Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 259: Xuất xứ câu đối

Chương 259: Xuất xứ câu đối
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-----------------------
“Ta đánh chết hai thằng nhãi các anh.”
Tính Trần lão gia khá nóng, hồi còn trẻ đã như vậy. Tuy mấy năm nay tuổi càng cao cũng tu tâm dưỡng tính nhiều, nhưng cái tính nóng nảy vẫn không hề thay đổi.
Thước sắt vung lên, hai anh em Trần Đại Lương tất nhiên phải đi trốn. Nhưng họ đi trốn, ông cụ lại càng không vui.
Ông cụ càng đi tìm khắp nơi, hai người này lại càng cố đi trốn, cũng không ai dám đứng ra can ngăn. Người nhà họ Trần biết tính tình của ông cụ, còn nhân viên thì làm sao dám nhúng tay vào chuyện gia đình của cô chủ chứ.
“Ông đây nuôi hai thằng nhãi các anh, vậy mà giờ còn dám trốn!”
Ông cụ giận điên lên rồi!
“Chúng ta đã lớn đến từng này tuổi, không lẽ còn phải chịu mất mặt bị đánh trước mặt nhiều người như vậy sao?!”
Hai anh em Trần Đại Lương trên mặt đầy uất ức. Tức quá mà, họ bị mất hết mặt mũi rồi.
“Ba, con có chuyện muốn nói, ba có thể bỏ thước xuống trước được không?” - Trần Đại Lương thử cách để ba mình từ bỏ ý định đánh người.
“Không được.”
“Ba, ba đã lớn tuổi rồi, nếu bị thương, hoặc không cẩn thận bị trật eo vậy thì không tốt lắm đâu. Quân tử động khẩu không động thủ mà.” - Đồng chí Trần Đại Chiêu quan sát tình hình địch ta cũng lên tiến lên phân tích, ý đồ muốn ông cụ từ bỏ ý định.
“Ta bị trật eo? Cho dù ta có bị trật eo thật thì trước tiên cũng phải đánh phế hết hai đứa anh.”
Ông cụ giận lắm rồi. Lúc này Nhan Hải lại từ phòng bao đi ra, nhìn cảnh tượng ngoài đại sảnh, vẻ mặt trào phúng: “Ông nội Trần, ông lại đến đây làm gì? Nhà họ Trần còn có thể chọn con đường khác sao?”
Lời nói của Nhan Hải rốt cuộc cũng làm ông cụ bình tĩnh lại. Ông nhìn Nhan Hải: “Lúc ông đây ra ngoài lăn lộn, không biết anh còn đang ở đâu, cút mẹ ngay cho ta!”
Tính ông cụ rất nóng, mắt trợn trừng khiến Nhan Hải cảm thấy sợ hãi. Người có tên, cây có bóng. Chuyện về thời trẻ của ông cụ nhà họ Trần anh ta có nghe biết một chút. Đó là một người hung mãnh đúng chuẩn, nóng nảy hết thuốc chữ.
“Hừ, tôi không thèm cãi với mấy người nữa. Dù sao thời gian nhà họ Trần ông còn sống cũng không còn nhiều nữa đâu, cứ chờ đấy.”
Nhan Hải cảm thấy hơi sợ ông cụ nhà họ Trần, cuối cùng dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Trần Tâm Di rồi đi ra khỏi cửa.
“Đùa gì vậy? Thằng khốn nạn đó mà cũng đòi lấy cháu gái ta? Đúng là nằm mơ.”
Ông cụ phun một bãi nước bọt về phía Nhan Hải, bỗng phát hiện Phương Minh và Tiền Gia Lý liền nhíu mày: “Thật ngại quá, hôm nay tiệm trà chúng tôi đã đóng cửa. Mời quý khách ra về.”
Tiền Gia Lý gật đầu. Nếu nhà chủ tiệm có chuyện, vậy họ phải đi là đúng rồi. Nhưng ông vừa mới đi được vài bước mới phát hiện Phương Minh không đi theo cùng mà vẫn đứng yên tại chỗ.
“Cậu Phương?”
Tiền Gia Lý thấy khó hiểu, lập tức nhìn Trần Tâm Di. Không lẽ cậu Phương thật sự coi trọng cô Trần, nhưng cậu Phương hình như có bạn gái rồi mà, ngôi sao nổi tiếng tên Hàn Kiều Kiều ấy.
Cô Trần đây, ngoại hình cũng không tệ, tuy không đẹp như cô minh tinh kia, nhưng lại có cảm giác như gái nhà lành, nếu cậu Phương thích cũng là chuyện rất bình thường.
Đàn ông mà, ai lại không thích cái đẹp. Nhớ hồi còn trẻ ông cũng từng là nam thần và tình thánh nổi tiếng của trường, không biết bao nhiêu nữ sinh đã bị ông bắt làm tù binh.
Ánh mắt Phương Minh không dừng trên người Trần Tâm Di, mà là nhìn về phía ông cụ nhà họ Trần, nhìn cho đến khi ông cụ nhà họ Trần cũng chịu không nổi, không thể không ho khan vài tiếng, hỏi: “Cậu còn nhỏ tuổi như vậy, sao cứ nhìn tôi chằm chằm thế?”
“Bốn mươi năm trước, có một thanh niên đi ngang qua một ngọn núi hoang. Vì trời đang mưa to, để trú mưa, chàng trai đã chạy vào một ngôi chùa cách đó không xa, vừa lúc ấy trong chùa có một vị hòa thượng và một đạo sĩ đang pha trà tham thiền luận đạo.”
Phương Minh chậm rãi nói, trên khuôn mặt già nua của Trần lão gia vốn khó hiểu bèn trở nên khiếp sợ, trong mắt ông hiện lên vẻ khó tin.
“Nói cái gì không hiểu gì hết, mau đi nhanh dùm cái.”
Trần Đại Chiêu nhịn không được muốn đuổi người, Trần lão gia liền đập mạnh cây thước sắt xuống bàn: “Đồ ranh con, câm miệng ngay cho ta.”
Ông cụ trợn mắt nhìn như muốn ăn thịt người. Trần Đại Chiêu bị dọa co rụt cổ lại, không dám hó hé thêm tiếng nào nữa.
“Chàng trai, nói tiếp đi.” - Đối diện với Phương Minh, ngữ khí ông cụ liền thay đổi, trở nên rất nhẹ nhàng.
Phương Minh mỉm cười: “Chàng trai vốn chỉ muốn trú mưa, nhưng lần đó anh đã nhìn thấy bản lĩnh thần kỳ của vị hòa thượng và đạo sĩ, một năng lực thần kỳ đã phá vỡ nhận thức của anh, làm cho anh biết được, hóa ra trên đời này đúng là có cao nhân như thần tiên vậy.”
“Chàng trai vô cùng kích động. Anh cảm thấy đây là duyên phận ông trời đã ban cho anh, vậy nên anh đã thỉnh cầu hai vị cao nhân thu nhận anh làm đồ đệ, truyền bản lĩnh lại cho anh.”
“Thế nhưng, người đạo sĩ kia không có ý định thu nhận đồ đệ, còn vị hòa thượng thì lại cho chàng trai một đề bài, chính là bảo chàng trai ra câu đối vế sau với dòng chữ trước cổng chùa.”
“Chàng trai trầm tư suy nghĩ cả nửa tháng, cuối cùng vẫn không thể đưa ra vế đối phù hợp nên đành phải bỏ cuộc. Tuy nhiên vị hòa thượng kia thấy nghị lực chàng trai không tệ nên đã nhận chàng trai làm đồ đệ, truyền lại một số bản lĩnh cho chàng trai xong thì để chàng trai xuống núi ra đi.”
Nghe đến đó, ông cụ nhà họ Trần rốt cuộc không nhịn được nữa: “Cậu là ai? Sao cậu biết được chuyện này?”
Ông cụ nhà họ Trần quả thật đã bị kinh sợ, bởi chàng trai trong lời kể của Phương Minh chính là ông, cũng chính trong một lần trú mưa năm đó đã làm thay đổi cuộc đời ông.
Tuy chỉ là đệ tử không chính thức của sư phụ, nhưng nhờ vào bản lĩnh mà sư phụ đã truyền lại cho ông, ông mới có thể lăn lộn ngoài đời thuận buồm xuôi gió như vậy, nhà họ Trần mới được huy hoàng như ngày hôm nay.
Nhưng việc này ông không hề kể cho bất kỳ ai, cả nhà họ Trần chỉ có mình ông biết. Còn trên đời cũng chỉ có ba người biết việc này, một là sư phụ ông, hai là ông, người cuối cung chính là người đạo sĩ tiền bối kia.
“Bởi vì tôi chính là đồ đệ của người đạo sĩ đó.” - Phương Minh chậm rãi đáp.
Lúc trước nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Trần lão gia, Phương Minh biết mình đã đoán đúng. Trên thực tế, lúc cậu nhìn thấy câu đối ngoài cửa tiệm trà, cậu liền nhớ đến câu chuyện mà sư phụ cậu đã kể năm xưa.
Vế trên này, trên thực tế cũng không phải là xuất hiện ở chùa từ lâu, mà là trước đây lúc sư phụ cậu vào chùa, nhìn thấy hòa thượng trong chùa đang pha trà, liền viết vế trên này.
Nhưng chỉ có một vế trên này cũng đủ làm khổ vị hòa thượng kia. Vị hòa thượng mất mười năm ròng rã để vắt óc suy nghĩ ra vế dưới tương xứng, suýt chút nữa đã sinh ra tâm ma.
Sư phụ cậu mười mấy năm sau thì trở lại chùa, biết hành động của mình lúc đó đã mang đến đau khổ lớn như vậy cho hòa thượng, trong lòng cũng có chút áy náy. Vì vậy, ông ở trong chùa suốt một tháng, cùng vị hòa thượng kia ngồi thiền luận đạo, cuối cùng mới làm vị hòa thượng đó buông bỏ chấp niệm.
Nội dung ngồi thiền luận đạo cụ thể thì Phương Minh không biết. Sư phụ cậu chỉ nhắc một chút về chàng trai, chẳng qua là Phương Minh ghi nhớ rất giỏi, khi nhìn thấy câu đối kia liền liên tưởng đến chuyện này.
Hơn nữa, nhà họ Trần rõ ràng không phải gia đình giàu có bình thường, nếu không Trần Tâm Di sẽ không biết phong thủy, Nhan Hải cũng sẽ không nói nhà họ Trần sắp bị diệt.
Liên hệ những điều này với nhau, Phương Minh liền đoán ông cụ nhà họ Trần chính là chàng trai năm xưa.
Nếu trước đây chỉ là nghi ngờ, thì bây giờ từ cách nói chuyện của Trần lão gia cậu đã hoàn toàn chắc chắn, ông cụ nhà họ Trần chính là chàng trai năm đó.
“Cậu là đồ đệ của vị đạo sĩ tiền bối kia?”
Trần Hán Sinh mang theo vẻ ngạc nhiên đánh giá Phương Minh. Tuy ông chỉ là đệ tử không chính thức của sư phụ mình, nhưng sư phụ ông cũng đã từng nói, trong những người lợi hại nhất mà ông ấy đã từng được thấy, vị đạo sĩ tiền bối kia có thể được xếp là một trong ba người đứng đầu.
Lúc ấy Trần Hán Sinh nghe thế cũng tỏ ra tò mò bèn hỏi: “Sư phụ, vậy sư phụ và vị đạo sĩ tiền bối đó ai lợi hại hơn?”
“Chênh lệch như đèn đom đóm và ánh trăng sáng.”
Đây là một câu trả lời khiến Trần Hán Sinh vô cùng khiếp sợ. Mà cũng chính vào lúc đó, Trần Hán Sinh mới biết được, người đạo sĩ trông có vẻ khá trẻ kia lại là một cường giả ghê gớm như vậy.
Những người ở đây, nghe thấy cuộc đối thoại giữa Trần Hán Sinh và Phương Minh cũng hiểu được ít nhiều. Trần Tâm Di nhẹ nhàng nói: “Ông nội là đệ tử trên danh nghĩa của vị hòa thượng kia. Người đó là đồ đệ của vị đạo sĩ. Nói cách khác hai người có vai vế ngang nhau rồi.”
“Xin hỏi danh tính của tiểu huynh đệ đây?”
“Phương Minh.”
“Hóa ra là Phương sư đệ, tha thứ cho sư huynh ta lúc trước vô lễ, không nhận ra là sư đệ.”
Đối với cách xưng hô của Trần Hán Sinh, Phương Minh cũng không từ chối. Trước kia sư phụ cậu và vị hòa thượng kia ngồi thiền luận đạo, song phương giao lưu với nhau, quan hệ giống như thầy tốt bạn hiền. Nhìn từ điểm đó, Trần Hán Sinh gọi cậu là sư đệ cũng không có gì không ổn cả.
“Phương sư đệ đã đến đây, ta hẳn nên long trọng tiếp đãi, nhưng nhà họ Trần ta đúng lúc này đang gặp một số chuyện. Như vậy đi, nếu Phương sư đệ không ngại thì cứ để lại cách thức liên lạc, đợi đến khi nhà họ Trần ta giải quyết xong chuyện thì sư huynh sẽ bồi tội lại cho Phương sư đệ.”
Sau cơn khiếp sợ ngắn ngủi, Trần Hán Sinh lấy lại tinh thần. Ông biết nhà họ Trần gặp phải nạn gì, vậy nên ông không muốn lôi Phương Minh vào chuyện này.
Dù sao, đây cũng là chuyện của nhà họ Trần.
“Trần sư huynh, trước đó đệ có nghe một số tin, hình như nhà họ Trần sẽ gặp phải kẻ thù mạnh lắm, không biết sư huynh có thể kể cho đệ biết được không?”
Phương Minh mở miệng, bởi cậu nhớ lúc trước sư phụ đã từng nói với cậu. Nguyên văn lời nói của sư phụ là: “Con lừa ngốc đó có tuệ căn thật, hơn nữa còn là đại tuệ căn. Chỉ có điều lại quá cứng nhắc quá bướng bỉnh, làm cho ta mỗi lần cùng hắn luận đạo chỉ muốn lấy gậy đập cho hắn ngất luôn. Sau này con có cơ hội thấy phần mộ của hắn thì giúp ta thắp cho hắn mấy nén hương.”
Tuy sư phụ nói hơi khó nghe, nhưng cậu biết sư phụ thật sự xem sư phụ của Trần Hán Sinh là bằng hữu. Bởi vì ngoài người này ra, sư phụ cậu không hề dặn cậu giúp thầy thắp hương cho ai nữa cả.
Vì lẽ đó, nhà họ Trần gặp rắc rối, nếu cậu có thể giúp được chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ.
“Phương sư đệ, ta không muốn đệ bị liên lụy…”
Trần Hán Sinh có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy nụ cười kiên định trên khuôn mặt Phương Minh, rốt cuộc vẫn thỏa hiệp, đồng thời cũng nhìn về phía Trần Tâm Di: “Tâm Di, đến nông nỗi này rồi, ông nội cũng sẽ không giấu con nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận