kiều Kiều đi rất nhanh, không bao lâu liền đi tới trước bàn ăn, trực tiếp đi về phía Trương Lượng, điều này làm cho vẻ đắc ý trên mặt Trương Lượng càng sâu.
"Hừ!"
Trương Lượng hừ lạnh một tiếng, đang muốn tỏ vẻ khinh thường, nhưng mà sau một khắc, một tiếng vang lanh lảnh khiến cho tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Bốp!
Hàn Kiều Kiều lấy bình rượu đỏ giấu sau lưng ra, trực tiếp đập vào trên đầu Tề San San đang ngồi bên cạnh Trương Lượng.
Tiếng thủy tinh vỡ nát thanh thúy khiến cho tất cả mọi người tại chỗ đều trợn tròn mắt, mà ngay cả bản thân Tề San San cũng là như thế, sau khi sợ run hai giây mới phản ứng được, thống khổ ôm lấy đầu của mình, máu theo tóc chảy ra.
"Đầu của tôi, Hàn Kiều Kiều cô dám đánh tôi?"
Tề San San kêu đau, vẻ mặt tức giận ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Kiều Kiều, nhưng mà cô ta mới ngẩng đầu, nửa bình rượu còn lại trên tay Hàn Kiều Kiều lại đập xuống.
"Đánh mày thì sao, khi bà đây ra ngoài lăn lộn mày còn không biết ở nơi nào, đánh người của bà đây, không chỉnh chết mày đã không tệ rồi."
Hàn Kiều Kiều đột nhiên bạo phát thô tục, khiến cho đám người ở đây lại ngây ngẩn cả người, cái bộ dáng này của Hàn Kiều Kiều, bọn họ cho tới bây giờ đều chưa từng thấy, ai sẽ tin tưởng một thiên hậu hạng nhất trong nước sẽ cầm chai bia đập người, hơn nữa còn nói ra mấy lời như tiểu thái muội (1) (cô gái cư xử không đúng mực, ngang ngược, hư hỏng) vậy.
(1) Tiểu thái muội: cô gái cư xử không đúng mực, ngang ngược, hư hỏng
Ba giây đồng hồ sau đó, cuối cùng Trương Lượng cũng phản ứng lại, giận dữ hét: "Hàn Kiều Kiều, cô đang làm cái quái gì vậy?"
"Anh Trương, anh phải trút giận giúp em, cô ta dựa vào cái gì mà dám đánh em chứ?" Tề San San vẻ mặt thương cảm nhìn về phía Trương Lượng.
"Tiểu Kiều, cô làm vậy thật quá đáng, tuy rằng San San nói vài câu không tốt với cô, nhưng cô cũng không thể ra tay đánh người như vậy được."
Đạo diễn Trương mở miệng, cau mày, mặc kệ Tề San San nói cái gì, thế nhưng đánh Tề San San ngay trước mặt mọi người là không đúng, tất cả mọi người đều có thể diện, sao có thể thô lỗ như vậy?
"Đúng vậy, thật là quá thô lỗ, tại sao giới giải trí của chúng ta lại có thể có người như cô?"
"Lúc trước tôi còn nghĩ anh Trương phong sát cô có chút quá đáng, nhưng hiện tại xem ra, người như cô nên bị phong sát từ lâu rồi."
Trên bàn cơm những minh tinh khác cũng nhao nhao mở miệng, mà Hàn Kiều Kiều lại không nói một lời, cũng không giải thích tại sao phải đánh Tề San San, không phải cô ấy không thể giải thích, mà là vì cô ấy không muốn giải thích.
"Thật là quá càn rỡ, dám đánh người ở ngay trước mặt tôi, đừng nói là ở nước ngoài, chính là ở trong nước tôi cũng có thể trị cô, khiến cô biết cái gì gọi là lễ nghi tôn ti."
Trương Nhân Cương vẻ mặt âm trầm, là một phú hào đứng đầu, hắn căn bản không hề để cái gọi là minh tinh này vào trong mắt, hắn thấy minh tinh chẳng qua chỉ là con hát, nữ minh tinh hào quang vạn trượng này chẳng qua là đồ chơi của người có tiền bọn họ mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận