Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 427: Muốn chiến rồi

Chương 427: Muốn chiến rồi
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
"Lữ Trí Thần, tất cả chuyện này đều là do ngươi tự tìm tới."
Ông lão nở nụ cười ác độc, đạp chân xuống. Thế nhưng, ngay khoảnh khắc chân lão ta sắp hạ xuống, một lực cực lớn khác đánh tới, một cái chân khác liên tiếp đá vào mắt cá chân lão ta.
“Phịch!”
Ông lão ngã xuống đất, ôm chân vẻ mặt thống khổ, ánh mắt tràn ngập oán độc nhìn chằm chằm chủ nhân cái chân này.
"Cậu ấy muốn làm gì vậy?"
Cả quảng trường đều “ồ” lên, những người vẫn chưa rõ nội tình đều hướng ánh mắt về phía Phương Minh chủ nhân cái chân đó. Ai cũng thấy khiếp sợ, bởi vì họ không hiểu vì sao Phương Minh lại đột ngột ra tay.
"Chẳng lẽ Phương công tử không muốn giải hòa cùng Nhị công tử?"
"Cho dù Phương công tử là đệ tử chí tôn, nhưng Nhị công tử dù sao cũng là một trong tứ đại công tử, thực lực cường đại, thế lực sau lưng cũng không phải nhỏ, Phương công tử hoàn toàn không cần phải gây thù với một kẻ thù như vậy."
"Tôi cảm thấy Phương công tử hơi quá rồi, đây là cố ý làm Nhị công tử mất mặt."
"Đệ tử chí tôn thì sao, hành động quá đáng như vậy, nếu tôi là Nhị công tử cũng không thể nhịn được."
Hiện trường xôn xao bàn tán, không ai đứng về phía Phương Minh. Bởi họ thấy hành động của Phương Minh quả thật hơi quá đáng. Nhị công tử người ta đã làm đến vậy mà còn không chịu giải hòa, không hề coi ai ra gì. Hơn nữa, cho dù không muốn giải hòa cũng không cần thiết phải đả thương thủ hạ của Nhị công tử, đây chẳng khác nào muốn làm Nhị công tử mất mặt một cách trắng trợn.
Không để ý đến những lời bàn tán xung quanh, Phương Minh ngồi xuống đỡ Lữ Trí Thần từ dưới đất lên. Chỉ có điều tình trạng Lữ Trí Thần không được ổn lắm, căn bản không thể đứng thẳng lên được, chỉ có thể đỡ lên như vậy.
"Phương Minh, ngươi làm như vậy là có ý gì đây, đừng tưởng là ta thật sự sợ ngươi."
Mục Võ gầm lên, ánh mắt nhìn thẳng Phương Minh. Thế nhưng Phương Minh chỉ lạnh lùng liếc hắn, cũng không trả lời, chỉ đỡ Lữ Trí Thần đến chỗ Niệm Dao Băng.
"Niệm tiên tử, hảo ý của cô tôi xin ghi nhận trong lòng. Hiện tại tôi chỉ có một thỉnh cầu, hy vọng cô có thể thay tôi đưa anh ấy đến bệnh viện điều trị."
Niệm Dao Băng vẻ mặt hơi phức tạp, những lời Phương Minh vừa nói cho cô biết, trước đó không phải Phương Minh nghe không hiểu tin tức cô truyền đến, mà chính là cố ý không hiểu mà thôi.
"Được, tôi đồng ý với anh, anh ta sẽ không có vấn đề gì đâu."
Cuối cùng, Niệm Dao Băng vẫn gật đầu đồng ý, hơn nữa cô cũng hiểu ẩn ý của Phương Minh: cứu Lữ Trí Thần, Phương Minh nợ mình một nhân tình, hơn nữa không muốn mình lại ra tay cứu huynh ấy.
"Bảo trọng."
Hai cô gái bên cạnh Niệm Dao Băng đỡ lấy Lữ Trí Thần, đi theo Niệm Dao Băng ra ngoài. Mấy người đi theo bên cạnh Mục Võ thấy cảnh tượng đó thì có chút rục rịch, nhưng cuối cùng Mục Võ dùng mắt ám hiệu nên vẫn đứng đó không có hành động gì.
"Cơ hội duy nhất ngươi đã bỏ qua. Phương Minh, lần này xem ai còn có thể cứu ngươi."
Con ngươi Mục Võ có hàn quang. Tuy hành động của Niệm Dao Băng rất bí ẩn, nhưng hắn vẫn nhận được tin, sư môn Niệm Dao Băng có một lão tiền bối hôm qua đột nhiên rời khỏi sư môn. Chính tin này làm cho hắn hiểu ra, Niệm Dao Băng muốn làm gì.
Niệm Dao Băng muốn cứu Phương Minh!
Tuy tự tin rằng với sự bố trí của mình tuyệt đối sẽ không để Phương Minh chạy thoát được, nhưng Mục Võ cũng không muốn kết thù với sư môn sau lưng Niệm Dao Băng. Quan trọng nhất là, cô gái Niệm Dao Băng này mạnh vì gạo, bạo vì tiền, không chỉ bồi dưỡng rất nhiều thanh niên trẻ tài cao, cho dù là cường giả thế hệ trước cũng đều nhận của cô ta không ít ân huệ. Cô gái như vậy có thể không đắc tội thì không cần phải đắc tội.
Lấy một Lữ Trí Thần đổi việc Niệm Dao Băng không nhúng tay vào, Mục Võ cảm thấy cuộc mua bán này rất có giá trị. Niệm Dao Băng hiển nhiên cũng biết điều này, biết Mục Võ sẽ không ngăn cản, vậy nên cứ thế mà mang Lữ Trí Thần rời đi.
"Phương Minh, ngươi khinh người quá đáng, Mục Võ ta từ khi đi theo con đường tu luyện tới nay, một đường chinh chiến, dựa vào thực lực của mình. Ngươi cùng lắm cũng là nhờ sự che chở của sư môn mà thôi, ly khai sư môn, ngươi chẳng là cái thá gì cả." Mục Võ gầm lên một tiếng, khí thế khắp người hoàn toàn thay đổi, giống như một chiến thần. Khí thế cường đại kia phát ra, khiến không ít người đứng xem đều khẽ biến sắc, đồng loạt lui về sau một chút.
Ngay cả mấy trưởng lão nhà họ La, trên mặt cũng có chút kiêng kị. Đều là cấp Địa tầng hai, nhưng khí thế của Mục Võ vượt xa họ. Tứ đại công tử, đồng cảnh giới không ai sánh bằng, quả nhiên không phải chỉ là nói suông.
"Cho dù Phương Minh ngươi là đệ tử của Bổ Thiên chí tôn, hôm nay Mục Võ ta cũng phải phế ngươi."
Mục Võ vừa mới thốt ra những lời này, giống như một viên đá rớt xuống mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên một gợn sóng. Tất cả những người đứng xem đều tỏ ra kinh hãi.
Phế bỏ một đệ tử chí tôn, có lẽ trong cả giới không thể tìm ra ai quyết đoán hơn Nhị công tử.
"Muốn đổi trời sao?"
Có ông lão lẩm bẩm. Nếu một đệ tử chí tôn bị phế sẽ khiến cả giới tu luyện chấn động đến cỡ nào chứ? Vài thập niên trước, đồ đệ mà một cường giả cấp Thiên yêu quý nhất bị ám sát, lúc ấy cơn thịnh nộ của vị cường giả đó khiến máu chảy thành sông, cả giới tu luyện đều hoảng sợ.
Đây mới chỉ là đồ đệ của cường giả cấp Thiên bị giết, nếu là đệ tử chí tôn càng không cần nghĩ cũng biết. Khi chí tôn đã nổi cơn thịnh nộ, cả giới tu luyện không ai có thể kiềm hãm lấy lại sự cân bằng được.
"Tôi cảm thấy nhà họ La chắc sẽ không ngồi yên mặc kệ đâu, cho dù Nhị công tử giờ đang tức giận bề trên không hề đúng mực, nhưng nhà họ La chắc sẽ ngăn lại, nếu không đến lúc đó Bổ Thiên chí tôn tức giận, nhà họ La chắc chắn cũng sẽ bị vạ lây cho xem."
Có người tỏ ra rất bình tĩnh, bởi vì họ cảm thấy có nhà họ La ở đây, Mục Võ và Phương Minh sẽ không đánh nhau.
Nhưng mà ngay sau đó, tộc trưởng nhà họ La La Tín lên tiếng khiến không ai là không thay đổi nét mặt.
"Đây là ân oán cá nhân của Nhị công tử và Phương công tử, nhà họ La tôi không nhúng tay vào."
Những người trước đó tỏ ra bình tĩnh, cho rằng Mục Võ và Phương Minh sẽ không đánh nhau lúc này đều thất sắc. Nhà họ La không nhúng tay, vậy nghĩa là không còn ai có thể ngăn cản Mục Võ nữa.
Những người này không hiểu, vì sao nhà họ La lại quyết định như vậy?
"Tôi cảm giác một cơn lốc xoáy lớn sắp xuất hiện, giới tu luyện chỉ sợ từ giây phút này sẽ không còn sự yên bình nữa."
"Đại loạn nổi lên rồi."
Những ông lão này đều rất rõ trong lòng, lấy trí tuệ của Mục Võ không có khả năng chỉ vì nổi giận mà làm hành động hồ đồ như vậy. Hắn ta dám ra tay với Phương Minh, thậm chí không thèm để ý Bổ Thiên chí tôn đứng sau Phương Minh, tất nhiên là đã có chỗ dựa.
"Đừng quên, Bổ Thiên chí tôn tuy rằng trước kia đã càn quét cả giới tu luyện, nhưng cũng đã đắc tội với rất nhiều cường giả và thế lực. chỉ có điều những thế lực này đứng trước thực lực tuyệt đối của Bổ Thiên chí tôn nên mới không dám có dị động gì. Nhưng hiện tại thì chưa chắc."
Có người hoài nghi, có một cường giả siêu cấp đứng đằng sau điều khiển, có lẽ mục tiêu chính là Bổ Thiên chí tôn.
"Việc gì phải lằng nhằng mãi vậy, muốn chiến thì chiến đi."
Phương Minh nheo mắt nhìn Mục Võ. Trận chiến này không thể tránh, từ khi cậu nhận được lời cảnh báo của Lữ Trí Thần, biết không thể thoát khỏi nhà họ La nên đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
"Chiến, ngươi lấy cái gì chiến với ta chứ?"
Mục Võ cười lạnh, cũng không làm hành động gì, chỉ bước từng bước về phía trước. Sắc mặt Phương Minh trở nên khó coi, nhưng sau ba giây, cả người lảo đảo lui về sau mấy bước.
Cho dù cậu đạt tới cảnh giới cao nhất của cấp Nhân, nhưng khi đối mặt với uy lực đàn áp của cường giả cấp Địa, vẫn không thể chống lại được.
"Không có sư môn che chở, ở trong mắt ta, ngươi chỉ là một con kiến mà thôi."
Trên mặt Mục Võ mang theo vẻ trào phúng vô tình. Phương Minh không trả lời, hai tay bắt đầu bấm tay niệm thần chú, lực Vu sư trong cơ thể ngay lúc này vận chuyển toàn lực, khí thế cả người cũng kéo lên đến cực điểm.
"Biến!"
Phương Minh gầm lên một tiếng. Sau đó, mọi người đều nhìn thấy trên không trung, một hổ trảo xuất hiện giữa trời, vồ xuống Mục Võ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận