Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 311: Viện Triều Ca

Chương 311: Viện Triều Ca
Viện Triều Ca.
Lúc thấy chữ trên tấm bảng treo trên cửa, Phương Minh ngẩng đầu nhẹ đưa mắt nhìn chằm chằm một hai giây, sau đó mới thu hồi ánh mắt.
"Phương Minh, anh biết tiệm ăn gia đình này nổi tiếng nhất là món gì không?"
Đường Diễm lúc tới cửa, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phương Minh, rất rõ ràng là đang thử Phương Minh.
"Nếu như đoán không làm, chắc là đồ chay nhỉ!"
Nghe Phương Minh trả lời, trên mặt Đường Diễm có vẻ kinh ngạc:"Anh có phải trước kia đã tới nơi đây hay không."
"Không có, đây là lần đầu tiên tôi tới nơi đây, cũng là lần đầu tiên tôi đến thủ đô." - Phương Minh lắc đầu đáp.
"Vậy làm sao anh biết tiệm này món ngon nhất là đồ chay?" - Vẻ mặt Đường Diễm vô cùng nghi hoặc, cô cũng do lúc nãy ở trên xe nghe Trần Trạch giới thiệu mới biết.
"Rất đơn giản, tên của tứ hợp viện này không phải cũng đã nói rõ sao?" - Phương Minh chỉ chỉ bảng hiệu, việc này càng khiến Đường Diễm nghi ngờ, viện Triều Ca, tên này có thể nói rõ cái gì?
"Triều Ca Dạ Huyền năm mươi dặm, 800 chư hầu hướng Linh Sơn."
Diệp Tử Du bên cạnh đột nhiên nhẹ giọng nói: "Tên của viện này chắc là lấy từ câu thơ này, tuy bài thơ này nói thời hưng thịnh của Triều Ca Sơn Đông thời đầu nhà Thương, thành Triều Ca ca múa mừng cảnh thái bình, tiếng ca truyền xa hơn năm mươi dặm, mà mấy trăm chư hầu nhao nhao đến đây tiến cống."
"Linh Sơn ở trong bài thơ này chắc là ngọn núi nào đó gần Triều Ca, nhưng nếu như tên của viện này lấy từ ở bài thơ này, rõ ràng có chút ông nói gà bà nói vịt, một quán cơm và thành đô làm sao có thể liên qua, khả năng duy nhất chính là chủ quán mượn ý tứ mặt chữ dùng trong thi từ, so sánh khách với 800 chư hầu, mà Linh Sơn đương nhiên thánh địa phật giáo nổi tiếng vô cùng rồi."
"Khách tới viện như đến Linh Sơn, làm người hành hương, đương nhiên phải ăn cơm bố thí." – Mặt Diệp Tử Du lộ ra nụ cười nhẹ: "Anh Phương Minh, em nói đúng hay không?"
"Đúng vậy."
Phương Minh gật đầu, tiệm này lấy cái tên tiệm như thế quả thực chỉ là mượn ý tứ mặt chữ của câu thơ này mà thôi.
"Này, hai người các cậu đừng khoe tài văn chương ở chỗ này được không, và thơ ca liên quan trới Triều Ca cũng không chỉ có câu này, ví dụ như: Phượng hoàng Triều Ca hận quen muộn, nước biếc bèo xanh ánh quân tâm, chẳng phải có hai chữ Triều Ca sao?"
Là sinh viên đại học Thủy Mộc, khả năng văn cổ của Đường Diễm cũng là không tệ.
"Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì tôi còn ngửi được mùi nhang thiền.”
Phương Minh mỉm cười, lúc tới của tiệm cậu ngửi được mùi nhang thiền, theo lý mà nói, mấy nơi như quán ăn chắc là sẽ không đốt nhang thiền trước cửa, bởi vì nhang thiền có ảnh hưởng tới sự ngon miệng của khách, tình huống bình thường thì các quán ăn cũng không đốt nhang thiền ở buồng vệ sinh để diệt muỗi.
Một quán cơm, còn chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi nhang, lại kết hợp với tên tiệm, Phương Minh mới đoán như vậy.
"Được rồi, coi như ngươi lợi hại."
Đường Diễm bĩu môi, cô đề cập tới vấn đề này chẳng qua là muốn làm khó dễ Phương Minh, trả thù Phương Minh nói chuyện của cô ra, bây giờ không là khó dễ được cũng chỉ có thể bỏ cuộc.
Toàn bộ viện Triều Ca có mấy mảnh sân, mà bọn Phương Minh đi vào sân thứ ba, trong sân trồng đầy hoa cỏ, mà ở giữa sân còn thờ phụng phật Di Lặc Nhất Tôn.
"Tiệm cơm này cũng đặc biệt thật, những tiệm cơm khác hoặc là chưng mèo cầu tài, hoặc là thần tài, nhưng tiệm cơm này lại thờ phật Nhất Tôn." - Trương Thục Kỳ lúc này thấy phật Di Lặc cũng hiếu kỳ.
"Không phải nói tượng phật không thể tùy tiện bày sao? Nếu không chính là không tôn kính với phật."
Diệp Tử Du mang theo nghi hoặc nhìn về phía Phương Minh, mặt cười có vẻ không hiểu, bởi vì Phương Minh, mấy năm nay cô xem qua không ít thư tịch của hai giáo Đạo, Phật, cho nên biết một ít kiêng kỵ.
"Tượng Phật bình thường đương nhiên không thể bày, thế nhưng phật Di Lặc thì khác, trong phật giáo, phật Di Lặc là một vị phật đặc biệt nhất, ở trong Phật giáo đại thừa , ông ấy là phật tương lai, chính là tương lai kế thừa vị trí Phật của Thích Ca Mâu Ni, mà trong nước chúng ta, điêu khắc của phật Di Lặc đa số lấy hình tượng của Bố Đại hòa thượng, bụng bự có thể chứa tất cả mọi chuyện trong thiên hạ."
"Chính bởi tính bao dung của phật Di Lặc, cho nên phật Di Lặc bày ở đó đều được, hơn nữa khuôn mặt tươi cười nghênh khách, tóm lại sẽ khiến cho lòng người thoải mái."
Nghe Phương Minh giải thích, gương mặt tươi cười của Diệp Tử Du lộ ra thông suốt, vầng trán dãn ra.
"Người anh em này có hiểu biết thật sâu đối với phật giáo."
Đang lúc Phương Minh và Diệp Tử Du giải thích, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói, Phương Minh và Diệp Tử Du quay đầu, thấy một ông lão đi về phía bọn họ.
"Tự giới thiệu một tí, ta gọi Tằng Quảng Nam, là ông chủ của tiệm này, hoan nghênh các cô cậu đến quán dùng cơm."
Mặt Tằng Quảng Nam mang ý cười, Phương Minh và Diệp Tử Du mỗi người cũng giới thiệu tên mình.
"Hai cô cậu lúc thảo luận trước cửa tiệm tôi cũng nghe được, có thể liếc mắt nhìn ra hàm nghĩa tên tiệm của tôi, hai vị tiểu hữu vẫn là người đầu tiên, cho nên lần này mặc kệ hai người ăn uống tốn bao nhiêu tiền ở quán, đều sẽ được giảm bảy mươi phần trăm."
"Vậy cám ơn ông chủ."
Phương Minh cũng không có khách sáo, nếu ông chủ nói như vậy, cậu từ chối nữa thì cũng có chút dối trá, hơn nữa, giảm giá bảy mươi phần trăm, cũng không khiến ông chủ lỗ vốn, giá cả của mấy quán ăn gia đình này cao hơn giá vốn gấp mấy lần.
Khách sạn càng sang cũng thế, bởi vì ăn không chỉ là thức ăn, mà còn có phục vụ và khung cảnh.
Tằng Quảng Nam lên tiếng chào hỏi rồi rời đi, Phương Minh và bọn Diệp Tử Du cũng vào một dãy bàn ghế bên cạnh, mà Trần Trạch sớm ngồi ở trong phòng rồi.
"Chúng tôi chọn bốn món ăn, mọi người xem thử còn muốn ăn gì nữa."
Trần Trạch thấy Phương Minh đến trực tiếp đưa thực đơn tới, tuy Trần Trạch này ngày thường có chút không đứng đắn, nhưng không thể không những vấn đề chi tiết xử lý rất tốt.
Bọn Phương Minh tổng cộng có sáu người, trong tình huống bình thường bốn món khẳng định là không đủ, cho nên Trần Trạch đưa thực đơn cho Phương Minh, dù như thế nào bọn Phương Minh sẽ gọi một hai món ăn, hơn nữa không có gánh nặng trong lòng.
Việc này không giống nhiều người, có vài người mời khách để tỏ mình xa hoa, một mình gọi đầy một bàn đồ ăn, sau đó sẽ hỏi bạn bè muốn gọi món gì, coi như người bạn này thật sự muốn gọi, nhưng bình thường lúc này cũng chỉ sẽ nói: "Đồ ăn đã nhiều rồi, không cần gọi thêm nữa."
Phương Minh và Diệp Tử Du mỗi người gọi một món ăn, cuối cùng Trần Trạch lại gọi thêm hai món ăn, hơn nữa còn gọi phục vị viết ra.
"Thật không phải là tôi khoác lác, thức ăn chay của quán ăn gia đình này là ngon nhất, hơn nữa người bình thường chưa chắc có cơ hội ăn đến, bởi vì ông chủ của quán này có cá tính lắm, một tháng chỉ khai trương một tuần lễ."
"Một tháng khai trương một tuần lễ, vậy ông ấy làm sao kiếm tiền được, tiền thuê tứ hợp viện này hẳn rất đắt ." - Đường Diễm vẻ mặt hiếu kỳ, mở tiệm cơm buôn bán không phải là vì kiếm tiền sao?
"Tứ hợp viện này chắc là của ông chủ, cho nên không tốn tiền thuê, hơn nữa tôi đoán ông chủ này còn buôn cái khác nữa, mở tiệm cơm này chẳng qua là do hứng thú."
Phương Minh ở bên cạnh nói, có mấy lời cậu không có nói ra, lúc trước thấy ông chủ kia, cậu đã nhìn thấu một ít gì đó.
"Chắc là lí do này rồi, tôi có rất nhiều bạn bè mở quán cà phê và quán bar, rất bốc đòng, muốn mở thì mở, không muốn mở thì đóng."
Trần Trạch cười hắc hắc, bằng hữu của cậu đều là con nhà giàu, mở quán cà phê và quán bar chẳng qua vì tán gái, vốn dĩ không hề trông cậy kiếm tiền dựa vào mấy thứ này.
...
Giữa lúc đám người Phương Minh tán gẫu đợi thức ăn mang lên, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tằng Quảng Nam xuất hiện ở cửa.
"Các vị, thực sự là thật ngại quá, trong quán đột nhiên có chút chuyện gấp, cho nên có thể không chiêu đãi các vị được, lần sau các cô cậu tới nữa, quán sẽ chiêu đãi miễn phí."
Gương mặt Tằng Quảng Nam áy náy, nhưng mà, sắc mặt Trần Trạch trở nên xấu xí, cơm còn chưa ăn đột nhiên ông chủ đuổi ra ngoài, đổi lại là người khác tâm tình cũng sẽ không tốt.
"Ông chủ, ông thấy chúng tôi là người thiếu tiền ăn bữa cơm sao?"
Đối mặt với chất vấn của Trần Trạch, Tằng Quảng Nam cũng bất đắc dĩ, sớm biết người kia muốn đi đến, ngày hôm nay ông ta đã mở cửa rồi.
"Được rồi, nếu ông chủ nói như vậy, vậy khẳng định là có nguyên nhân gì đó, chúng ta chỉ đổi một tiệm khác vậy, dù sao hiện tại thời gian còn sớm."
Một bên Trương Thục Kỳ hoà giải, mà Trương Thục Kỳ nói như vậy, Trần Trạch cũng không tiện từ chối nổi đóa, nhưng vẫn bất mãn, cuối cùng đi ra ngoài cửa phòng.
"Cậu bạn, thực sự xin lỗi."
Lúc Phương Minh đi ra phòng, Tằng Quảng Nam vẫn áy náy nói.
"Ông chủ nói quá rồi, có chút chuyệt đột ngột xảy ra cũng có thể hiểu được."
Phương Minh khoát tay áo, mà đến khi bọn họ đi ra khỏi ghế lô đi về phía đại sảnh, bên đại sảnh đột nhiên truyền đến một âm thanh trầm mạnh.
"Tiểu Tằng, chuyện gì vậy, sao tôi thấy ngoài cửa nhiều xe rời đi vậy, không phải bởi vì tôi đến chứ, tiệm này của ông lại không mở, nếu như vậy, lão già tôi về sau không tới nữa."
Giọng nói truyền đến, Tằng Quảng Nam biến sắc, nét mặt lộ ra tia cười khổ, hướng phía Phương Minh nhỏ giọng nói một câu:"Cậu bạn, lát nữa hi vọng các người có thể phối hợp một chút."
Nói xong lời này, Tằng Quảng Nam bước nhanh về phía đại sảnh, mà đến khi đám Phương Minh đi tới đại đường, thì thấy một ông lão tóc bạc trắng đứng trong hành lang, ông lão tuy đã lớn tuổi, nhưng cả người vẫn đứng thẳng tắp, mà sau lưng ông lão có hai chàng trai trẻ tuổi, mắt sáng như đuốc, thấy mấy người Phương Minh từ sân đi tới, con mắt nhìn chằm chằm đám Phương Minh.
"Thủ trưởng, không có chuyện đó, đều họ hàng của tôi cả, chỉ là đúng lúc giờ phải đi.” - Tằng Quảng Nam vội vàng giải thích.
"Thủ trưởng gì chứ, tôi giờ chỉ là một lão già đã về hưu mà thôi." – Ông cụ trừng mắt liếc Tằng Quảng Nam, lập tức ánh mắt nhìn về phía đám người Phương Minh, sau đó bất mãn hừ một tiếng.
"Tôi nói nè Tiểu Tằng ông có phải cho rằng tôi đã già, mắt mờ rồi hay không, mấy đứa này là con cháu ông à, vậy ông con mẹ nó nói cho ông đây biết tên của bọn họ là gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận