Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 680: Sự cổ quái của Chu Thương

Chương 680: Sự cổ quái của Chu Thương
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Lời nói của đại trưởng lão nhà họ Mục khiến cho mọi người chuyển lực chú ý về phía khách sạn, quả thật, bất kể Phương Minh có nói ba hoa chích choè tới cỡ nào, đợi khi mấy vị tổng giám mục Giáo Hội phương Tây hiện thân, mọi thứ đều không cách nào nguỵ biện.
Cho dù Phương Minh không thừa nhận là hắn sai sử mấy vị tổng giám mục này giết chết tam trưởng lão nhà họ Mục, nhưng tổng giám mục phương Tây đi tới phương Đông vốn là quá giới, giới tu luyện hẳn sẽ không thả những tổng giám mục này rời đi, tất nhiên sẽ diệt sát ở chỗ này.
Đợi khi mấy vị tổng giám mục này bị diệt sát, đến lúc đó còn có ai để ý Phương Minh có sai sử mấy vị tổng giám mục nàykhông?
Không ai để ý, nguyên nhân rất đơn giản, mất đi sự bảo vệ của tổng giám mục Giáo Hội phương Tây, căn bản Phương Minh không phải đối thủ của nhà họ Mục, mà lúc này nhà họ Mục cũng sẽ không bỏ qua Phương Minh.
Dưới cái nhìn của tất cả mọi người ở đây, vô luận như thế nào, kết cục của Phương Minh cũng đã được định trước.
Một phút trôi qua, trong khách sạn vẫn không có bất kỳ động tĩnh hay đáp trả gì.
"Đường đường tổng giám mục Giáo Hội phương Tây, cũng coi như là nhân vật nổi danh, cứ trốn tránh ẩn núp như vậy không dám ra đây sao?"
Đại trưởng lão nhà họ Mục thấy trong khách sạn không có động tĩnh, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc, "Cũng đúng, những tổng giám mục như các người này, chỉ dám âm thầm làm mấy chuyện trộm gà trộm chó mà thôi."
Trong khách sạn vẫn không có người trả lời.
"Không cần kêu nữa, bên trong khách sạn này căn bản không hề có tổng giám mục gì cả." Phương Minh mở miệng từ tốn nói.
"Không có tổng giám mục, Phương Minh cậu còn thật coi là nhà họ Mục chúng tôi không có một chút chuẩn bị gì đã tới đây sao, nói thật cho cậu biết, từ khi ở sân bay người của chúng tôi đã nhận ra, tận mắt thấy mấy vị tổng giám mục tớitừ Vaticanđến khách sạn nơi này, sau đó liền không tiếp tục xuất hiện."
Một người trẻ tuổi nhà họ Mục dùng ánh mắt khinh thường nhìn về phía Phương Minh, dường như đang cười nhạo Phương Minh đến lúc này còn có thể nói lời như vậy, ngoại trừ kéo dài thời gian còn có thể có ích lợi gì?
"Tin hay không tùy các người rồi." Phương Minh giang hai tay một bộ dạng tùy ý.
"Tin, sao không tin, bản công tử liền tin tưởng cậu nói."
Đột nhiên Chu Thương mở miệng, lời của hắn cũng đưa tới sự nghi ngờ của tất cả mọi người ở đây, người nhà họ Mục càng dùng ánh mắt bất thiện nhìn về phía hắn, lẽ nào lúc này Chu Thương qua đây là để giúp Phương Minh?
"Đường đường là đệ tử của Bổ Thiên Chí Tôn, đương nhiên thực lực và lá bài tẩy không như bình thường, tôi tin tưởng cậu không mượn lực lượng của Giáo Hội phương Tây giết chết tam trưởng lão nhà họ Mục."
Không thèm để ý tới ánh mắt bất thiện của người nhà họ Mụcchút nào, Chu Thương lại chậm rãi mở miệng, ánh mắt nhìn thẳng Phương Minh, chẳng qua Phương Minh lại nghiêm mặt đáp ứng, bởi vì cậu thấy được vẻ tham lam từ trong ánh mắt Chu Thương.
"Chẳng qua rốt cục bản công tử chỉ có thể đại biểu bản thân, không thể đại biểu những người khác, ở đây nhiều tiền bối cùng đạo hữunhư vậy, nếu cậu muốn chứng minh trong sạch của mình, chỉ có một biện pháp, đó chính là đánh bại tôi."
Xôn xao!
Khi lời của Chu Thương nói ra khỏi miệng, trong nháy mắt hiện trường một mảnh xôn xao, rốt cục đám người ở đây đã hiểu rõ ý của Chu Thương, Chu Thương làm vậy là muốn ra tay với Phương Minh, cái gọi là tin tưởng đó chẳng qua là mượn cớ mà thôi.
Chỉ là bọn họ không rõ vì sao Chu Thương sẽ muốn nhúng tay vào bên trong vũng nước đục này, dù saogiữa Chu Thương cùng Phương Minh không thù không oán, về phần báo thù cho Mục Võ vậy càng là lời nói vô căn cứ.
"Thực lực của tam trưởng lão nhà họ Mục đám người ở đây đều biết, nếu như ngay cả tôi mà cậu cũng không thể đánh bại được, vậy lấy cái gì đi chứng minh là cậu giết chết tam trưởng lão nhà họ Mục?"
Chu Thương nhìn thẳng Phương Minh, mà trong số đám người ở hiện trường, duy chỉ có tròng mắt Phương Chiến co rút lại một chút, bởi vì chỉ có trong lòng hắn biết đại khái Chu Thương muốn làm gì.
"Đánh bại anh sao, cũng có thể."
Nhưng càng làm cho mọi người ở đây không nghĩ tới là, Phương Minh đáp ứng, cực kỳ tùy ý, phảng phất đánh bại Chu Thương chỉ là một chuyện nhỏ tới không thể nhỏ hơn.
"Nói đùa gì vậy, Chu Thương là Địa Cấp tầng ba, mà Phương Minh chẳng qua là Địa Cấp tầng hai, tự tin của Phương Minh là từ đâu tới?"
"Cho dù Phương Minh có giữ lại lá bài tẩy, nhưng cũng không nên dùng ở trên người Chu Thương, kẻ thù của hắn là nhà họ Mục, nếu đổi lại là tôi tôi sẽ trực tiếp cự tuyệt Chu Thương, bởi vì đây là chiến đấu không cần thiết."
Đa số người trong đám đông đều lộ ra vẻ khó hiểu cùng nghi ngờ, mà ngay cả khuôn mặt Niệm Dao Băng cũng hiện lên vẻ kinh ngạc vô cùng, cô ấy phát hiện tình huống trước mắt càng ngày càng vượt khỏi tưởng tượng của cô ấy.
Đầu tiên là Chu Thương ngang ngược nhúng tay, tiếp theo đó là thái độ tùy ý của Phương Minh, chẳng lẽ cô ấy đã bỏ qua chi tiết nào đó sao?
Niệm Dao Băng hiểu rõ Chu Thương, hoặc có lẽ là hiểu rõ Tứ Đại Công Tử, Tứ Đại Công Tử cao cao tại thượng, giữa bọn họ cũng tràn ngập cạnh tranh, hành động này của Chu Thương tuyệt đối là có dụng ý khác, nhưng tại sao Phương Minh lại đáp ứng chứ?
"Tốt, vậy thì dùng thực lực của cậu để chứng minh đi."
Nghe được Phương Minh tùy ý đáp ứng, tròng mắt Chu Thương cũng co rút lại một chút, cái này có chút nằm ngoài dự liệu của hắn, chẳng qua kết cục này ngược lại là kết cục hắn muốn thấy được, ít nhất là hắn có thể bớt được một phen miệng lưỡi.
Trang viên của khách sạn, Chu Thương đi từng bước về phía bên kia, như thể bá vương, cả người tản ra khí thế mạnh mẽ, người tu luyện trẻ tuổi hai bên nhao nhao tránh ra, ngay cả những cường giả có tên tuổi cũng đều ngưng mắt liếc nhìn.
"Tuy rằng Chu Thương là đệ tam công tử, nhưng thực lực sợ rằng còn mạnh mẽ hơn cả Mục Võ lúc trước, nếu như một năm trước Chu Thương khiêu chiến Mục Võ, tuyệt đối có thể tăng lên một bậc trở thành đệ nhị công tử."
Có ông lão cảm khái, mà người nhà họ Mục nghe nói như thế tự nhiên khó chịutrong lòng, chỉ là Mục Võ đã bị phế rồi, cho dù bọn họ không thoải mái cũng không thể làm gì, không ai sẽ vì một kẻ tàn phế mà đắc tội với một thiên tài chân chính.
Huống chi, Chu Thương xuất chiến nói theo một ý nghĩa nào đó cũng là giúp nhà họ Mục bọn họ một tay, là đứng ở bên phía nhà họ Mục bọn họ.
Chu Thương chắp tay đứng, ngạo nghễ nhìn Phương Minh, hiển nhiên không hề có dự định ra tay trước.
Phương Minh híp mắt nhìn Chu Thương, Địa Cấp tầng ba quả thật là thiên tài chân chínhở một đời tuổi trẻ, thế nhưng đáng tiếc, người Chu Thương đụng tới chính là mình, bằng vào thực lực của chính mình, khí thế vừa ra liền có thể đè ép Chu Thương tới sụp đổ.
Chẳng qua Phương Minh cũng không tính làm như vậy, bởi vì cái này không phù hợp với kế hoạch của cậu, trước khi chưa hoàn thành mục tiêu, cậu không thể bại lộ thực lực chân thật của mình, đã như vậy, vậy cậu chỉ có thể bồi Chu Thương diễn một tuồng kịch.
Hai tay bấm niệm pháp quyết, Phương Minh đem khí thế của mình khống chế ở tạicấp độ Địa Cấp tầng hai đỉnh phong, theo dấu tay biến hóa, một tiếng hổ gầm vang vọng trong trang viên này, không ít người trẻ tuổi đều bị tiếng hổ gầm kia chấn tới huyết khí dâng lên.
Ánh mắt những đệ tử thiên tài này nhìn về phía Phương Minh đều mang theo vẻ ngạc nhiên, bọn họ biết tiếng hổ gầm này không phải nhằm vào bọn họ, nhưng cho dù là vậy vẫn có uy lực lớn như thế, như vậy Chu Thương phải hứng chịu toàn bộ sẽ nhận thương tổn như thế nào?
Nghĩ tới đây, những thiên tài này đưa mắt nhìn về phía Chu Thương, vừa nhìn một cái liền hít vào một ngụm khí lạnh, bởi vì ở dưới tiếng hổ gầm này, biểu tình của Chu Thương không có một chút biến hóa nào, vẫn chắp tay đứng ngạo nghễ, không hề bị tiếng hổ gầm kia ảnh hưởng lấy một chút.
"Không tệ, nhưng vẫn kém một chút."
Lời Chu Thương nói khiến cho vẻ mặt đám người trẻ tuổi ở đây có chút xấu hổ, tiếng hổ gầmcó thể tạo thành tổn thương cho bọn họ, ở trong mắt người ta chỉ là không tệ, đây là chênh lệch, chỉ là chênh lệch này có phần quá lớn.
"Có phải là kém một chút không, đợi lát nữa anh sẽ biết."
Vẻ mặt Phương Minh không thay đổi, Hóa Hình Quyết là một mônthần thông ngưng vật mạnh mẽ trong Truyền thừa Vu Sư, trước đây khi đối mặt với đệ tử Long Hổ Môn, chính một tiếng hổ gầm này đã để cho đối phương không chịu nổi.
Chẳng qua trước đây vị đệ tử của Long Hổ Môn kia chẳng qua mới là cấp bậc Nhân Cấp, mà Chu Thươngtrước mắt là cường giả Địa Cấp tầng ba, nhưng tương tự cảnh giới của Phương Minh lúc trước cùng Phương Minh bây giờ cũng có chênh lệch cực lớn.
Hóa Hình Quyết tổng cộng có mười hai tầng, hổ gầm chẳng qua mới là tầng thứ hai.
Hai tay lại bấm niệm pháp quyết, lần này, tiếng hổ gầm như trước, cùng lúc đó chính là, ở trên bầu trời kia xuất hiện một đầu hổ, đầu hổ này chậm rãi hiện lên, chỉ dựa vào một đôi mắt kia đã khiến người ta cảm thấy áp lực vô hạn, dẫn theo khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Khí thế của bách thú chi vương, không ít thiên tài trẻ tuổi đang run rẩy, cùng là Địa Cấp tầng hai, nhưng là bọn hắn rõ ràng nếu bản thân đứngdưới ánh mắt Lão Hổnày, chỉ sợ cũng sẽ đánh mất ý chí chiến đấu.
"Như vậy mới có chút ý tứ, chẳng qua còn chưa đủ!"
Trong mắt Chu Thương cũng có vẻ ngạo nghễ hiện lên, sau một khắc lập tức di chuyển, đánh ra một quyền, trực tiếp nghênh đón đầu hổ giữa không trung kia.
Một luồngnăng lượng giao động mắt thường không thể nhận ra xuất hiện, giống hệt như cơn lốc cuộn tất cả lên, trực tiếp xoắn giết đầu hổ trên không trung, hoàn toàn tiêu tán.
Rầm rầm rầm!
Thân thể Phương Minh run lên, lùi về phía sau ba bước, sắc mặt có chút tái nhợt, điều này làm cho đám người ở đây biết, vừa rồi Phương Minh thi triển thuật pháp mạnh mẽ như vậy nhưng áp lực đối với bản thân cậu cũng là rất lớn.
Nghĩ như vậy, những thiên tài trẻ tuổi này ngược lại bình thường trở lại, loại thuật pháp mạnh mẽ để cho bọn họ hầu như đều không dậy nổi lòng phản kháng này, nếu như có thể thi triển một cách đơn giản như vậy, vậy mới là thật không công bình.
"Chỉ có chút bản lĩnh ấy ư, vậy cậu thật là phải làm cho tôi thất vọng rồi."
Chu Thương đấm ra một quyền sau đó không tiếp tục ra tay, mà là nhìn về phía Phương Minh, trong mắt mang theo vẻ khinh thường.
"Có bao nhiêu bản lĩnh, anh thử qua thì biết."
Vẻ mặt Phương Minh lạnh như băng, hai tay lại một lần nữa ngưng tụ thủ ấn, mà theo thủ ấn của Phương Minh biến hóa, trong không trung có tiếng không khí bị xé rách truyền đến, sau một khắc, một móng vuốt to lớn đột nhiên xé rách không gian mà đến, trực tiếprơi vào trên đầu Chu Thương.
Biến cố rất nhanh, nhanh đến căn bản đám thiên tài trẻ tuổi ở đây liền không kịp phản ứng, mà tuy rằng ngay khoảnh khắc khi hổ trảo kia xuất hiện Chu Thương đã nhíu chặt đầu mày, có cảm giác nguy cơ, thế nhưng hắn tự đại cũng không lựa chọn lui về phía sau, vẫn đứng tại chỗ, lại đấm ra một đấm.
Quyền cùng hổ trảo va chạm, khiến cho mặt đất đều xuất hiện vòng lốc xoáy, toàn bộ cây cối trong trang viên hoa hoa tác hưởng, mà mọi người càng lập tức đưa mắt nhìn kỹ ở trên người Chu Thương.
Xôn xao!
Sau một khắc, toàn trường đột nhiên bộc phát ra tiếng hít sâu cùng chấn kinh.
Vậy mà đầu nắm nay Chu Thương lại xuất hiện tia máu, đồng thời thân thể cũng lảo đảo một chút, hiển nhiên lần va chạm này hắn cũng không chiếm ưu thế.
Chẳng qua Phương Minh ở một bên khác cũng không tốt hơn, thân thể lung la lung lay sắp té ngã, trong miệng cũng phun ra một ngụm máu tươi, rất hiển nhiên cậu càng phải thừa nhận thống khổ lớn hơn nữa.
Nhưng mà làm cho tất cả mọi người có chút không cách nào tin tưởng là, sau khi hộc ra một ngụm máu, vậy mà Phương Minh lại có thể bấm niệm pháp quyếtlần nữa, hổ trảo lại một lần nữa ra hiện ra giữa không trung chụp về phía Chu Thương.
"Trở lại!"
Chu Thương cũng phẫn nộ quát một tiếng, vẻ mặt lần đầu tiên trở nên nghiêm túc hẳn lên, hiển nhiên thân làm cường giả Địa Cấp tầng ba, bị một Địa Cấp tầng hai đả thương, dù cho chỉ là vết thương nhẹ, thế nhưng với hắn đây đã là một sỉ nhục lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận