Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 846: Đứa bé khóc sẽ có sữa uống

Chương 846: Đứa bé khóc sẽ có sữa uống
Chủ yếu nhất, đường chủ Thiên Tượng Đường có không ít hơn trăm đệ tử, chỉ cần vào Đường gần như đều có thể coi là đệ tử của đường chủ, sợ là căn bản đường chủ Thiên Tượng Đường không có chút ấn tượng gì với Phương Cường kia.
"Hải lão ca, lời này của lão ca chính là không đúng rồi, đệ mới vừa trở về, quả thật có rất nhiều chỗ không hiểu, nhưng là đệ không hiểu lão ca có thể giải thích cho đệ mà, phun trào mấy lời thô tục như vậy thật làm ảnh hưởng tới tên tuổi đường chủ của lão ca, ah đúng rồi, quên hỏi, lão ca là đường chủ của Đường nào?"
"Lão phu là đường chủ của Linh Thảo Đường."
"Linh thảo? Đó chính là trồng trọt đúng không? Mệt lão ca còn nói hồi lâu, thì ra là làm nông dân." Vẻ mặt Phương Minh tràn đầy khinh bỉ nói.
"Tên nhóc ngươi biết cái đếch gì, ngươi nghĩ rằng thứ ta trồng trọt đều thảo dược bình thường? Có trồng cũng là trồng dược thảo hiếm thấy trên đời, mỗi một cây đều vô cùng trân quý, ngươi đã từng nghe tới câu: Thánh nhân ăn tinh hoa chưa? Cường giả thánh hiền cổ đại luôn có yêu cầu vô cùng cao đối với thực phẩm, những thứ bọn họ ăn đều vật phi phàm."
Phương Hải bùng nổ, lại bị một thằng nhóc nhìn khinh bỉ, thở một hơi tiếp tục nói: "Ngươi có biết, con đường tu luyện vốn là bảo tồn tinh hoa, vì sao người tu luyện lại muốn chọn tu luyện ở những nơi thiên địa linh khí tràn đầy như vậy kia chứ? Cũng là vì thiên địa linh khí là vật tương đối thuần túy trên thế gian này, sau khi hấp thu sẽ không tăng tạp chất trong cơ thể."
"Càng tu luyện tới đẳng cấp cao, thì càng cần phải giữ thân thể cùng thần hồn tinh thuần, mà điểm thứ nhất cần phải thay đổi chính là ăn uống, Linh Thảo Đường của ta có vô số loại thực vật đặc biệt, chỉ riêng linh cốc kia đã là vô giá, cho dù là lão phu, một tháng cũng chỉ được nhận ba đấu gạo, chỉ có các trưởng lão mới có thể ăn nó mỗi ngày!”
"Ngoài ra còn có một số linh dược trân quý khác, đều là linh dược để luyện chế đan dược đặc biệt, nói không khách khí, ở toàn bộ gia tộc, không có bất kỳ người nào dám đắc tội với Linh Thảo Đường chúng ta."
Phương Minh vuốt vuốt mũi, cậu không nghĩ tới vậy mà vị này lại tức giận tới thế, cậu cũng chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi, về tầm quan trọng của linh thảo đối với người tu luyện, đương nhiên cậu rõ ràng.
Ban đầu khi cậu trồng đám Kiến Linh Thảo ở phương Tây kia đã mang đến cho cậu lợi ích cực kỳ lớn, nếu quả thật có thể ăn loại lúa gạo tràn ngập linh khí này mỗi ngày, có thể nghĩ nó sẽ có trợ giúp lớn tới cỡ nào đối với tu luyện.
Cho dù là Đạo giáo hay là Phật giáo, đều công nhận một điểm, chỉ khi bản thân ở trong bụng mẹ mới là lúc con người tinh khiết nhất, lúc này chỉ có khí tiên thiên bao vây, nhưng một khi rời khỏi bụng mẹ, bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu, khí tiên thiên sẽ từ từ tiêu tán, mà theo đó thân thể bị tạp chất trong thế tục làm ô nhiễm. Sở dĩ những thể chất đặc thù kia có thể dương danh giới tu luyện, kỳ thực nguyên nhân chính là vì thể chất này khiến bọn họ càng thuần túy hơn người tu luyện bình thường.
"Hải lão ca, lão ca đừng kích động, đệ biết tầm quan trọng của Linh Thảo Đường, yên tâm, đến lúc đó nhất định sẽ tới Linh Thảo Đường của lão ca dạo chơi, khi đó lão ca cũng đừng đặc biệt chiêu đãi đệ, linh cốc gì gì đó cho đệ chừng trăm cân, những linh thảo kia gì cũng cho đệ mấy bó là đủ rồi."
Phương Hải nghe được lời của Phương Minh, trừng mắt nhìn, "Ta cho ngươi biết, Linh Thảo Đường không chào đón ngươi, nếu tên nhóc ngươi dám bước vào Linh Thảo Đường, ta sẽ đánh gãy chân của ngươi."
"Ách... Linh cốc linh thảo gì đó không cho được, vậy hẳn có thể cho chút hạt giống để gieo trồng chứ?"
"Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, hơn nữa cho dù lão phu cho ngươi hạt giống, ngươi cũng không thể trồng được, ngươi cho rằng linh cốc cùng linh thảo dễ trồng như đường đậu sao? Muốn trồng cần phải có đất đai cùng hoàn cảnh thích hợp."
"Cái này thì lão ca không cần quan tâm, đương nhiên đệ có nơi để trồng."
Đừng đùa, Phương Minh không cho rằng có cái hạt giống gì mà không thể trồng lên ở làng du lịch, đợi khi long mạch chậm rãi sống lại, theo Long Mạch Chi Khí nồng nặc, vùng đất kia chính là nơi thích hợp để trồng mấy loại linh thảo linh vật này nhất.
"Hừ, đừng suy nghĩ, cho dù hạt giống cũng vô cùng trân quý, lão phu không vô nghĩa với ngươi, chờ tới khi đưa ngươi đến chỗ trưởng lão rồi, ta có thể xem như đã hoàn thành nhiệm vụ."
Phương Hải không muốn nhìn thấy Phương Minh thêm một phút giây nào nữa, hơn nữa hắn cũng buồn bực, dựa theo những lời Cửu trưởng lão nói, hẳn là phong cách hành vi của Phương Minh phải rất thành thục mới đúng, hơn nữa cũng rất có chừng mực, nhưng sao hắn nhìn thế nào cũng thấy kẻ này giống một tên vô lại hơn.
Phương Hải cũng không biết, đây là Phương Minh cố ý làm như vậy, cũng là ý định đã nảy sinh sau khi Phương Minh nhìn thấy cô của mình, đó chính là con khóc mẹ mới cho bú!
Bản thân mình còn chưa nhận tổ quy tông đâu, nhưng nếu nhà họ Phương muốn để cho mình nhận tổ quy tông, không thể không nỗ lực chút gì đó sao được? Cho nên cậu quyết định thay đổi tính cách của mình, ngược lại tự biến bản thân thành một tiểu bối, những trưởng lão kia cũng sẽ không thật sự tính toán với mình.
"Hải lão ca, lão ca chờ đệ một chút, cho dù không để cho đệ hạt giống kia cũng không sao, vậy đến lúc đó phân phối cho đệ mấy đệ tử trong Đường để sử dụng, ah đúng rồi, Hải lão ca, lão ca có con gái không?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Phương Minh lại tự hỏi tự trả lời, "Không đúng, lão ca đã cao tuổi như thế rồi, hẳn tuổi tác của con gái lão ca cũng không nhỏ, nói sai rồi, lão ca có cháu gái hay không?"
Phốc!
Phương Hải đi ở phía trước thiếu chút nữa lảo đảo một cái té lăn trên đất, cái gì gọi là bản thân mình cao tuổi rồi? Ngươi cũng biết ta đã lớn tuổi rồi, vậy mà ngươi còn theo ta xưng huynh gọi đệ, về phần cháu gái, đó là nghĩ cũng đừng nghĩ, làm sao lão phu có thể đẩy cháu gái mình vào hố lửa?
Mặc dù nói đồng tộc không thể cưới hỏi, nhưng đó là chỉ người thân trong ba đời mà thôi, nhưng toàn bộ nhà họ Phương có mười vạn tộc nhân, mấy trăm chi nhánh, có mấy chi suốt vài trăm năm chưa từng thông hôn với nhau, huyết thống đã sớm nhạt tới không thể nhạt hơn, cho nên chuyện cưới hỏi người cùng tộc ở nhà họ Phương cũng không phải là chuyện không được phép.
Phương Hải tự mình đi về phía trước, Phương Minh bĩu môi, "Không trả lời đệ, xem ra là thật sự có cháu gái."
...
Tốc độ của Phương Hải lại nhanh thêm mấy phần.
Cách đỉnh núi chỉ còn chừng trăm mét , một tòa đại điện khí thế huy hoàng xuất hiện ở trước mặt Phương Minh, mà Phương Hải thấy đại điện này coi như có thể thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cục cũng tới rồi, rốt cục cũng có thể ném tên vô lại này đi rồi.
Cửa đại điện, có bảy tám vị lão giả cười tủm tỉm đứng ở nơi đó, mấy ông lão này ngoại trừ có một hai vị là đường chủ, những thứ khác đều hộ pháp của nhà họ Phương.
Hộ pháp, là tồn tại ngang hàng với đường chủ ở nhà họ Phương, chỉ là bởi vì có ít người chỉ thích thanh tu không muốn quản lý sự vụ, cho nên mới không đảm nhiệm chức đường chủ.
Sau khi những ông lão này nghe nói Phương Minh tới, đều cố ý chờ đợi ở tại chỗ này, bọn họ muốn gặp vị được xưng là thiên tài kiệt xuất nhất của nhà họ Phương này một lần, đương nhiên, cũng có một nguyên nhân rất lớn là bởi vì Phương Minh là con của Phương Chính.
Phương Chính là ai?
Một đời trẻ tuổi nhà họ Phương không biết, thế nhưng mấy đường chủ và hộ pháp như bọn họ lại rất rõ ràng, nói không khoa trương chút nào, bọn họ là người đã nhìn Phương Chính lớn lên, dưới cái nhìn của bọn họ thiên phú của Phương Chính đã rất biến thái, mà bây giờ nghe nói thiên phú của con trai Phương Chính càng biến thái hơn, làm sao có thể không làm cho bọn họ hiếu kỳ.
Nếu như không phải bởi vì những đường chủ hộ pháp khác không thể phân thân được, đoán chừng người đứng ở chỗ này sẽ càng nhiều.
Người có tên cây có bóng, loại chuyện một nhà hai biến thái này quá hiếm thấy.
Cho nên, tầm mười vị đường chủ và hộ pháp này vừa thấy Phương Minh xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ, lập tức đều không hẹn mà cùng thả ra uy áp đánh về phía Phương Minh, tất cả khí thế đều đã tập trung vào Phương Minh.
Phương Hải cũng cảm nhận được những lão gia hỏa này không có ý tốt, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ nhìn thấy, thậm chí còn cố ý cách Phương Minh hơi xa một chút, hả hê nhìn về phía Phương Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận