Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 888: Chôn cất tiên nhai (1)

Chương 888: Chôn cất tiên nhai (1)
Phương Minh cũng không hiểu rõ lai lịch của Phương Bảo Bảo này lắm, nhưng từ lệ khí cùng hơi thở tà ác mà Phương Bảo Bảo này biểu hiện ra khi bọn họ đánh nhau lúc mới gặp mặt đã nói cho cậu biết, đây tuyệt đối là một tuyệt thế hung ma.
Huống chi trước đây thụ linh kia còn cố ý nhắc nhở cậu, vì phong ấn Phương Bảo Bảo mà có tới hơn trăm vị cường giả đứng đầu phải hi sinh tính mệnh, một khi để Phương Bảo Bảo mở ra phong ấn, tất nhiên sẽ khiến thế giới đại loạn.
Chính là bởi vì hai điểm này, lúc này Phương Minh mới có dáng vẻ tràn đầy đề phòng như thế, thậm chí trong lòng còn động sát cơ, nếu như Phương Bảo Bảo thật sự có uy hiếp lớn như vậy, cậu sẽ không lưu tình, mà sẽ trực tiếp ra tay diệt cậu bé.
Dường như cảm nhận được sát ý của Phương Minh, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Phương Bảo Bảo cũng biến thành nghiêm túc hẳn lên, hai tay càng là bắt đầu huy động, điều này làm cho vẻ mặt Phương Minh trở nên nghiêm nghị, liền muốn ra tay.
"Ô ô!"
Nhưng mà sau một khắc, tiếng gào thét khóc rống đột nhiên truyền ra từ trong miệng Phương Bảo Bảo, thanh âm này trực tiếp truyền ra ngoài gian phòng, khiến Lương Quỳnh đang bận rộn trong nhà bếp phải vội vã chạy vào.
"Bảo Bảo làm sao vậy?"
Bởi vì lo lắng mà dao phay trên tay Lương Quỳnh còn chưa buông xuống, cứ như vậy đứng ở cửa, nghi hoặc nhìn hai cha con Phương Minh cùng Phương Bảo Bảo này.
"Bà nội, cháu nhớ mẹ, cha lại không chịu dẫn cháu đi tìm mẹ."
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Phương Bảo Bảo mang nước mắt, bộ dáng kia khiến tình thương của mẹ trong lòng Lương Quỳnh lập tức tràn lan, bất chấp tất cả, trực tiếp tiến lên ôm Phương Bảo Bảo vào lòng, Phương Minh muốn ngăn cản cũng không kịp.
"Bảo Bảo không khóc, mẹ cháu sẽ trở lại nhanh thôi, đến lúc đó một nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi."
Lương Quỳnh vừa an ủi Phương Bảo Bảo vừa thầm oán trách con gái mình trong lòng, hiện tại trường học đã được nghỉ từ sớm, nhưng hết lần này tới lần khác con gái mình lại đi tham gia hoạt động công ích, còn phải mấy ngày nữa mới có thể trở về.
"Thế nhưng cháu nhớ mẹ, cháu muốn gọi điện thoại cho mẹ, cháu có rất nhiều việc muốn nói với mẹ."
Đầu của Phương Bảo Bảo tựa trên bả vai Lương Quỳnh, lúc nói lời này cậu bé còn đắc ý quay qua chớp chớp đôi mắt nhỏ với Phương Minh, mà khóe miệng Phương Minh lại co quắp một cái, đương nhiên cậu biết mục đích Phương Bảo Bảo nói lời này là cái gì.
Đây là đang uy hiếp cậu trắng trợn!
"Khụ khụ, dì Lương, để cháu dỗ dành Bảo Bảo là được rồi, Bảo Bảo, cha với con phải nói chuyện với nhau thật cẩn thận."
Lương Quỳnh liếc nhìn Phương Minh, hơi không yên lòng, nhưng bà còn đang nấu ăn trong bếp, hiện tại bà thực sự không có thời gian rảnh, lập tức ôn nhu an ủi vài câu, xác định Phương Bảo Bảo đã ngừng khóc rồi mới đi ra ngoài.
"Dì nói cháu và Tử Du cũng thật là, nếu lựa chọn đưa đứa bé về nhà thì phải chịu trách nhiệm cẩn thận chứ, không thể thấy Tử Du thì cũng thôi, ngay cả cháu vừa đi là biến mất suốt một thời gian dài, tình cảm của trẻ con là phải bồi dưỡng mới có được đấy."
"Vâng, cháu biết rồi ạ, sau này cháu sẽ ở bên cạnh Bảo Bảo nhiều hơn." Phương Minh khiêm tốn thụ giáo.
"Không chỉ Bảo Bảo, còn có Alice, cô nhóc kia cũng rất dính ngươi."
...
Đợi khi Lương Quỳnh đi ra khỏi phòng, Phương Minh lại đóng cửa phòng lại, cười lạnh nhìn về phía Phương Bảo Bảo, xoa xoa mi tâm, nói: "Chúng ta nói chuyện đi."
"Ta biết ngươi muốn nói chuyện gì, chẳng qua bản thiếu gia có thể nói cho ngươi biết, ta sẽ không làm thương tổn người nhà này, điểm này ngươi có thể yên tâm."
Nghe được lời của Phương Bảo Bảo, sát khí trong lòng Phương Minh mới giảm đi bớt phần nào, nhưng cũng không có nghĩa là cậu ngừng cảnh giác, một quả bom hẹn giờ cuối cùng vẫn là bom hẹn giờ, ai biết ngày nào nó sẽ nổ tung chứ?
"Trí nhớ của ngươi đã khôi phục toàn bộ rồi?" Phương Minh cảm thấy chuyện mình phải hiểu rõ lúc này là rốt cục tình trạng hiện nay của Phương Bảo Bảo là thế nào?
"Ngươi cảm thấy có thể sao?"
Phương Bảo Bảo dùng ánh mắt như đang nhìn kẻ ngu si trợn mắt liếc Phương Minh một cái, "Mặc dù nói đại não của loài người chỉ mở mang khoảng chừng 10%, nhưng ký ức lâu dài của bổn thiếu gia căn bản cái đầu nhỏ này không đủ khả năng thừa nhận, chẳng qua cũng mới chỉ khôi phục một bộ phận ký ức mà thôi."
Ách...
Phương Minh không biết nên nói gì, chỉ có thể thầm chửi một câu lão quái vật trong lòng.
"Có thể nói một chút về lai lịch của ngươi không?"
Phương Minh vẫn hơi hiếu kỳ với lai lịch của Phương Bảo Bảo này.
"Bổn thiếu gia có lai lịch lớn đến kinh người, nào phải thứ một con tôm nhỏ như ngươi đủ khả năng biết đến."
Phương Bảo Bảo khinh thường cười cười, nhưng không muốn nhắc tới quá khứ của mình, thấy bộ dạng muốn ăn đòn này của Phương Bảo Bảo, Phương Minh không có chút do dự nào, trực tiếp đi tới phía trước giơ một tay ra xách Phương Bảo Bảo lên, sau đó đặt úp sấp ở trên giường, đánh mạnh lên cái mông của Phương Bảo Bảo.
"Ai u, ngươi buông, ta cho ngươi biết, nếu ngươi còn không buông ta ra ta sẽ giết ngươi."
"Ngươi dám đánh ta, ngươi biết ta là ai không?"
Ngay từ đầu Phương Bảo Bảo còn quật cường kêu rên, nhưng mà Phương Minh bất vi sở động, bởi vì cậu đã hiểu rõ, tuy rằng Phương Bảo Bảo khôi phục một số ký ức nhưng thực lực vẫn đang bị phong ấn, vẫn chỉ là một đứa bé như cũ.
"Ta không biết ngươi là ai, nhưng ta biết ta là cha của ngươi, cha đánh con trai là một chuyện thiên kinh địa nghĩa."
"Khốn nạn, căn bản ngươi không phải cha của ta, ngươi là tên khốn kiếp chiếm tiện nghi của ta."
Bốp bốp bốp!
Một lúc sau, Phương Bảo Bảo khuất phục, bởi vì nếu còn không khuất phục cái mông cậu bé sẽ hoàn toàn nở hoa mất.
"Ta... Ta chỉ là một đứa bé, tại sao ngươi có thể ra tay ác như vậy?"
Giọng nói của Phương Bảo Bảo mang theo tiếng khóc nức nở, cậu chỉ cảm thấy cái mông đau rát nhức nhối, chẳng qua Phương Minh lại bất vi sở động, cười lạnh nói: "Hiện tại có muốn nói cái gì chưa?"
"Không, cái gì cũng không muốn nói, ngươi có bản lãnh thì đánh chết ta đi."
Nhìn Phương Bảo Bảo vẫn quật cường như cũ, Phương Minh có chút đau đầu, đương nhiên cậu không thể nào đánh chết Phương Bảo Bảo thật, bằng không sợ rằng cậu không thể qua cửa dì Lương kia được, mà Phương Bảo Bảo cũng biết điểm này nên mới có thể không sợ hãi như vậy.
"Đúng là không thể đánh chết ngươi, thế nhưng ngươi đừng quên ta là một Vu Sư, ta muốn làm vài thủ đoạn nhỏ với ngươi, những người khác tuyệt đối không thể nhìn ra được."
Phương Minh cười như không cười nhìn chằm chằm Phương Bảo Bảo, mà những lời này của cậu khiến sắc mặt Phương Bảo Bảo thay đổi, bởi vì uy hiếp này của Phương Minh thực sự hữu dụng.
"Ngươi quá hèn hạ vô sỉ."
"Ừm, ta chính là hèn hạ vô sỉ như vậy." Đối mặt với sự lên án của Phương Bảo Bảo, Phương Minh bất vi sở động.
"Được rồi, ta nói cho ngươi biết."
Cuối cùng, Phương Bảo Bảo thỏa hiệp, có chút khó chịu nói: "Trí nhớ của ta chỉ mới khôi phục một bộ phận, ta chỉ nhớ rõ những chuyện sau khi ta bị phong ấn, kể cả chuyện bị lão già kia phong ấn, sau đó bị tên vô liêm sỉ như ngươi giả mạo làm cha ta, mà những ký ức ở phía sau ngươi đều biết rồi."
Phương Minh tỉ mỉ nhìn chằm chằm Phương Bảo Bảo, cậu đang phán đoán tính chân thật trong lời của Phương Bảo Bảo, nếu thật sự là như vậy, vậy trí nhớ của Phương Bảo Bảo chẳng khác gì chỉ mới khôi phục một chút xíu.
"Không nên hoài nghi ta, tiểu gia ta chưa bao giờ nói dối, cũng không cần phải nói dối, trí nhớ của ta chỉ khôi phục được chừng đó, về phần vì sao ta sẽ bị phong ấn, mà trước khi bị phong ấn ta là ai, những thứ này ta còn chưa nhớ lại, trước đây lão già kia hi sinh tính mệnh phong ấn trí nhớ của ta, không thể không nói hắn rất thành công."
"Về thực lực của ngươi?" Phương Minh tiếp tục hỏi.
"Hừ, nếu thực lực của tiểu gia ta không bị phong ấn, người như ngươi một cái đầu ngón tay của ta cũng có thể bóp chết."
Nghe được Phương Minh nhắc tới thực lực, trên mặt Phương Bảo Bảo mang theo vẻ phiền muộn, tuy rằng cậu bé không biết quá khứ của mình, thế nhưng cậu bé nhớ thực lực của chính mình, người giống như Phương Minh, trước đây còn không thể lọt vào mắt của cậu bé.
"Tuy rằng ta không biết quá khứ của ta, thế nhưng ta nhớ mang máng, ở thời đại đó của ta người như ngươi chỉ có thể coi là cao thủ bất nhập lưu (1), nói khó nghe một chút, cái thời đại này của ngươi thật sự là thời đại bất nhập lưu."
(1) Bất nhập lưu: Thời Minh, Thanh, chức vị chia làm cửu phẩm thập bát cấp, không đến cửu phẩm gọi là “bất nhập lưu”. Cũng chỉ tư tưởng, lời nói không đâu vào đâu, viển vông; đẳng cấp thấp
Bạn cần đăng nhập để bình luận