Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 247: Long Hổ Môn đã đến.

Chương 247: Long Hổ Môn đã đến.
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-------------------
Có câu nói: Diêm Vương bảo chết lúc canh ba, không ai có thể sống đến canh năm.
Diêm Vương, người quyền cao chức trọng như vậy sẽ không để ý sự sống chết của một người bình thường chốn dương gian. Nhưng đây chỉ là một cách nói ví von, khi cách thức một người sẽ chết được ghi vào sách âm dương, thì cũng giống như được Diêm Vương nhớ đến vậy.
Hai mươi bốn tiếng, sau khi sắc trời dần tối, là đã qua mười tiếng rồi.
Phương Minh không ở lại phố đồ cổ nữa, thậm chí ngay cả biệt thự cũng không ở lại, mà đi đến công viên bên cạnh biệt thự.
Dựa theo Tần Lỗi viết, cậu chết do bị dao chém, nói cách khác kiếp nạn này là do con người làm. Nếu như thật sự có một sự tồn tại lớn mạnh có thể giết chết cậu, vậy tiếp tục ở lại cửa tiệm và biệt thự sẽ chỉ làm liên lụy đến nhóm Đại Trụ.
Thế nên, dứt khoát từ chối lời đề nghị đi theo của Đại Trụ, Phương Minh một mình ở trong công viên, tất nhiên, ngoại trừ Lão Hoàng.
Dường như cảm nhận được vẻ mặt nghiêm trọng của Phương Minh, Lão Hoàng cũng thay đổi dáng vẻ lười nhác ban đầu, đôi mắt chó không ngừng nhìn khắp bốn phía.
Ngay sau đó, toàn thân Lão Hoàng đột nhiên dựng thẳng lông lên, nhưng lần này nó không sủa, chỉ cào chân trước mấy cái, lộ ra bộ móng vuốt sắc bén.
“Vậy mà vẫn còn tâm tình ngồi ở đây, người của Long Hổ Môn đã sắp tìm đến cửa. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, nửa tiếng sau sẽ đến.”
Lưu Nguyệt xuất hiện, nhưng khi vừa nhìn thấy Lão Hoàng anh ta liền dừng bước, nhịn không được nhíu mày: “Súc vật chết tiệt, phải bỏ mày vào nồi lẩu mới đúng.”
Nhìn thấy sự xuất hiện của Lưu Nguyệt Phương Minh cũng hơi kinh ngạc, nhưng cậu không cảm nhận thấy sát ý trên người đối phương, cho thấy đối phương thật sự tới để báo tin cho cậu.
“Tuy lần này Long Hổ Môn không có trưởng lão đến, nhưng lại có một người trong mười đại đệ tử của môn phái. Người đó có trình độ cấp Nhân tầng tám, cũng khó chơi lắm. Nếu tôi là anh, bây giờ sẽ dọn đồ bỏ trốn ngay.”
Phương Minh trùng mắt. Trình độ Vu sư của cậu bây giờ là ba sao, tương đương với cấp Nhân tầng bảy, nhưng tất cả thuật pháp cậu nắm được cũng không phải là không thể đấu với người cấp Nhân tầng tám.
“Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi không có ý định bỏ chạy.”
Phương Minh lên tiếng, trên thực tế lần này cậu muốn xem thử sức mạnh của sách âm dương, tự đặt bản thân vào chỗ nguy hiểm, cũng có nguyên nhân của Long Hổ Môn trong đó nữa.
Bởi vì cậu biết rõ, người của Long Hổ Môn sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến cửa, vậy nên cậu phải nhanh chóng nâng cao sức mạnh của mình. Chỉ có nâng cao sức mạnh bản thân mới không phải sợ Long Hổ Môn.
“Được rồi, hai tiếng nữa tôi lại quay lại đây tìm cậu, có khi lúc đó còn có thể nhặt xác cậu về.”
Lưu Nguyệt vô tư cười, rồi xoay người bỏ đi. Nhưng anh ta vừa cất bước đi liền đột nhiên quay đầu lại, dựng ngón giữa với Lão Hoàng.
“Sớm hay muộn cũng có ngày tao bỏ mày vào nồi hầm.”
“Gâu.”
Lưu Nguyệt chạy, sau khi phóng phi đao rất biết tự giác xoay người bỏ chạy, để lại Lão Hoàng sủa gâu gâu đầy phẫn nộ.
Nhìn bóng dáng bỏ chạy của Lưu Nguyệt, Phương Minh cũng mỉm cười. Nếu không phải lần đó tận mắt nhìn thấy dưới hầm, cậu thật sự không thể tin đây chính là một trong Tứ Đại Thiên Vương của tổ chức Hắc Xà.
“Quả là người của Long Hổ Môn đến.”
Qua khúc nhạc đệm, Phương Minh cũng bắt đầu suy nghĩ tìm biện pháp. Lưu Nguyệt sẽ không lừa mình chuyện này, người Long Hổ Môn chính là vì Viên Thiệu Hoa mà tìm mình báo thù.
Lúc trước phế Viên Thiệu Hoa cậu không hề hối hận, tất nhiên cách làm tốt nhất chính là diệt cỏ tận gốc giết sạch những người như Dương Tu. Nhưng Phương Minh không làm được, bởi vì dù sao cậu cũng không phải là Đao phủ. Đám người Dương Tu cũng không có thù hằn gì với cậu cả.
Phương Minh có nghĩ người Long Hổ Môn sẽ đến, nhưng không ngờ lại đến sớm như vậy. Đến bây giờ cậu vẫn chưa dám chắc chắn rốt cuộc là do sức mạnh của sách âm dương thúc đẩy hay đây vốn là số kiếp của cậu nữa.
Hoặc là, cả hai.
“Lão Hoàng, xem ra lát nữa sẽ có một trận chiến rất ác liệt đây.”
Phương Minh xoa xoa đầu Lão Hoàng. Cậu biết Lão Hoàng sẽ không bỏ đi.
“Gâu.”
Lão Hoàng cọ đầu vào lòng bàn tay của Phương Minh, sau đó nhe răng, giống như hồi xưa khi họ còn sống ở thôn núi, một người một chó cùng một đám gấu đen đại chiến.

“Hai vị sư huynh, sư đệ vô năng, khiến môn phái mất mặt, lần này còn kính mong sư huynh ra tay giải quyết.”
Trên một chiếc xe thương vụ, Viên Thiệu Hoa đang ngồi khắp người quấn băng. Ngồi phía sau anh ta là hai chàng trai trẻ mặc trường bào, tuổi trên dưới ba mươi.
Một trong hai người, tuổi lớn hơn người còn lại chính là một trong mười đệ tử trẻ giỏi nhất của Long Hổ Môn, đạt cảnh giới cấp Nhân tầng tám.
“Long Hổ Môn không thể chịu nhục nhã. Người này dám đả thương sư đệ, vậy không thể để hắn ta sống được, có lục sư huynh ở đây, người đó không chạy thoát được đâu.”
Người còn lại mở miệng, hắn ta và Viên Thiệu Hoa tình cảm khá tốt. Khi biết Viên Thiệu Hoa bị người ta phế tu vi, hắn ta liền cố ý kéo lục sư huynh cùng đi đến đây.
Là một trong mười đại môn phái đứng đầu trong giới tu luyện Long Hổ Môn, đệ tử môn hạ bị người ta phế bỏ tu vi, nếu không lấy lại công đạo, Long Hổ Môn bọn họ làm sao còn khiến quần hùng khiếp sợ được chứ?
Người được gọi là lục sư huynh kia vẫn luôn nhắm mắt không hề thay đổi.
Trên xe, ngoại trừ Viên Thiệu Hoa và hai sư huynh của anh ta còn có hai người. Một người là Dương Tu, một người là trưởng bối của Dương Tu - Dương Thương.
“Tên Phương Minh kia đầu tiên giả mạo người nhà họ Phương, sau đó lại đả thương Viên công tử, thật là đáng căm hận. Hơn nữa tôi nghi hắn ta và tổ chức Hắc Xà chắc hẳn có mối liên hệ. Người như vậy quả thật không nên giữ lại.”
Dương Thương lên tiếng, đối với ông ta mà nói có thể nịnh bợ Long Hổ Môn là một chuyện tốt. Dù sao Long Hổ Môn mạnh hơn Điểm Thương phái gấp mấy lần. Về phần Phương Minh, có đệ tử Long Hổ Môn cấp Nhân tầng tám ra tay, vậy chẳng khác gì là người chết cả.
“Dựa theo người tôi phái đi theo dõi báo lại, Phương Minh bây giờ đang ở công viên bên cạnh biệt thự hắn ta ở, hơn nữa chỉ có một mình.” - Dương Tu đọc tin tức trong di động nói.
“Vừa may, như vậy bớt quấy nhiễu đến những người khác, để hắn ta bỏ xác ở công viên đó đi.”

Nửa tiếng sau, xe thương vụ dừng trước cổng công viên. Viên Thiệu Hoa được Dương Thương và Dương Tu đỡ xuống ngồi xe lăn. Còn hai người thuộc Long Hổ Môn còn lại trực tiếp đi thẳng vào trong công viên.
“Đến rồi.”
Phương Minh mở mắt, Lão Hoàng ngồi bên cạnh cũng xù lông lên, nhìn đoàn người đi dưới ngọn đèn đường.
“Phương Minh!”
Viên Thiệu Hoa nhìn một cái là đã thấy Phương Minh ngồi trong chòi nghỉ mát của công viên, trong mắt tràn ngập lửa giận. Chính con người trước mắt này hai ngày trước đã phế bỏ tu vi của anh ta, khiến anh ta trở thành người bình thường, cắt đứt con đường tu luyện của anh ta.
Ánh mắt Phương Minh dừng lại trên người Viên Thiệu Hoa chưa đến một giây liền chuyển đến hai người kia, cuối cùng dừng lại trên người đi đầu, cấp Nhân tầng tám. Người này chính là một trong mười đệ tử trẻ hàng đầu của Long Hổ Môn mà Lưu Nguyệt nói.
“Vậy mà không chạy trốn, khá can đảm đấy.”
Ánh mắt Luyện Tích Vũ nhìn Phương Minh, vẻ mặt bình thản. Bởi vì cho dù đối phương có biết họ tới cũng không khác gì mấy. Thực lực chênh lệch thế này, âm mưu gì cũng không dùng được.
Huống chi, anh ta cảm giác chắc chắn quanh đây không có mai phục gì cả, đối phương chỉ có một người một chó.
“Lục sư huynh, chính hắn ta đã phế tu vi của đệ. Xin lục sư huynh hãy làm chủ cho đệ, lấy lại mặt mũi cho Long Hổ Môn.”
Viên Thiệu Hoa ngồi xe lăn vẻ mặt trở nên méo mó. Giờ phút này anh ta hận không thể tự tay giết chết Phương Minh. Nhưng anh ta biết lấy tình trạng hiện tại của mình thì anh ta không có cơ hội tự mình động thủ được.
“Ta làm việc còn cần ngươi ở một bên chỉ tay năm ngón sao?” - Luyện Tích Vũ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Viên Thiệu Hoa. Viên Thiệu Hoa vội vàng ngậm miệng lại.
Tuy anh ta là đệ tử của Long Hổ Môn, nhưng cấp bậc trong Long Hổ Môn cực kỳ nghiêm. Đệ tử bình thường như anh ta và đệ tử nằm trong mười đệ tử hàng đầu chính là như trời với đất.
Người trước là đối tượng mà môn phái tập trung bồi dưỡng, còn như anh ta trong môn phái có cũng được không có cũng chẳng sao.
“Sư đệ không dám.” - Viên Thiệu Hoa vội cúi đầu giải thích.
Luyện Tích Vũ không để ý đến Viên Thiệu Hoa nữa. Lần này sở dĩ anh ta xuất môn, không phải là vì muốn trút giận thay cho Viên Thiệu Hoa. Anh ta có việc muốn làm, tới đây giải quyết Phương Minh chỉ là nhân tiện mà thôi.
“Ngươi phế người của Long Hổ Môn ta, ta không làm khó dễ ngươi, tự phế đan điền, sau đó tự chặt đứt hai tay.”
Lúc Luyện Tích Vũ nói sắc mặt rất bình thường, giống như là đang kể mấy chuyện nhỏ nhặt vậy, chỉ là Phương Minh nghe xong lại nở nụ cười.
“Thật ngại quá, tôi không phải là người có sở thích tự ngược bản thân, chỉ sợ không thể đáp ứng yêu cầu của anh được.”
“Láo xược! Cho ngươi cơ hội ngươi lại không biết quý trọng. Đợi đến khi lục sư huynh ra tay, cho dù ngươi muốn cầu xin tha thứ cũng không còn cơ hội nữa đâu.”
Tên đệ tử còn lại của Long Hổ Môn đứng bên cạnh Luyện Tích Vũ lúc này quát lớn với Phương Minh, mà vẻ mặt của Luyện Tích Vũ vẫn không thay đổi, chỉ có giọng nói là lạnh thêm vài phần: “Con người ta chỉ cho mỗi người một cơ hội, ngươi chắc chắn không cần?”
“Thật trùng hợp, con người tôi cũng vậy, chỉ cho người khác một cơ hội. Nếu bây giờ anh quay đầu ra về thì còn kịp, lát nữa có muốn chạy cũng không được.”
Thần sắc Luyện Tích Vũ lạnh như băng, Phương Minh vẫn luôn mỉm cười. Hai người hoàn toàn đối lập, chỉ có một điểm giống nhau duy nhất chính là sự tự tin về thực lực của mình.
“Được, ngươi khá lắm.”
Lần đầu tiên vẻ mặt Luyện Tích Vũ có sự biến đổi: “Ngươi tưởng đánh bại hắn ta thì không coi ai ra gì sao? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết vì sao Long Hổ Môn ta lại là một trong mười đại môn phái hàng đầu.”
Bước từng bước vững vàng, khí thế cả người Luyện Tích Vũ thay đổi. Hơi thở lạnh lẽo biến mất, thay vào đó là một khí thế bá đạo, dòng khí khắp cơ thể bắt đầu khởi động.
Giai đoạn sau của cấp Nhân liền có thể đơn giản điều động lực địa thế. Luyện Tích Vũ thân là người nổi bật của thế hệ trẻ của Long Hổ Môn, tất nhiên có xem qua điều này.
“Lục sư huynh, giết gà phải dùng dao bò. Để sư đệ lên bắt hắn ta trước.”
Tên còn lại của Long Hổ Môn mở miệng xin giết giặc, bởi vì hắn ta nhìn ra, Phương Minh chỉ mới tới cảnh giới cấp Nhân tầng sáu, cùng cảnh giới với hắn ta. Tuy Phương Minh đánh bại Viên Thiệu Hoa, nhưng Viên Thiệu Hoa vốn kém hơn hắn ta một chút, vậy nên hắn rất tự tin.
Luyện Tích Vũ không nói gì, nhưng khí thế trên người tiêu tan, hiển nhiên là đồng ý.
“Phương Minh, đối phó ngươi không cần lục sư huynh động thủ, chỉ ta là đủ rồi.”
Tiền Siêu dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Phương Minh. Nhưng Phương Minh lại mỉm cười: “Đối phó anh, cũng không cần tôi ra tay. Lão Hoàng, giao cho mày đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận