Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 805: Tận lực lùi ra sau

Chương 805: Tận lực lùi ra sau
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Lúc bóng đêm phủ xuống, rốt cục thì đoàn xe cũng đã lái vào phạm vi thành phố Nhạc Dương, chẳng qua không lái vào trung tâm thành phố, mà trực tiếp lái hướng một danh lam thắng cảnh.
"Núi Thiên Nhạc sao?"
Nhìn ngọn núi ngoài cửa sổ xe, trên mặt Phương Minh lộ ra vẻ đang suy nghĩ điều gì, bởi vì Kim Dung nên có rất nhiều người biết tới Ngũ Nhạc, nhưng lại không biết ở bên ngoài Ngũ Nhạc còn có một ngọn núi Thiên Nhạc.
Đương nhiên, sở dĩ núi Thiên Nhạc không nổi danh còn một nguyên nhân khác là do nó thiếu hiểm trở, độ cao so với mặt biển cũng chỉ có hơn một ngàn mét, lại thêm bởi vì nó là mảnh đất tiếp giao giữa ba tỉnh, không dễ dàng phát triển tuyên truyền.
Tương đối giống với đạo lý ba nhà sư không có nước uống.
Chẳng qua núi Thiên Nhạc lại cực kỳ nổi danh trong văn hóa Đạo giáo, bởi vì trong ba mươi sáu động thiên, bảy mươi hai phúc địa của Đạo giáo, núi Thiên Nhạc là động thiên thứ hai mươi sáu nổi tiếng, hơn nữa có tin đồn nơi này còn là nơi linh hồn Nhân hoàng Phục Hy trở về năm đó.
Sau khi đoàn xe đi vào trong đường núi, cuối cùng đứng tại một khu dân cư ở ngay dưới chân núi, cũng giống như lúc dừng chân ở trạm phục vụ ban ngày, đã sớm có người chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ ở khu dân cư.
Tất cả nhân viên xuống xe, Lăng Phong cũng lập tức tìm được Phương Minh.
"Phương Minh, tôi mới vừa nhận được tin tức, bọn họ muốn suốt đêm vào núi, hình như có nói trở ngại thời gian gì gì đó, nếu như không vào núi ngay lúc này, sẽ phải đợi thêm ba tháng nữa.
"Ngày hôm nay vào núi luôn sao?"
Phương Minh không nói gì thêm, mà Lăng Phong tiếp tục nói: "Vừa rồi trên đường đi tôi cũng đã thử dò xét, xem như đã hiểu rõ phối trí đội ngũ này của chúng ta, Quyền Hoằng dẫn theo hơn ba mươi thuộc hạ, ngoài ra còn có một cô gái họ Lý, tổ tiên của cô gái họ Lý này cũng là người thủ lăng của Huệ Đế, lần này là cô ta hợp tác cùng Quyền Hoằng, bởi vì trên tay hai người bọn họ đều có một phần ba địa đồ, ngoài ra liền chỉ có hai ngươi chúng ta."
Nghe thấy những lời Lăng Phong nói, Phương Minh cũng hiểu, trong đội ngũ của chuyến đi lần này, Lăng Phong gánh trách nhiệm tìm kiếm phương vị đại khái của lăng mộ Huệ Đế, mà vị trí cụ thể của lăng mộ thì lại do Quyền Hoằng cùng cô gái họ Lý kia đi tìm.
Trên thực tế, Lăng Phong đã là không thể cung cấp bất kỳ trợ giúp gì cho Quyền Hoằng nữa, mà sở dĩ Quyền Hoằng còn dẫn theo Lăng Phong, không phải là bởi vì Quyền Hoằng có lòng tốt muốn chia phần bảo tàng cho hắn ta, mà quan trọng là ... Quyền Hoằng không mò ra được lá bài tẩy của Lăng Phong, không biết căn bản là trên tay Lăng Phong không có bất kỳ đầu mối hữu dụng nào.
Ngoại trừ nguyên nhân này đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, đó chính là hẳn Quyền Hoằng cảm thấy có thể ăn chắc Lăng Phong, có lẽ sau khi thực sự tìm được bảo tàng, sẽ nảy sinh hành động giết người diệt khẩu cũng không chừng.
"Theo những gì tôi tìm hiểu được, Quyền Hoằng cùng cô gái họ Lý kia cũng không đồng lòng, tuy rằng song phương có quan hệ hợp tác nhưng lại ngầm phòng bị lẫn nhau, mà Quyền Hoằng có mời mấy vị dị nhân, Phương Minh, đến lúc đó cậu phải cẩn thận chú ý."
Phương Minh cười cười, đối với mấy vị dị nhân Lăng Phong nói kia cậu cũng nhìn thấy, trong đó người có thực lực mạnh nhất kia cũng chỉ mới là Địa Cấp tầng một, căn bản không cần để những người này vào mắt.
Đương nhiên, điểm này hiện tại cậu sẽ không nói cho Lăng Phong, miễn cho Lăng Phong buông lỏng cảnh giác, đối với Phương Minh đến nói, nguy hiểm không phải người của Quyền Hoằng, nguy hiểm thật sự chính là lăng mộ của Huệ Đế.
Một đế hoàng có được Khi Thiên Chi Quan, lăng mộ của hắn sẽ đơn giản như vậy sao?
"Tất cả mọi người tự mang theo đồ đạc của mình, bây giờ chúng ta lập tức lên đường vào núi, mọi người nhớ kỹ, sau khi vào núi không được lớn tiếng huyên náo, cùng không được đi lại lung tung, nếu ai dám vi phạm mệnh lệnh, tự gánh lấy hậu quả."
Người của Quyền Hoằng bắt đầu tổ chức, trong đó phần lớn người vạm vỡ đều vác theo bao lớn trên lưng, đoàn người ở lại nhà dân nghỉ dưỡng sức một hồi liền bắt đầu đi vào núi.
Núi Thiên Nhạc không cao, nhưng lại kéo dài dằng dặc, bằng không cũng sẽ không thể tiếp giáp với cả ba tỉnh, hơn nữa con đường mà bọn họ đi lần này cũng không phải con đường đã được khai phá làm đường du lịch, mà là đường rừng chân chính.
Quyền Hoằng cùng mấy vị dị nhân của hắn đi ở phía trước nhất, mà Lý Như cùng đám người Tiêu Ngọc Nhi thì lại đi ở chính giữa, về phần hai người Phương Minh cùng Lăng Phong thì lại đi ở đội ngũ tít phía sau.
Đêm sáng sao thưa, tất cả mọi người nhìn nhau không nói gì, trong đường núi yên tĩnh chỉ có tiếng xột xoạt do bước chân xẹt qua cỏ dại tạo ra cùng với tiếng kêu của một số côn trùng.
"Chờ đã."
Một giờ sau, đột nhiên Phương Minh lôi Lăng Phong một chút, dừng bước, Lăng Phong hơi nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?"
"Tạm thời để sau hãy nói."
Ngay khi Phương Minh trả lời Lăng Phong, phía trước nhất của đội ngũ có một người lớn tuổi cầm một la bàn, lúc này cũng cau mày, trong miệng lẩm bẩm: "Có chút không đúng, vì sao từ trường nơi này lại hỗn loạn như vậy, cửa Càn lệch vị, cửa Khôn mở rộng, đây là dấu hiệu ngưng âm, nhưng địa thế của nơi này không nên ngưng âm mới đúng."
"Trương lão đầu, cái gì mà dấu hiệu ngưng âm, tôi thấy có thể là do có quỷ vật đó gì tới gần đi." Một bà lão ở bên cạnh ông lão lại đưa mắt đánh giá bốn phía.
"Nói chung có gì đó quái lạ, trước hết để cho mọi người dừng lại đã, đợi tôi cẩn thận kiểm tra một chút xem, theo đạo lý đến nói..."
Ngay khi ông lão còn nhìn chằm chằm la bàn, một cơn gió lớn đột nhiên nổi lên, cây cối xung quanh cũng bị thổi tới hoa hoa tác hưởng, tại thời khắc này, vẻ mặt của Phương Minh cũng hơi trở nên ngưng trọng, lỗ tai giật giật, ngay sau đó lại khôi phục bình thường.
"Giáo sư Lăng, một hồi bất kể ông nghe được âm thanh gì cũng không được lên tiếng."
"A... Tốt!"
Mặc dù Lăng Phong không hiểu vì sao Phương Minh lại căn dặn hắn như thế, nhưng thấy đội ngũ cũng dừng lại, chính hắn biết chắc đã gặp phải chuyện gì đó rồi.
"Chị Như, có chút không đúng, đây không phải gió núi thông thường, đây là âm phong, bình thường chỉ có quỷ vật hành tẩu mới có thể mang loại gió này, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, mấy quỷ vật kia tránh né còn không kịp, làm sao có thể tới gần được? Một hồi chúng ta phải cẩn thận một chút."
Lúc này Tiêu Ngọc Nhi cũng mở miệng nhắc nhở Lý Như cùng người bên cạnh, chẳng qua một nam thanh niên bên cạnh Lý Như lại hơi nghi hoặc một chút nói: "Tại sao quỷ vật lại phải tránh chúng ta? Không phải nói mấy thứ quỷ quái kia thích hút dương khí trên cơ thể người nhất sao? Không phải vì chúng ta nhiều ngư”I khiến quỷ quái ngấp nghé đó chứ?"
"Không thể."
Tiêu Ngọc Nhi không cần nghĩ ngợi liền bác bỏ, người bình thường đi đường núi thực sự dễ đưa tới mấy loại quỷ hồn tinh quái này, thế nhưng đội ngũ lần này lại không giống, năm sáu người đi phía trước đều là người tu luyện, quỷ quái có thể cảm thụ được hơi thở của người tu luyện, đương nhiên sẽ không đơn giản qua đây trêu chọc.
Quan trọng nhất là, ở giữa đội ngũ còn có một pho tượng đại thần Địa Cấp tầng tám, có vị đại thần này ở đây, cho dù không phát ra khí tức thì quỷ quái cũng không dám tới gần, trừ phi là tồn tại cấp bậc quỷ vương.
Nhưng quỷ vương còn ít ỏi hơn cả Địa Cấp tầng tám, đó là tồn tại tương đương với cường giả Thiên Cấp, làm sao có thể dễ dàng gặp phải như vậy được, đương nhiên nếu thật sự gặp quỷ vương, vậy mấy người bọn họ này đừng mơ tưởng có thể sống sót rời đi.
"Chị Như, nếu như một lát nữa có gì ngoài ý muốn, chị phải dựa vào đội ngũ phía sau." Tiêu Ngọc Nhi quay đầu liếc nhìn đội ngũ phía sau, ngay sau đó dùng phép ẩn dụ nhắc nhở một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận