Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 359: Đội ngũ đưa tang

Chương 359: Đội ngũ đưa tang
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
-----------------------
Tội thành, một tòa thành giam giữ người có tội.
Trong lòng tất cả thôn dân trong thôn trên đảo Sùng Dương này, tòa thành phía sau núi chính là cấm địa, không thôn dân nào dám bò qua phía sau núi để đi tới đây.
Mà những đứa bé trong thôn từ nhỏ đã được cha mẹ căn dặn không được đến phía sau núi chơi, nếu là dám đi tới phía sau núi, đều phải chịu phạt một cách rất nghiêm khắc.
"Thiệt hay giả?"
Trên mặt Hoa Minh Minh lộ ra vẻ hoài nghi, một tòa thành giam giữ tội phạm, này làm sao nghe hư ảo khó tin như thế.
"Anh nói trong thôn trước đây đã có vài người mất tích, những người này đều bị đưa vào tòa thành kia, thế nhưng là ai dẫn bọn hắn đi vào? Cuối cùng sẽ không phải tự chính bọn họ đi vào đi?"
Trần Trạch cũng đặt ra câu hỏi, nhưng mà trên mặt Vương Thiên lại lộ ra vẻ kinh hoảng, âm thanh lần thứ hai trở nên trầm thấp: "Rốt cuộc là ai dẫn bọn hắn đi vào chúng tôi cũng không biết, chỉ là trong nhà của người mất tích đều xuất hiện một tấm bài bằng sắt, bên trên có khắc một con số, người đời trước nói, con số này chính là đại biểu cho số thôn dân đã bị đưa vào tòa thành kia."
"Vậy bây giờ tổng cộng có bao nhiêu người đã bị đưa vào tòa thành?" Diệp Tử Du hiếu kỳ hỏi.
"Trên khối bài sắt hiện lên số 83, người đó chính là cha của Trương Đại Bàn, Thục Kỳ em cũng nên có ấn tượng."
"Tên mập sao?"
Trương Thục Kỳ nhớ lại một chút, lập tức liền nhớ tới Trương Đại Bàn trong miệng Vương Thiên là ai, anh ta cũng là bạn chơi từ bé của cô ấy.
"Được rồi, những chuyện nên nói cho các người biết tôi đều đã nói cho các người biết, Thục Kỳ, bây giờ em có thể dẫn theo những người bạn này của em xuống núi đi."
Vương Thiên khuyên nhủ, Trương Thục Kỳ cũng có chút không biết nên làm sao, đưa mắt nhìn về phía Phương Minh cùng Diệp Tử Du.
"Phương Minh?"
Diệp Tử Du hướng phía Phương Minh mở miệng, khóe mắt của Phương Minh hơi nheo lại, thật ra, cậu cảm thấy khá tò mò với tòa thành này, chẳng qua trước khi biết được sâu cạn của tòa thành này, cũng không cần đơn giản mạo hiểm, nhất là trừ cậu ra, Diệp Tử Du các cô ấy cũng chỉ là người thường.
"Đi về trước đi, tiện thể điều tra rõ ràng tòa thành này rồi hãy nói."
Phương Minh đã có quyết định, mà sau khi Phương Minh mở miệng, những người khác tự nhiên cũng không có ý kiến, trên thực tế Trương Thục Kỳ dám dẫn theo mọi người đến thám hiểm, cũng chính bởi vì biết Phương Minh không phải người bình thường, nếu thật sự tòa thành này có điểm nguy hiểm gì, có Phương Minh ở đây các cô ấy cũng an toàn một chút.
Từ trên núi xuống tới, đoàn người Phương Minh trực tiếp đi về phía nhà của Vương Thiên, gia cảnh của Vương Thiên ở trong thôn cũng coi như là không tồi, cha của cậu ta là thôn trưởng hiện tại của thôn.
Cha của Vương Thiên không có ở nhà, trong nhà chỉ có mẹ của Vương Thiên, sau khi biết thân phận của Trương Thục Kỳ, bà ấy trở nên cực kỳ nhiệt tình, lôi kéo Trương Thục Kỳ nói chuyện không ngừng, lại còn mang hết hoa quả trong nhà ra chiêu đãi.
"Tôi xem mẹ của Vương Thiên này chỉ sợ là có dụng ý khác nha, đoán chừng là muốn Trương Thục Kỳ làm con dâu của bà ấy."
Trong lúc mẹ của Vương Thiên lôi kéo Trương Thục Kỳ nói chuyện, Hoa Minh Minh nhỏ giọng thầm thì một câu: “Chỉ cần không chú ý Dao Dao nhà tôi là được rồi."
Phương Minh cùng Trần Trạch đồng thời đưa mắt nhìn về phía Hoa Minh Minh, Phương Minh là liếc một cái, mà Trần Trạch thì giơ lên ngón tay giữa, trong lòng hai người đều có chung một suy nghĩ, rốt cuộc nội tâm cùng da mặt của tên này dày tới cỡ nào mới có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.
Từ đầu tới đuôi, Lăng Dao cũng không hề phản ứng Hoa Minh Minh một chút nào, mà ngay cả tên Lăng Dao cũng vẫn là Hoa Minh Minh lôi kéo làm quen mấy cô gái, sau đó quen từ trong miệng những cô gái khác mới biết được, bây giờ lại biến thành người nhà cậu ta rồi, lại còn mở miệng kêu một tiếng Dao Dao ngọt xớt nữa, nếu như người không biết chuyện chắc chắn thật sự cho rằng giữa hai người có quan hệ gì.
"Đi, đi ra ngoài hút điếu thuốc."
Trần Trạch cùng Hoa Minh Minh hai người đều là người nghiện thuốc, đi tới cửa thôn, hai người vừa mới móc ra điếu thuốc lá, không ngờ cách đó không xa đột nhiên truyền đến âm thanh, nơi ấy có một đội ngũ đưa tang, phía trước đội ngũ chính là mấy người thổi kèn đám ma.
"Thực sự là xui xẻo."
Hoa Minh Minh dập tắt điếu thuốc trong tay, xoay người đi về phía nhà họ Vương, thấy Trần Trạch vẫn còn tò mò nhìn, mở miệng nói: "Đừng xem, lão đầu tử nhà tôi đã nói, không nên vây xem đoàn đưa tang."
"Còn có cách nói này?"
Nếu như đổi lại trước đây Trần Trạch nhất định là xì mũi coi thường, thế nhưng sau khi đã trải qua chuyện ở Thính Phong Nhai, anh ta đã biết trên đời này có âm linh tồn tại, lập tức cũng không dám ngang ngược nữa, dập tắt điếu thuốc lá theo Hoa Minh Minh đi vào nhà họ Vương.
"Hai ngươi không phải đi ra ngoài hút điếu thuốc ấy ư, hút xong nhanh vậy sao?"
Trương Diễm thấy Trần Trạch cùng Hoa Minh Minh đi vào nhanh như vậy, có chút nghi ngờ hỏi.
"Đừng nói nữa, thực sự là xui xẻo, bên ngoài có một đội ngũ đưa tang, gần đây trong thôn người chết sao?"
Mẹ của Vương Thiên đang nói chuyện trời đất v Trương Thục Kỳ, nghe được lời nói của Trần Trạch, biểu tình trên mặt hơi thay đổi một chút, lập tức giải thích: "Ừm, trong thôn có một ông lão mới mất."
Ông lão già rồi ra đi là chuyện rất bình thường, hơn nữa đây là chuyện của người khác, bọn họ những người từ bên ngoài tới này cũng không tiện thảo luận, chẳng qua không bao lâu, bên ngoài cửa nhà họ Vương đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo hỗn loạn.
"Chuyện gì xảy ra, lại xảy ra chuyện gì?"
Trần Trạch là người đầu tiên chạy ra ngoài, nhìn thấy tình huống trên đường lớn lập tức hô lên: "Không tốt, quan tài kia ngã rồi."
Nghe được Trần Trạch hô lớn như thế, đám người Phương Minh cũng đều theo đi ra, mà giờ khắc này tại trên đường lớn, đội ngũ đưa tang đang loạn tung tùng phèo, mấy người khiêng quan tài càng là sắc mặt trắng bệch, về phần chiếc quan tài kia cũng lật nghiêng ngã trên mặt đất.
"Xong, khiêng hòm quan tài gặp chuyện không may, đây là chết không nhắm mắt."
Có người nói nhỏ, mà sắc mặt của những người khác cũng trở nên khó coi, chẳng qua sau đó một người đàn ông trung niên từ trong đội ngũ đi ra: “Nói bậy cái gì, tôi xem là mấy người Đại Phúc bọn hắn uống rượu, phỏng chừng là do chân nhũn ra mà thôi."
Đại Phúc, là một trong tám vị tương quân khiêng quan tài, có nơi gọi người khiêng quan tài là tương quân, có nơi thì gọi là đại tiên, bởi vì không phải ai cũng có thể khiêng hòm quan tài đấy, nhất định phải là cái loại người có bát tự thật cứng.
"Thôn... Thôn trưởng, chúng tôi không uống rượu."
Đại Phúc vẻ mặt đau khổ, hắn cũng không muốn vác tiếng xấu này trên lưng, dù sao chủ nhà còn chưa trả tiền cho bọn họ, nếu như hắn đeo tiếng xấu này trên lưng, chủ nhà kia sợ rằng sẽ trừ hết tiền của hắn.
Một lần khiêng quan tài, có hơn hai trăm đồng tiền lì xì cùng một gói thuốc lá, đối với Đại Phúc loại người chỉ kiếm tiền dựa vào làm việc nhà nông thì khoản tiền này là không nhỏ, hơn nữa người bình thường cũng sẽ không thuê người khác khiêng hòm quan tài.
"Đừng nói nhảm, mau mau khiêng quan tài lên đi."
Vương Quốc Đống thúc giục đám người Đại Phúc lần thứ hai khiêng hòm quan tài, đám người Đại Phúc bắt đầu ngồi xổm người xuống nâng chiếc quan tài lên, nhưng mà quan tài mới được nhất lên liền lại rơi xuống mặt đất, đám người Đại Phúc trực tiếp lăn qua một bên.
"Này... Tiền này tôi không cần nữa."
Một người tương quân khiêng quan tài mang trên mặt vẻ hoảng sợ, nếu như nói lúc trước chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, vậy thì lần này giải thích thế nào? Bọn họ đều rất cẩn thận rồi, cột gỗ không đứt, dây thừng cũng không đứt, quan tài làm sao lại lật rồi?
"Lúc khiêng quan tài không thể để quan tài rơi xuống đất, lúc trước quan tài rơi xuống đất, đã khiến cho quỷ hồn của người chết bất mãn."
Trong số tám vị tương quân có một người tương đối lớn tuổi đi ra, cầm lấy một chồng giấy vàng mã ném xuống nơi quan tài ngã trên mặt đất, trong miệng cũng niệm một số tiếng địa phương kỳ quái.
"Trong miệng hắn lẩm bẩm cái gì vậy?" Ánh mắt của Trần Trạch nhìn về phía Vương Thiên, đám người bọn họ ở đây không ai hiểu tiếng địa phương, về phần Trương Thục Kỳ chỉ ở đây lúc còn bé xíu, căn bản cũng không biết nhiều.
"Hắn là đang nói chuyện với quỷ hồn của người chết, nói bọn hắn khiêng hòm quan tài gặp phải sai lầm, ở đây không phải nơi thi thể của người an táng, hy vọng người có thể lần thứ hai khởi hành, cùng theo chúng tôi tiếp tục lên đường, đưa người đến nơi phong thuỷ bảo địa rồi chôn cất."
Vương Thiên phiên dịch một chút, mà Diệp Tử Du thì nhỏ giọng ở bên cạnh Phương Minh hỏi: "Phương Minh, những lời này thật sự có tác dụng sao?"
"Trong một số trường hợp cũng là có tác dụng."
Trên mặt Phương Minh hiện lên một nụ cười: “Đều nói người đã chết muốn nhập thổ vi an, sau khi một người chết được đưa vào quan tài sau đó được đưa ra khỏi nhà, trừ phi là tới mộ huyệt, bằng không là tuyệt đối không thể để quan tài rơi xuống đất, bởi vì một khi rơi xuống đất rất có thể sẽ khiến quỷ hồn của người chết cho là đã tới phủ đệ ở Âm Phủ của hắn, hắn sẽ đợi không đi tiếp."
"Cho nên, ở cổ đại không phải ai cũng có thể ăn được chén cơm tương quân này đấy, không chỉ cần có bát tự cứng rắn, mặt khác còn phải có sức lực mạnh mẽ, phải biết rằng đường núi không dễ đi như vậy."
Đa số mộ huyệt đều là ở trên núi, khiêng một cỗ quan tài lên núi, có thể nghĩ chuyện đó khó khăn cỡ nào, cho nên những người có thể làm tương quân đa số đều là người vất vả.
Sau khi người đàn ông trung niên kia niệm một phen, mấy vị tương quân lần thứ hai ngồi xổm xuống, chuẩn bị đứng dậy khiêng quan tài, nhưng mà, lúc này đây còn chưa giơ quan tài lên, liền nghe được tiếng vỡ vụn thanh thúy của tấm ván gỗ.
Lúc này đây ngay cả người lớn tuổi kia sắc mặt đều trở nên khó coi, cùng Vương Quốc Đống nhỏ giọng trao đổi vài câu, cuối cùng trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ, trực tiếp cởi bỏ sợi dây buộc trên bả vai, phủi tay không làm.
"Các người đây là bẫy người, đây vốn dĩ không phải là người chết già bình thường, người chết như thế nào có thể dễ khiêng quan tài như vậy? Những người khiêng quan tài như chúng ta gặp được người nhà các người thật đúng là xui xẻo ba năm."
Mấy vị tương quân khác nghe nói như thế cũng liền trở nên giận dữ, mặc dù bọn họ đi khiêng quan tài chính là vì muốn kiếm tiền, nhưng cũng không phải loại quan tài gì bọn họ cũng đều khiêng đấy, bởi vì có một số loại quan tài bọn họ tuyệt đối không thể khiêng được.
Hiện trường hỗn loạn huyên náo, mấy vị tương quân này hiển nhiên không phải người trong thôn, bọn họ từ thôn bên cạnh tới, hai bên bắt đầu mắng một tràng tiếng địa phương khiến đám người Trần Trạch cứ như đang lọt vào sương mù vậy.
"Đây quả thật là... A, Phương Minh sao lại đi qua bên kia rồi?"
Hoa Minh Minh đang muốn cảm khái vài câu, nhưng đột nhiên cậu ta phát hiện Phương Minh không biết khi nào đã đi đến bên cạnh quan tài đó, mà nghe được lời nói của cậu ta, Diệp Tử Du chúng nữ mới chú ý tới hướng đi của Phương Minh.
"Ê, cậu cái người trẻ tuổi này muốn làm gì?"
Song phương đang tranh cãi ầm ĩ đột nhiên phát hiện có người đưa tay đặt trên nắp quan tài, sau đó còn nhẹ nhàng gõ, cả đám đều lộ ra vẻ kinh ngạc, người nhà của người chết lại càng thêm tức giận nhìn chằm chằm người chủ của bàn tay kia.
Người chủ của bàn tay này dĩ nhiên chính là Phương Minh rồi, Phương Minh đưa tay đặt trên nắp quan tài vỗ vài cái, đối mặt với ánh mắt tức giận của người nhà người chết, cậu ngược lại lơ đễnh, từ tốn nói: "Trì hoãn tiếp nữa, liền thật sự tắt thở ."
Nghe được lời nói của Phương Minh, sắc mặt của Vương Quốc Đống còn có người nhà của người chết tất cả đều biến đổi, ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía mấy người này, tiếp tục nói: "Ông cụ ấy đã lớn tuổi rồi, không thể chịu được hai lần ngã như thế."
Bạn cần đăng nhập để bình luận