Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 544: Tưởng tượng về làng du lịch

Chương 544: Tưởng tượng về làng du lịch
Có lẽ là cảm nhận được Phương Minh không có ác ý, ông lão cuối cùng cũng chịu nói rõ quá khứ của ông ta, mà Phương Minh nhờ đó cũng đã biết tên của ông lão: Thường Hộ Quốc.
Thường Hộ Quốc sinh ra trong nhà giàu sang, cha mẹ đều là những du học sinh ở nước ngoài, sau đó về nước đảm nhiệm công tác ở bộ giáo dục, nhưng mà theo sự kiện 918 bùng nổ, gia đình của ông lão phá sản, cha mẹ cũng hi sinh vì nhiệm vụ, chỉ có một mình Thường Hộ Quốc có thể may mắn thoát được.
Cha mẹ Thường Hộ Quốc hẳn là nhân sĩ yêu nước, bằng không mà nói trước đây bọn họ cũng sẽ không lựa chọn về nước, cũng sẽ không đặt cho con trai mình cái tên Thường Hộ Quốc này, mà Thường Hộ Quốc trên người lấy hận nước thù nhà, hai năm sau đó ông lựa chon gia nhập quân đội Quốc Dân Đảng.
Bốn năm chiến đấu, trên tay Thường Hộ Quốc đã giết không ít kẻ thù còn có hán gian, song sau khi kháng chiến 45 năm chấm dứt, đối mặt với nguy cơ bùng nổ nội chiến, Thường Hộ Quốc lựa chọn rời khỏi quân đội đi tới huyện Giang Thành, mai danh ẩn tích ở đây.
Ở vào những năm chiến loạn kia có rất nhiều người chạy nạn đến địa phương khác định cư, do đó không ai cảm thấy kỳ quái khi Thường Hộ Quốc xuất hiện ở đây, mà sau khi Thường Hộ Quốc mai danh ẩn tích định cư ở đây cũng không lấy vợ sinh con, bởi vì vào năm đó, nếu như một khi thân phận của hắn bị bại lộ, như vậy người nhà của ông ta cũng sẽ bị liên lụy, cho nên ông không dám kết hôn.
Nhiều năm như vậy, Thường Hộ Quốc vẫn luôn phải sống cô độc một mình, thậm chí không dám buôn bán trao đổi gì, không dám vào thành cũng không dám giao lưu cùng những người khác trong làng, trong mắt những người cùng thôn, Thường Hộ Quốc là một người cô tịch.
Cho nên, Thường Hộ Quốc cũng không biết mấy năm gần đây, dưới sự kêu gọi của toàn thể người dân trong nước, cấp trên cũng đã thừa nhận bọn họ đều là những cựu chiến binh đã từng vì dân mà chảy máu, cũng thừa nhận chiến công của bọn họ.
Điểm này có thể nhìn rõ từ trong nội dung phim truyền hình mấy năm gần đây, hình tượng của quốc quân đã không còn cảnh vô cùng đen tối xấu xa như trước, mà những binh sĩ vì chiến đấu mà đổ máu đó cũng được mọi người biết tới.
Trận chiến Tùng Hỗ, trận chiến Thượng Cao, trận chiến Từ Châu, huyết chiến ở Côn Lôn, ba lần chiến đấu ở Trường Sa, chiến dịch Miễn Điền... Còn có Quế Quân, Xuyên Quân, đây đều là những trận chiến mà mấy triệu quân nhân nhiệt huyết đánh nhau chết sống, mới ngăn cản âm mưu cùng dã tâm của kẻ thù muốn nhanh chóng diệt Trung Quốc, nhờ đó mới thu được thắng lợi cuối cùng.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là, những cựu binh trước đây còn sống đa số người đều đã qua đời, mà những người chưa qua đời, đa số người trong giai đoạn đầu đều lựa chọn mai danh ẩn tích giống Thường Hộ Quốc.
"Ông à, hiện tại quốc gia cùng dân chúng đều đã tán thành chiến công của các ông rồi, không cần phải mai danh ẩn tích nữa."
Xe dừng ở trong thôn, trên đường đi lên núi Lí Khả cùng Hạ Tuyền cũng đã biết thân phận của ông lão, đều cảm thấy kính nể, bất kể như thế nào, những ông lão như vậy đều xứng đáng nhận được sự kính trọng từ bọn họ, bọn họ hiện tại có thể có được cuộc sống hòa bình chính là dựa vào ông lão cùng các chiến hữu của ông dùng tánh mạng đổi lấy.
Cổn cổn lang yên, phong hỏa liên,
Uy nô phạm biên! Cầm thú quân,
Như khu hổ lang, luy luy huyết án!
Dương tử giang thủy tẫn xích nhiễm, kim lăng thành hạ thành quỷ quan, ngọc toái giả, tam thiên ngũ bách vạn, thực khả thán!
Cự long khí, lăng tiêu hán, ỷ trường kiếm, xuất ngọc quan!
Trung hoa hảo nhi nữ, cộng phó quốc nan!
Côn lôn quan thượng chấn địch đảm, lang nha sơn hạ dịch thủy hàn,
Trảm uy tặc, dương ngã trung hoa uy, thanh vân gian.
(Dịch:
Khói báo động cuồn cuộn, gió lửa nổi lên,
Uy nô tiến vào biên giới, quân cầm thú,
Như đuổi hổ báo, huyết án buồn khổ!
Dương Tử Giang nước nhuộm đỏ thẫm, dưới thành Kim Lăng biến thành quỷ môn quan, người trở thành ngọc nát, 35 triệu, thực đáng tiếc!
Khí rồng dâng cao tận trời, ỷ trường kiếm, ra ngọc quan!
Những cô gái Trung Hoa, cùng đối phó quốc nạn!
Côn Lôn đóng cửa khiến địch khiếp đảm, dưới chân núi Lang nha dịch thủy hàn,
Trảm hết lũ trộm lập uy cho Trung Hoa ta, giữa mây xanh.)
Những lão binh này không nên bị lãng quên, bọn họ cũng nên được hưởng thụ đãi ngộ của cựu chiến binh.
"Đúng vậy, ông à, hiện tại chính phủ đã công khai chính sách, chỉ cần ông nói thân phận của mình cho chính phủ, chính phủ sẽ bố trí người tới chăm sóc cho ông, lại còn bồi thường cho ông nữa." Hạ Tuyền cũng nói theo.
"Không được, như vậy đã rất tốt rồi."
Thường Hộ Quốc lắc đầu, ông ta đã đến tuổi phải xuống mồ, thứ ông muốn không phải vật chất, quốc gia đã giúp bọn họ lấy lại danh dự, như vậy là đủ rồi, chí ít những chiến hữu đã hi sinh năm đó của ông có thể nhắm mắt.
Bởi vì Thường Hộ Quốc mà tâm tình đám người Phương Minh có chút trầm trọng,
Chẳng qua khi đi tới đỉnh núi nhìn thấy những cây ăn quả kia, cảm xúc của Hạ Tuyền biến thành kích động.
"Ông chủ Tần, cây ăn trái kia..."
Khó trách Hạ Tuyền kích động, từ góc độ này của hắn nhìn lại những cây ăn quả kia thật sự là sai trĩu, mỗi một cây ăn quả đều phải hơn nghìn cân chứ chẳng đùa.
Đợi tới khi đi đến phía đập chứa nước, có thể nhìn thấy số đào ở đây trong khoảng cách gần, Hạ Tuyền càng thêm kích động, ở đây tối thiểu có hơn vạn cân quả đào, dựa theo cái giá mà hắn đã âm thầm suy đoán, nói cách khác chỉ là những quả đào này liền có giá trị hơn triệu, lợi nhuận tối thiểu có năm trăm ngàn.
"Anh Hạ đừng gấp, ông lại đây nếm thử táo cùng táo xanh của tôi, còn có hoa quả khác."
Phương Minh dẫn Hạ Tuyền đi tới vườn trái cây, nói Hạ Tuyền hái những trái cây khác ăn thử một lần, ngay từ đầu Hạ Tuyền vẫn còn nghi ngờ, nhưng sau đó trên mặt chỉ còn lại vẻ khiếp sợ cùng miệng há lớn.
"Ông chủ Tần, mấy trái cây này của ông quả thật… Thật là tuyệt vời! Lúc trước tôi còn có chút hoang mang, quả đào ngon như vậy vì sao không có nhiều loại quả hơn đây? Hiện tại tôi biết rồi, hoa quả khác cho dù không ngon hơn quả đào này những cũng không kém bao nhiêu.."
Hồi lâu sau Hạ Tuyền mới từ trong trạng thái khiếp sợ tỉnh táo lại, chẳng qua theo sau chính là cười khổ nói: "Ông chủ Tần, thật ra tuy rằng tôi tự bản thân không phải là người nghèo trong cái trấn này, nhưng thật sự là không thể nuốt trôi hết số hoa quả ở chỗ này."
Trong lòng Hạ Tuyền biết rõ những hoa quả này sợ rằng giá cả đều không rẻ, nếu hắn gán hết tài sản cho ngân hàng để vay tiền hẳn là có thể được mấy triệu đấy, nhưng đây là toàn bộ tiền tài của hắn, cho dù hắn lại có lòng tin hơn nữa cũng không dám liều mạng như vậy.
Dù sao đây cũng chỉ là hoa quả, mà hoa quả chỉ có thể bảo quản trong thời gian nhất định thôi đấy, nếu sau thời gian đó mà vẫn chưa bán được, vậy khác gì số hoa quả đó sẽ bị hủy hoại trong tay hắn ta chứ?
"Anh Hạ, để tôi nói trước, tôi có một mối làm ăn muốn hợp tác với ông, của phương thức hợp tác tôi muốn nói cũng không phải để anh Hạ giúp tôi bán hoa quả." Phương Minh cười cười trả lời.
"Không phải để tôi bán hoa quả giúp cậu, vậy phải hợp tác như thế nào?"
Hạ Tuyền thực sự là không nghĩ ra được còn có phương thức hợp tác nào khác nữa, cho nên vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Phương Minh.
Ngón tay của Phương Minh chỉ xuống phía dưới, nói: "Anh Hạ, lúc tới đây anh cũng thấy đấy, ở đây chỉ có một con đường núi, cho nên việc đi lên núi cùng xuống núi rất phiền phức, ý của tôi là xây dựng một con đường ở đây, sau đó xây dựng nơi này thành một làng du lịch giống như Nông Gia Nhạc."
Không sai, đây là suy nghĩ trong đầu Phương Minh lúc trước.
Tập đoàn Long Giang kia không phải đã công bố với bên ngoài muốn khai phá nơi này thành một làng du lịch ấy ư? Nếu tập đoàn Long Giang có thể khai phá, vậy cậu cũng có thể khai phá, đương nhiên hiện tại quan trọng nhất là xây sửa một con đường đi thông với đập nước.
"Xây sửa một con đường, chi phí sợ rằng không thấp, hơn nữa tôi nói thật, tuy rằng hoa quả này của cậu rất ngon nhưng còn không đến mức có thể thu hút tất cả mọi người đến đây, hơn nữa cả huyện thành này cũng chỉ lớn như vậy, lượng người cũng chỉ có vậy mà thôi, tiêu phí cũng không bao nhiêu, chỉ sợ đến lúc đó lại không thu hồi vốn được."
Hạ Tuyền nói đều là lời nói thật, hơn nữa theo hắn thấy, cái gì mà làng du lịch… Đều là giả, thực tế nhất vẫn là bán những hoa quả này, đây mới là con đường an toàn lợi ích nhất.
"Đường, không cần phải xây dựng quá dài cùng quá tốt."
Trong mắt Phương Minh có thâm ý, ở trong kế hoạch của cậu, đường này chỉ cần xây tới phía bên sườn núi là được rồi, đoạn còn lại nếu có người nào muốn qua thì cứ tự đi, hơn nữa, thứ cậu muốn bán không chỉ có hoa quả, còn có cả thủy hải sản bên dưới đập nước này.
Hơn nữa còn có một điểm mà cậu không cách nào nói rõ, nơi này là vùng đất long mạch sống lại, nếu ở nơi này con người sẽ nhận được rất nhiều lợi ích, đến lúc đó cậu sẽ cố ý đi tìm mấy nơi có Long Mạch Chi Khí tương đối nồng đậm, sau đó xây dựng mấy căn nhà gỗ ở đấy, cung cấp một nơi cho khách du lịch ở lại.
"Anh Hạ, ông đi theo tôi đi."
Phương Minh dẫn theo Hạ Tuyền về tới đập chứa nước: "Người tới nơi này nghỉ ngơi du lịch có thể tự mình hái hoa quả, mặt khác còn có thể tự mình câu cá, tất cả mọi dụng cụ đều sẽ được cung ứng miễn phí, tôi chỉ thu tiền vé vào cửa, đương nhiên nếu như có người muốn tới đây mua cũng có thể, cho nên hiện tại tôi cần nhất kỳ thực không phải đường mà là tuyên truyền."
Dựa vào viễn tưởng về làng du lịch này đã cho thấy Phương Minh nhắm tới đối tượng khách du lịch không phải chỉ là đoàn khách bình thường, bởi vì những người khách bình thường này cũng không tiêu phí bao nhiêu tiền.
"Vậy cậu định thu giá vé vào cửa là bao nhiêu?" Hạ Tuyền hiếu kỳ hỏi.
"Vé vào cửa tham quan bình thường 688, nếu như muốn vào ở thì vé vào cửa từ 1888 đến 88888, ừm, không bao gồm phí nấu nướng ăn uống."
Rầm!
Nghe được lời nói của Phương Minh, Hạ Tuyền lảo đảo không đứng vững vấp ngã trên mặt đất.
"Ông chủ Tần, cậu đang nói nghiêm túc sao?"
"Đương nhiên."
Phương Minh gật đầu: "Mấy cái gọi là phòng tổng thống của khách sạn năm sao cao cấp trong thành phố giá cả không phải còn đắt hơn vậy nhiều sao? Cái giá tiền này của tôi hẳn không coi vào đâu đi."
"Không coi vào đâu?"
Giọng nói của Hạ Tuyền cao hẳn: "Ông chủ Tần, người ta là khách sạn năm sao, hoàn cảnh tốt, hơn nữa phục vụ cũng rất tốt, ở chỗ này của cậu..."
"Phục vụ? Chỗ tôi không có phục vụ, nếu muốn ở thì ở, còn không muốn ở cũng không sao cả."
Nghe được câu trả lời của Phương Minh, Hạ Tuyền không biết nên nói cái gì, theo hắn thấy đây tuyệt đối là một hạng mục thất bại.
"Anh Hạ, nếu như ông không muốn hợp tác thì chúng ta không ngại lấy một loại hình thức khác đến hợp tác, đó chính là giao dịch giống với giao hàng theo kỳ hạn, mấy cây ăn quả này của tôi hàng năm đều phải nở hoa kết trái, Anh có thể mua số hoa quả năm sau của tôi, giá tiền hoa quả mà tôi bán cho ông toàn bộ đều là 30 đồng một cân, mà nếu như sang năm tôi không bán thì tôi sẽ lấy giá năm mươi đồng một cân để thu hồi nó từ trên tay Anh Hạ."
Phương Minh thiếu tiền, mà Hạ Tuyền có tiền, nếu Hạ Tuyền không coi trọng hạng mục này, vậy cậu sẽ dùng loại hình thức này để vay tiền từ trên tay Hạ Tuyền.
Hạ Tuyền rơi vào trầm ngâm, loại phương thức hợp tác này quả thật hắn ta chưa từng nghĩ tới, chẳng qua suy nghĩ kỹ một chút, cái phương thức hợp tác này cũng không tồi đấy, bởi vì hắn sẽ không thiệt thòi.
"Cậu muốn bao nhiêu tiền?" Một lúc sau, Hạ Tuyền hỏi.
"2 triệu."
Đây là định giá sơ bộ trong lòng Phương Minh, xây phòng gỗ không cần nhiều tiền quá, trên núi này có cây cối sẵn, chỉ cần mời mấy người thợ mộc là được rồi, chủ yếu là tuyên truyền.
"Tốt, cứ hợp tác dựa theo cái phương thức này."
Hạ Tuyền đáp ứng, 2 triệu hắn có thể thu gom được, hơn nữa loại phương thức hợp tác này với hắn mà nói cũng có chỗ tốt, đó chính là hắn có thời gian một năm đi mở rộng thị trường tiêu thụ, đợi sang năm khi thời gian hợp đồng có hiệu lực, hắn có thể trực tiếp mang hoa quả chuyển ra ngoài bán đi.
"Hợp tác vui vẻ."
Trên mặt Phương Minh cũng lộ ra dáng tươi cười, sau khi giải quyết vấn đề tiền bạc liền quay qua nói với Hạ Tuyền cùng Thường Hộ Quốc: "Thời gian cũng không sớm, tôi làm một bữa cơm mời mọi người, để mọi người nếm một chút đặc sản nơi đây của tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận