Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 737: Thiếu bạn trai sao

Chương 737: Thiếu bạn trai sao
"Phương Minh, trong lúc đi trên đường tôi gặp bạn của cậu, những người này đều là hắn gọi tới."
Đại Trụ chạy đến trước mặt Phương Minh, lời của cậu ta cũng không khiến Phương Minh hết nghi ngờ, bạn bè của mình? Còn là người trong giới tu luyện, bản thân mình có bạn trong giới tu luyện sao?
Nghĩ tới đây, đột nhiên Phương Minh cũng có chút không biết nên nói gì, dường như... Hình như... Hẳn là... Nhân duyên của mình trong giới tu luyện thật đúng là không được tốt lắm, cũng không có bạn bè nào.
Người duy nhất có thể coi là bạn bè chính là Niệm Dao Băng, chẳng qua Niệm Dao Băng ở chỗ này, nếu là cô ấy, Đại Trụ đã nói thẳng rồ.
"Hắn nói hắn có việc nên không tới, nói cậu khi nào rảnh thì đưa giới chỉ nát kia cho hắn." Đại Trụ lại bổ sung một câu.
Nghe được lời của Đại Trụ, trong lòng Phương Minh hiểu rõ, chuyện này chính là do Lưu Nguyệt nói ra, cũng là hắn thông báo cho mọi người trong giới tu luyện, chẳng qua Lưu Nguyệt không phải cũng giống hắn, mới ngày hôm trước còn đang ở thủ đô sao? Có thể trở về Ma Đô nhanh như vậy, hơn nữa có thể trùng hợp gặp được Đại Trụ như thế?
Đối với chuyện Lưu Nguyệt biết quan hệ giữa mình cùng Đại Trụ, Phương Minh cũng không cảm thấy bất ngờ, trước đây sau khi bản thân mình lấy chiếc nhẫn kia, nhất định là Lưu Nguyệt đã điều tra mình, mà khi đó mình mở cửa hàng, quan hệ giữa mình cùng Đại Trụ, chỉ cần hơi chút điều tra một chút liền có thể phát hiện.
Điều khiến Phương Minh cảm thấy khó hiểu là, thằng này xuất quỷ nhập thần (1) nhưng lại hết lần này tới lần khác xuất hiện ở chung quanh của mình, hơn nữa hắn đem tin tức này cấp để lộ ra ngoài mục đích lại là ở đâu?
(1) Xuất quỷ nhập thần: thay đổi, biến hóa linh hoạt, khiến cho người ta không kịp đối phó.
Nói chung, Phương Minh tin tưởng một điểm, tên kia tuyệt đối không có ý tốt gì, bởi vì một quyền mình đã đánh ra ở thủ đô bộc lộ thực lực chân chính của mình, tên kia không thể không biết Phương Chiến cùng Phương Giác cũng không phải đối thủ của mình.
Cho nên, Lưu Nguyệt gọi nhiều người trong giới tu luyện tới đây như vậy, cũng không phải muốn trợ giúp mình tạo áp lực cho Phương Chiến, này là muốn để cho mình bại lộ thực lực chân chính ở trước mặt mọi người.
...
Quán trà sữa đối diện cửa Viện Y Học, Lưu Nguyệt cà nhỗng gác chân lên bàn, rung đùi, trên mặt còn đeo kính râm, vừa uống trà sữa, vừa đưa mắt nhìn về phương hướng cửa trường học, nhìn lúc này nơi cửa trường học không ngừng có người bay tới, khóe miệng có một nụ cười đắc ý.
"Lưu Nguyệt, tôi thật sự là không hiểu nổi, rốt cục anh là muốn làm gì? Phương Minh là đệ tử của Bổ Thiên Chí Tôn, lại là người nhà họ Phương, chỉ có thể đứng ở thế đối lập cùng tổ chức chúng ta, người giúp cậu ta như vậy có thể là bồi dưỡng kẻ địch cho tổ chức." Lãnh Nguyệt toàn thân đồ da ngồi đối diện với Lưu Nguyệt, trên mặt lạnh lẽo như băng.
"Ai nói tôi giúp cậu ta, phỏng chừng lúc này trong lòng Phương Minh không biết đang oán hận tôi tới cỡ nào."
Nghe được lời của Lưu Nguyệt, vẻ mặt Lãnh Nguyệt tràn đầy nghi ngờ, bởi vì cô ấy chưa nghe hiểu ý trong mấy lời Lưu Nguyệt nói, lan truyền chuyện trong Viện Y Học ra, khiến cho những người khác trong giới tu luyện đều đều nghe thấy tiếng gió mà đến, đây không phải giúp Phương Minh sao?
"Lấy sự thông minh của cô là không thể nào hiểu được đấy, phụ nữ ấy à, thật sự không thích hợp với cuộc sống chém chém giết giết đâu, tốt nhất nên kiếm ngưởi rồi gả ra ngoài, nếu đời này đã không thể trông cậy, đành trông cậy vào đời sau vậy."
XÍU...UU!!
Hai mắt Lãnh Nguyệt trợn trừng nhìn Lưu Nguyệt, mà ly trà sữa Lưu Nguyệt đang cầm trong tay cũng đột nhiên nổ tung, trà sữa trong ly càng văng tung tóe khắp người Lưu Nguyệt.
"Lần sau thứ nổ tung cũng không phải ly trà sữa này."
Lưu lại một câu uy hiếp, Lãnh Nguyệt trực tiếp từ trên ghế đứng lên, cất bước rời khỏi, hai giây sau đó, đột nhiên Lưu Nguyệt vỗ bàn một cái, tháo kính mác xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp hơn phụ nữ, nghiến răng nghiến lợi.
Nhân viên phục vụ ở một bên đang len lén nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt nữ bị hành động của Lưu Nguyệt làm cho sợ hết hồn, nhưng lập tức hai mắt lấp lánh ánh sao, một người đàn ông đẹp trai như vậy, cho dù đang tức giận cũng khiến người ta say mê.
"Phục vụ, chủ của các người là nam hay là nữ?"
"Là... Là nữ."
Thấy Lưu Nguyệt nhìn mình, gương mặt còn xinh đẹp hơn phụ nữ kia đang liếc mắt đưa tình với mình, chỉ cảm thấy cả trái tim đều mềm nhũn, ngay cả lời nói cũng trở nên lắp bắp.
"Vậy bà chủ của các người đã có bạn trai chưa?"
"Hình như là chưa."
"Rất tốt." Lưu Nguyệt lại vỗ mạnh lên bàn một cái, sau đó nói như đinh chém sắt: "Nói cho bà chủ của các người biết, từ hôm nay trở đi cô ấy đã có bạn trai, bạn trai của cô ấy chính là tôi."
A!
Nhân viên phục vụ nữ la hoảng lên, một người đàn ông đẹp trai như vậy dĩ nhiên nói muốn làm bạn gái của bà chủ, vì sao chuyện tốt lành như thế dĩ nhiên không tới phiên tự mình, nếu như mở quán trà sữa là có thể có người yêu đẹp trai như vậy, cho dù cô ấy có táng gia bại sản cũng muốn mở một quán trà sữa.
"Không sai, chính là như vậy, nhớ kỹ, tên của tôi là Phương Minh."
Lưu Nguyệt tiêu sái xoay người, lưu cho nhân viên phục vụ nữ một bóng lưng, mà nhân viên phục vụ nữ còn đắm chìm trong ao ước được làm bà chủ, đợi khi bóng dáng Lưu Nguyệt biến mất mới phản ứng được.
"Hắn... Hắn nói lời này là có ý gì? Không đúng, hắn còn chưa trả tiền."
Nhân viên phục vụ nữ ngơ ngẩn một hồi, hiện tại mới nhớ tới, Lưu Nguyệt còn chưa tính tiền.
"Bạn trai của bà chủ, vậy uống trà sữa cũng không cần tiền, Phương Minh, không cần cảm tạ tôi." Lưu Nguyệt đã đi xa lẩm bẩm một câu, lập tức lại đeo kính râm lên, biến mất dưới ánh mặt trời.
...
Trong sân trường, người tới càng ngày càng nhiều, mà ánh mắt không ít người đều chú ý tới pho tượng sau lưng Phương Minh kia.
"Pho tượng kia có gì khác biệt sao?"
Có không ít người trẻ tuổi không nhìn ra chỗ đặc thù của pho tượng kia, không rõ vì sao Phương Chiến lại muốn pho tượng kia, thậm chí còn không tiếc tranh đoạt từ trong tay người cùng tộc.
"Cảnh giới của các người còn chưa đủ, do đó không thể cảm ứng được, không nhìn ra chỗ bất phàm của pho tượng kia, mà người ở cảnh giới như tôi này, đồng dạng cũng nhìn không hiểu ra sao."
"Ách, anh cả, anh có cần phải như vậy không?"
Cuối cùng, vẫn là do một ông lão mở miệng giải khai nghi ngờ của mọi người.
"Nếu như lão phu không nhìn lầm, pho tượng kia hẳn là chỗ quan trọng nhất trong bố cục phong thủy, bố cục phong thủy dẫn toàn bộ văn khí trong Viện Y Học ngưng tụ tới pho tượng kia, lấy pho tượng đến trấn trụ văn khí, lại lấy văn khí đến tưới nhuần pho tượng, quả nhiên là thủ đoạn nhất cử lưỡng tiện rất đáng sợ."
"Không sai, đây là thủ đoạn của đại sư phong thủy, pho tượng kia ở chỗ này chịu văn khí tưới nhuần, từ từ văn khí này liền sẽ trở thành bản thân pho tượng, mà văn khí đại biểu cho sao Văn Khúc, văn khí quán đính, đó chính là tồn tại như sao Văn Khúc, bách tà bất xâm, Chư Ma tránh lui."
Tại chỗ đương nhiên có không ít người có hiểu biết tương đối với phong thủy, thậm chí còn có chuyên gia trong nghề, mặc dù bố cục phong thủy này của Phương Minh bất phàm, nhưng cũng chưa tới mức không có người nào nhìn ra được.
“Bố cục khéo léo tuyệt vời, sức tưởng tượng thiên mã hành không, thành tựu của người này trên phương diện phong thủy tuyệt đối không bình thường, ngày sau tất thành tông sư."
Có ông lão cảm thán, mà đa số người thì lại đưa mắt nhìn về phía Phương Minh, bởi vì trước khi bọn họ tới liền biết rõ pho tượng kia là thuộc về Phương Minh, nói cách khác bố cục phong thủy này là Phương Minh thiết trí.
Thiên phú tu luyện vượt xa người bình thường, thực lực cũng mạnh mẽ, bây giờ lại có thành tựu trên phương diện phong thủy cao như vậy, điều này làm cho trên mặt không ít người trẻ tuổi lộ ra vẻ ghen ghét, ưu tú đến trình độ này, còn để cho bọn họ sống thế nào nữa? Không thấy ánh mắt mấy nữ thần kia nhìn về phía Phương Minh đều mang theo vẻ hân thưởng sao?
Nếu như muốn nói còn điểm duy nhất có thể làm cho bọn họ có chút tự tin, đó chính là tướng mạo, chí ít Phương Minh thiếu đẹp trai.
"Phương Minh, cậu cho rằng cậu làm lớn chuyện này có thể giữ được pho tượng kia sao?" Phương Chiến thu hồi tầm mắt, không nhìn đám người trước mặt nữa, mang trên mặt nụ cười lạnh, hắn cũng không phải không có biện pháp dự phòng, chỉ là hắn nghĩ không cần dùng tới mà thôi.
"Cửu thúc, nếu đã có nhiều người ngoài ở đây như vậy, vậy chuyện này để trưởng bối là thúc làm chủ đi."
Theo lời Phương Chiến phát ra, một tiếng cười sang sảng vang lên, lại sau đó mọi người lập tức phát hiện bên người Phương Chiến lại có thêm một người đàn ông trung niên.
"Cảm ơn chư vị quan tâm chuyện riêng của nhà họ Phương tôi như vậy, bỉ nhân Phương Toàn."
Ánh mắt Phương Toàn nhìn lướt qua toàn trường, hắn là trưởng bối của Phương Chiến, tuy rằng thực lực không mạnh mẽ bằng Phương Thiên, nhưng cảnh giới Địa Cấp tầng sáu cũng làm cho hắn có thể khinh thường đa số người ở đây, huống chi hắn còn có xuất thân từ nhà họ Phương.
"Cửu thúc, thúc tới thật đúng lúc, Phương Minh không chú ý tới vinh quang gia tộc, Cửu thúc nói nên làm sao bây giờ?"
Nghe thấy những lời Phương Giác nói, Phương Toàn liếc nhìn Phương Minh, nhíu mày lại, trầm giọng quát lớn: "Phương Minh, ngươi là đệ tử nhà họ Phương ta, vậy thì nên lấy gia tộc làm vinh, pho tượng kia cho Phương Chiến, về phần ngươi, đến lúc đó gia tộc sẽ có bồi thường cho ngươi."
Ở trong lòng Phương Toàn, căn bản là Phương Minh không thể nào sánh được với Phương Chiến, một người là đệ tử lưu lạc ở bên ngoài không có chút bối cảnh gì trong gia tộc, một người là nhân vật thủ lĩnh tương lai của gia tộc, nên xử lý như thế nào hắn hiểu rõ trong lòng, chớ đừng nhắc tới bản thân hắn là vốn thuộc về một mạch Phương Chiến.
Nghe thấy những lời Phương Toàn nói, đám người ở đây không cảm thấy ngoài ý muốn, nếu đổi lại là bọn hắn, cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Nhưng mà tại thời khắc này, Phương Minh lại cười lạnh liên tục, không thèm để ý chút nào tới ánh mắt Phương Toàn đang nhìn chằm chằm mình, từ tốn nói: "Nếu cùng là đệ tử nhà họ Phương, vậy vì sao không để cho hắn buông tha chuyện cướp đoạt đồ đạc của tôi?"
"Làm càn! Phương Chiến là người tất cả trưởng lão đều xem trọng, là hy vọng của nhà họ Mục trong tương lai, cậu có thân phận gì, chỉ bằng cậu cũng xứng so sánh với Phương Chiến sao? Pho tượng kia ở trên tay cậu cũng chỉ là lãng phí."
Phương Toàn nổi giận, một tên tiểu bối cũng dám nói chuyện với chính mình như thế, hơn nữa còn là đang tại trước mặt nhiều người ngoài như vậy, trong nháy mắt hắn cảm thấy mất mặt tới không thể nhịn nổi.
"Ha ha ha."
Phương Minh cất tiếng cười lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Toàn, khí phách mạnh mẽ đáp: "Liền bởi vì hắn là người được trưởng lão trong tộc coi trọng, có thể tùy ý cướp đoạt đồ vật của tộc nhân khác, nhà họ Phương như vậy không muốn cũng được, cái thân phận đệ tử nhà họ Phương này tôi cũng không quá hiếm lạ."
"Lớn mật, thân làm đệ tử nhà họ Phương, cũng dám bất kính đối với gia tộc, Phương Chiến, bắt hắn lại cho thúc."
"Vâng!"
Phương Chiến gật đầu đồng ý, mục đích hắn khiến Cửu thúc đi ra đúng là phải sự tình đi theo một chiều hướng khác, từ hắn cướp đoạt pho tượng của Phương Minh chuyển dời đến Phương Minh bất kính với gia tộc.
"Phương Minh, bó tay chịu trói, ta còn có thể cầu tình với cửu thúc thay ngươi." Phương Chiến nhìn về phía Phương Minh, mở miệng nói.
"Hà tất giả mù sa mưa làm gì, chẳng qua sợ rằng kết cục không nhất định sẽ như ngươi mong muốn."
Mắt Phương Minh ngầm thâm ý nhìn về phía Phương Chiến, Phương Chiến sửng sốt một chút, bởi vì hắn cảm giác trong ánh mắt này của Phương Minh có sự khinh miệt đối với mình, điều này khiến đáy lòng hắn có một loại cảm giác không rõ, chẳng qua rất nhanh hắn liền vứt bỏ cảm giác này đi.
Có Cửu thúc nhìn, ở đây cũng sẽ không có ai đứng ra giúp Phương Minh, mà dựa vào thực lực của chính mình muốn bắt Phương Minh là chuyện dễ dàng, sẽ không có bất kỳ phát sinh ngoài ý muốn nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận