Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 831: Cường giả Thiên Cấp?

Chương 831: Cường giả Thiên Cấp?
Trái tim màu đỏ từ lòng bàn tay của Phương Minh phiêu phù đi, trôi lơ lững ở phía trước Phương Minh.
Hồi lâu sau, một cỗ khí tức khủng bố đột nhiên phát ra, ngay khi cỗ khí tức khủng bố này xuất hiện, toàn bộ tầng hai của bảo tháp đều xuất hiện rung động, mây mù cách đó không xa đều bị thổi tan, mà mấy chùm sáng bị bao phủ trong mây mù cũng lay động.
Không gió mà bay!
Tóc trên đầu cùng quần áo trên người Phương Minh đều lay động, cả người lại giống như bị dao cắt qua, thậm chí tầng ngoài da thịt còn có tơ máu xuất hiện, đây còn là do bản thân cậu vận chuyển Vu Sư Chi Lực, cỗ khí tức này cũng không đặc biệt nhằm vào cậu, bằng không mà nói cậu sớm đã bị cỗ khí tức thở này làm cho nổ tung rồi.
Thế nhưng, toàn bộ bảo tháp lại không có may mắn như vậy, thậm chí Phương Minh có thể cảm thụ được thân tháp lay động, mà cũng chính ngay lúc này, giọng nói của khí linh bảo tháp cũng truyền ra: "Ở địa bàn của lão phu, là long ngươi cũng phải cuộn lại, ở đây còn chưa tới phiên ngươi kiêu ngạo."
Toàn bộ tầng hai của bảo tháp đột nhiên có ánh sáng màu vàng xuất hiện, hào quang màu vàng óng này vây trọn tầng hai bảo tháp vào trong, khiến cho bảo tháp không hề lay động nữa, sương mù dày đặc bị thổi tan cũng lại một lần nữa tràn ngập ra.
Bảo tháp cùng hạt giống Vu Sư đang giằng co lẫn nhau, thời gian uống một chum trà nhỏ trôi qua, tầng hai mới khôi phục sự yên lặng, mà cỗ khí tức khủng bố kia cũng tiêu tán, trái tim màu đỏ sáng bóng kia cũng không còn lóng lánh, chỉ lẳng lặng trôi lơ lững ở nơi ấy.
Cảm nhận được hạt giống Vu Sư đã khôi phục yên lặng, lúc này Phương Minh mới vươn tay, chậm rãi sờ lên viên hạt giống Vu Sư này, về hạt giống Vu Sư, bên trong truyền thừa Vu Sư cũng không ghi chép cặn kẽ phải làm thế nào mới thu hoạch được lực lượng trong hạt giống, cho nên Phương Minh cũng không biết khi tay của mình đụng chạm lấy hạt giống này, sẽ xuất hiện tình huống như thế nào.
Trong nháy mắt khi đầu ngón tay đụng chạm lấy hạt giống, một cỗ cảm giác ấm áp cấp tốc xuyên thấu qua đầu ngón tay truyền đến, cảm thụ được hạt giống Vu Sư không chống cự bản thân mình, lúc này Phương Minh mới dám nắm chặt hạt giống Vu Sư, sau đó lại một lần nữa vận chuyển Vu Sư Chi Lực lại.
Lần này vận chuyển Vu Sư Chi Lực, nhưng hạt giống Vu Sư không xuất hiện biến hóa nào nữa, cùng lúc đó chính là, ở trong đầu Phương Minh lại xuất hiện một hình ảnh.
Thương hải tang điền, vật đổi sao dời!
Phương Minh thấy được từng tòa núi cao, thấy được từng mảnh rừng rậm nguyên thủy, thấy được những cây đại thụ che trời, cũng nhìn thấy hải dương cuồn cuộn vô ngần, thấy được sông băng liên miên bất tuyệt kia.
Sông băng tan chảy, núi lửa phun trào, từng tòa núi non từ đáy biển nhô lên, từng mảnh đại địa biến thành hải dương.
Một vài hình ảnh này giống như diễn biến lịch sử của địa cầu, khiến cho Phương Minh biết, độ dài thời gian trong hình ảnh kia thật khó có thể tưởng tượng được, hẳn phải lấy trăm vạn năm làm đơn vị.
Cuối cùng, sau khi tướng mạo của cả vùng đất này được ổn định lại, Phương Minh lại thấy được tình cảnh khác!
Máu và lửa đại chiến!
Cậu thấy được cường giả cưỡi tọa kỵ tựa như long lại tựa như mã, giết tới tận trời, cũng nhìn thấy vậy bị bóng người bị vây hãm trong vùng đất đầy rẫy sương mù, thấy được tình cảnh chấn động như phong mang một kiếm đánh rớt núi sông, cũng mắt thấy một đạo quang mang thần thánh bao phủ một tòa thành cổ.
Ở bên trong cảnh tượng đó, bầu trời không hề có nước mưa xuống, chỉ có máu loãng kéo dài không ngừng, máu loãng chảy trên đại địa, nhuộm hồng cả hải dương, từng cỗ thi hài từ trên chín tầng trời kia rơi xuống, đại địa cùng trời xanh biến thành một mảnh đỏ thẫm.
Đó là cảnh tượng của ngày tận thế, diệt vong, dù cho chỉ là hình chiếu, Phương Minh vẫn có thể cảm thụ được cuộc chiến đấu này kịch liệt tới cỡ nào, mỗi khi một cỗ thi hài rơi xuống, đáy lòng của cậu lại hiện lên một cỗ thương cảm không thể hiểu thấu.
Nhưng mà cuối cùng, khi một cánh tay lớn rơi xuống, bao trùm cả vùng, bầu trời trở nên hắc ám, vô số sông núi hóa thành bột mịn ở dưới bàn tay này, từng tòa thành cổ huy hoàng trở thành đổ nát.
Toàn bộ thiên địa, tối đen một mảnh.
Một cỗ bi thương thống khổ không gì sánh được đột nhiên nảy lên trong đầu Phương Minh, đó là một loại tâm tình tuyệt vọng, dù cho vượt qua thời gian trăm ngàn vạn năm, Phương Minh vẫn có thể bị cảm động lây.
Khi hắc ám sắp sửa triệt để chôn vùi vùng đất này, một đám sáng xuất hiện, ánh sáng này ở trong bóng tối là nhỏ bé như vậy, nhưng cũng là bắt mắt như thế.
Bên trong ánh sáng, Phương Minh lờ mờ thấy có một bóng hình đang đi tới trước, một bóng người đi ra từ trong bóng tối đó, giơ một chiếc Thanh Đồng cổ đăng, ánh sáng nhỏ bé mà nổi bật kia, chính là tỏa ra từ ngọn Thanh Đồng cổ đăng này.
Bàn tay to lớn khủng bố kia kéo về phía Thanh Đồng cổ đăng, so sánh với bàn tay này, bóng người kia cùng Thanh Đồng cổ đăng là bé nhỏ không đáng kể như thế, ngay tại lúc bàn tay to gần hạ xuống, một tòa Thanh Đồng cổ quan lại từ trong biển máu kia bay ra, bay thẳng đến cửu thiên.
Thanh Đồng cổ quan xuất hiện dường như ngoài dự liệu của bàn tay khổng lồ, bàn tay khổng lồ kia muốn rút về, thế nhưng đúng lúc này, ở bảy phương hướng khác của vùng đất, đồng dạng cũng có sáng xuất hiện.
Tám ngọn Thanh Đồng cổ đăng, sừng sững trên cả vùng đất này, lặng lặng phiêu phù ở nơi ấy, trong nháy mắt quang lượng chiếu sáng cả đại địa, đồng thời cũng định trụ bàn tay khổng lồ kia.
Tám ngọn lửa có màu sắc bất đồng, giờ khắc này nhao nhao bắn ra, hóa thành ánh sáng tám màu, đốt cháy bàn tay khổng lồ kia.
Trên trời cao, lúc này cũng có sấm sét vang dội, mơ hồ có thể thấy bóng dáng một cự nhân đang gầm thét, thậm chí có thể thấy ở trước mắt người khổng lồ kia, Thanh Đồng cổ quan không chút do dự đánh tới cánh tay của cự nhân.
Giữa lúc Phương Minh nhìn tới kích động, hình ảnh đến nơi đây lại im bặt mà dừng, cùng lúc đó ở bên tai cậu lại có thêm tiếng ngâm khẽ truyền ra.
"Khi bóng tối bao trùm, có người dùng huyết nhục của chính mình đốt sáng lên ngọn lửa hy vọng."
"Khi hắc ám đi tới, có người táng mệnh với cửu thiên."
"Khi hắc ám tiêu tán, liệu còn có ai có thể nhớ rõ bọn họ?"
"Đại địa bi thương, nhật nguyệt thất thanh, bầu trời rơi lệ, nhưng ngọn lửa sinh mạng tuyệt đối không tắt."
"Mãi mãi không tắt!"
...
Âm thanh lẩm bẩm bên tai Phương Minh, lại giống như một tiếng trống nặng nề nện ở trong đầu Phương Minh, chỉ trong nháy mắt, Phương Minh lập tức phát hiện Vu Sư Chi Châu bên trong đan điền mình lại một lần nữa chủ động vận chuyển, mà theo Vu Sư Chi Châu vận chuyển, từ chỗ ngón tay một cỗ năng lượng khổng lồ cũng dũng mãnh xông vào trong nháy mắt.
"Đây là năng lượng tinh huy thuần túy."
Cảm thụ được cỗ năng lượng này, trong mắt Phương Minh có vẻ vui mừng, lúc này không phải thời gian tìm hiểu cặn kẽ xem hình ảnh kia đại biểu cho cái gì, một khi năng lượng hạt giống Vu Sư truyền thừa vậy liền chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu như bỏ lỡ thì khác gì không có.
Hấp thu, liều mạng hấp thu!
Phương Minh để cho mình rơi vào trạng thái không linh, từng cổ lực lượng tinh huy thuận theo đầu ngón tay chảy vào đan điền, cuối cùng tụ vào trong đan điền, sau đó lại phân tán chảy về phía năm viên Vu Sư Chi Châu bên trong đan điền của Phương Minh, về phần hạt Vu Sư chi châu đặc thù được ngưng tụ từ vận khí kia lại không giống.
"Lại có thể nhận được hạt giống Vu Sư, cũng không biết lúc này tên nhóc ngươi có thể hấp thu bao nhiêu."
Giọng nói của khí linh bảo tháp vang lên tại thời khắc này, trong thanh âm còn có một chút hâm mộ, loại phương thức dùng hạt giống Vu Sư truyền thừa này, có thể nói là phương thức tu luyện gian dối, nhưng toàn bộ giới tu luyện đều không thể phục chế phương thức này, bởi vì chỉ có mạch Vu Sư này mới có thể làm được.
"Tin đồn Vu Sư nhất mạch, từ thời Vu tổ đã cất giữ một bí mật to lớn, bí mật này ngoại trừ Vu Sư nhất mạch ra người ngoài không ai biết được, cũng không biết Phương Minh kế thừa hạt giống Vu Sư, liệu có biết bí mật này là gì hay không?"
Khí linh bảo tháp thì thầm một tiếng, sau đó liền trở nên yên ắng, bởi vì hắn biết Phương Minh muốn hấp thu xong viên hạt giống Vu Sư này sợ rằng cần một đoạn thời gian không ngắn.
Trong khi Phương Minh hấp thu Vu Sư Chi Lực ẩn chứa trong hạt giống Vu Sư, lúc này, cách đó không xa, dĩ nhiên bộ phân thân kia cũng biến hóa, chủ động nhích lại gần phía Phương Minh bên này, mà những năng lượng tinh huy Phương Minh còn chưa kịp hấp thu kia, cũng chảy vào trên người phân thân.
Nếu như Phương Minh thấy một màn như vậy mà nói, sợ rằng sẽ kinh hỉ vạn phần, bởi vì phân thân tu luyện còn khó hơn so với bản thể, có thể nói rằng năng lượng phân thân cần có đều tới từ bản thể cung cấp, điều này cũng ngang với nếu bản thể muốn bắt phân thân đề thăng thực lực, vậy liền cần nhượng ra một nửa năng lượng.
Hạt giống Vu Sư ẩn chứa rất nhiều năng lượng, nhiều đến căn bản Phương Minh không thể hấp thu hết được, phân thân Vu Sư chủ động hấp thu, đối với Phương Minh đến nói là một chuyện vô cùng tốt đẹp.
...
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, năm viên Vu Sư Chi Châu bên trong đan điền của Phương Minh cũng càng trở nên sáng chói cùng nồng nặc, thậm chí, năm viên Vu Sư Chi Châu này vừa tương hỗ không ngừng tới gần, vừa có xu thế dung hợp lại chung với nhau.
Mà lần trước khi mấy viên Vu Sư Chi Châu trong đan điền của Phương Minh dung hợp lại với nhau, cũng là lúc cậu đột phá từ tứ tinh Vu Sư đến ngũ tinh Vu Sư, mỗi một lần Vu Sư Chi Châu dung hợp, đều là dấu hiệu khi sắp đột phá.
Ngũ tinh Vu Sư liền Địa Cấp hậu kỳ, mà lục tinh Vu Sư liền đối ứng cường giả Thiên Cấp, nếu như nếu để cho người trong giới tu luyện biết Phương Minh có gần đột phá đến cường giả Thiên Cấp dấu hiệu, sợ rằng phải khiến cho một trận oanh động.
Cường giả Thiên Cấp chưa tới ba mươi tuổi, trong lịch sử hơn một nghìn năm của toàn bộ giới tu luyện, thiên tài như vậy đều là tồn tại đếm được trên đầu ngón tay, là có thể đếm được trên đầu ngón tay chân chính, mà cuối cùng những thiên tài này cũng đều là người thống trị một thời đại.
"Thằng nhóc này muốn đột phá trở thành cường giả Thiên Cấp? Không được, không thể đột phá ở chỗ này."
Vẫn chú ý đến trạng thái của Phương Minh, khí linh bảo tháp cảm giác được thực lực của Phương Minh tăng trưởng, quyết định ra tay cắt đứt việc hấp thu hạt giống Vu Sư của Phương Minh, không phải hắn không muốn nhìn thấy Phương Minh đột phá, mà là hắn biết rõ, Phương Minh tuyệt đối không thể tiến hành đột phá Thiên Cấp ở trong bảo tháp.
Nghĩ tới đây, khí linh bảo tháp không do dự nữa, trong không gian tầng hai đột nhiên xuất hiện một cỗ lực hút khủng bố, cỗ lực hút này đem phân thân của Phương Minh lay động tới gần hạt giống Vu Sư.
Mà trong nháy mắt khi phân thân Vu Sư tiếp xúc đến hạt giống Vu Sư, hạt giống Vu Sư giống như đứa bé đã tìm được nhà vậy, trong nháy mắt liền bóc tay của Phương Minh ra, hạt giống kia trực tiếp bay vào trong ngực của phân thân.
Thời khắc này, toàn bộ tóc trên đầu phân thân không gió mà bay, khí thế cũng đang điên cuồng kéo lên, mà Phương Minh cũng mở mắt ngay thời khắc này, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
"Tên nhóc cậu đừng có gấp, lão phu cắt đứt chuyện hấp thu của cậu là vì tốt cho cậu, cho dù phân thân của cậu hấp thu viên hạt giống Vu Sư này đột phá trở thành cường giả Thiên Cấp, cũng tốt hơn cậu đột phá thành cường giả Thiên Cấp."
Dường như nghĩ đến Phương Minh sẽ có phản ứng như thế nào, giọng nói của khí linh bảo tháp trực tiếp vang lên ở tầng hai này.
"Có ý gì?" Phương Minh nhíu mày, mạnh mẽ nén lửa giận xuống.
"Cậu biết vì sao cường giả Thiên Cấp sẽ được xưng là cường giả Thiên Cấp, mà không phải xưng là Địa Cấp tầng mười không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận