Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 466: Đàm phán

Chương 466: Đàm phán
Biệt viện của Quách gia, hạ nhân phụng dâng nước trà sau đó lui xuống, toàn bộ biệt viện chỉ còn lại hai người là Phương Minh và Chu Hải.
Chu Hải nhìn về phía Phương Minh trực tiếp nói, "Kỳ thực ta không cảm thấy ngươi có thể thành công, nhưng mới vừa thấy đứa bé kia, sự sống đã bắt đầu tăng trưởng, không hổ là đệ tử của Bổ Thiên chí tôn, quả nhiên là có bản lĩnh. "
Nghe Chu Hải nói, con ngươi Phương Minh co rút lại một chút, nhưng cũng không có quá nhiều kinh ngạc, ở trong nước Mục gia tất nhiên là toàn lực phát lệnh truy nã mình, chân dung của mình sợ rằng đã là truyền khắp toàn bộ giới tu luyện rồi, Chu Hải dĩ nhiên cũng thấy qua.
Coi như Chu Hải vốn dĩ không có chú ý những thứ này, nhưng sau chuyện ngày hôm qua, điều tra một phen dĩ nhiên là có thể biết.
"Liều chết với một vị thiên cấp cường giả, đánh La gia tàn phế, cơ hồ là phế bỏ nhị công tử Mục Võ, sau đó dưới sự đuổi giết toàn lực của Mục gia lại vẫn có thể chạy đến Hương Giang , thực sự là lợi hại. "
Phương Minh híp mắt nhìn về phía Chu Hải, hắn tin rằng Chu Hải tới nơi này cũng không phải là vì khen mình.
"Ngươi nói, nếu như bây giờ ta gọi điện cho người nhà họ Mục, ngươi cảm thấy ngươi có thể rời khỏi Hương Giang sao? "
Chu Hải rốt cục cũng nói ra mục đích của hắn, đó chính là uy hiếp, dùng cái này tới uy hiếp Phương Minh.
"Vậy ngươi cảm thấy, ta sẽ cho ngươi cơ hội này sao?" Phương Minh cười hỏi ngược lại.
"Hắc hắc, ta đánh không lại ngươi, thế nhưng ta đã gửi cuốn băng ghi âm cho bạn ta, nếu như sau mười lăm phút ta chưa bắn tin về cho hắn, hắn sẽ dựa theo lời ta nói, đem cuốn băng ghi gửi cho người nhà họ Mục, cho nên ngươi coi như là giết ta cũng vô dụng. "
Chu Hải làm ra bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, Phương Minh cũng không nôn nóng, chỉ lẳng lặng nhìn Chu Hải, bởi vì hắn biết Chu Hải nói những lời này chỉ là để lót đường.
"Bồi thường, ta muốn ngươi bồi thường cho ta, chỉ có bồi thường mới cho ta hài lòng, ta sẽ không tiết lộ tin tức ra ngoài. "
Chu Hải rốt cục cũng nói ra mục đích của hắn, cái gì mà bất mãn trong lòng, báo thù đều là giả, muốn báo thù, hắn chỉ cần đem tin tức nói cho Mục gia, tự nhiên người nhà họ Mục sẽ báo thù cho hắn.
"Bồi thường? Ngươi muốn bồi thường gì? "
"Đưa cho ta khoảng chừng bốn năm viên Đại La kim quả, bí thuật thất truyền thần thông cũng cho ta hơn mười bản là được rồi. "
Khóe miệng Phương Minh co quắp một cái, Chu Hải thật đúng là công phu sư tử ngoạm, Đại La kim quả cứ như vậy đòi mấy viên, còn như thần thông bí thuật trong truyền thừa vu sư đúng là ghi lại rất nhiều, chỉ tiếc, không phải Vu sư không có cách nào thi triển.
"Thật ngại quá, yêu cầu của ngươi ta đều không thể thỏa mãn. "
"Ngươi không sợ ta mật báo? "
"Vậy thì cá chết lưới rách, trước khi bị Mục gia tìm được, ta giết ngươi trước, hơn nữa ta cam đoan sẽ không để cho ngươi chết thoải mái như vậy. "
Giọng nói của Phương Minh rất bình thản, giống như là nói một chuyện nhỏ không đáng kể, Chu Hải trầm mặc, một lúc sau, trên mặt lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Được rồi, xem như ngươi lợi hại, ngươi thắng. "
Chu Hải không tin Phương Minh sẽ cá chết lưới rách, nhưng mấu chốt là hắn sợ chết, hắn không muốn cược.
"Ta đoán một chút, Hương Giang chỉ là địa điểm tạm thời để ngươi dừng chân, nơi mà ngươi thật sự muốn đi chỉ sợ là nước ngoài, bởi vì chỉ có ở nước ngoài, người nhà họ Mục mới tìm không được ngươi. "
Phương Minh không có phủ nhận, bởi vì chỉ cần là người sáng suốt cũng có thể đoán được điểm này, hơn nữa Mục gia chắc là có thể đoán được, cho nên Phương Minh mới vội vã rời đi, bởi vì đến khi Mục gia không phát hiện được tung tích của hắn ở trong nước, thì chỉ hai ba ngày sau sẽ nghĩ đến Hương Giang.
"Như vậy đi, ta cũng không đòi hỏi quá đáng, vừa lúc ta cũng chuẩn bị đi nước ngoài phát triển, hai ta hãy cùng đi. "
Nghe Chu Hải nói, trên mặt Phương Minh lộ ra vẻ kinh ngạc, Chu Hải muốn cùng hắn đi nước ngoài?
"Nói thật, ta ở trong nước cũng đắc tội không ít người, hơn nữa bởi vì chuyện của ngươi, nên Âm Sai và ta không cò hợp nhau rồi, đã không còn quan hệ với Âm Sai, rất nhiều chuyện ta cũng làm không được, cho nên vẫn là sớm chạy trốn thì hơn. "
"Dĩ nhiên, tất cả chi tiêu của ta ở nước ngoài đều phải do ngươi phụ trách, bởi vì ta là bị ngươi làm hại như vậy."
Nghe Chu Hải giải thích, Phương Minh rốt cục hiểu Chu Hải gặp được chuyện gì.
Chu Hải là một người gắn liền với cõi âm, nhưng cũng không có bổn phận gì ở cõi âm, vì kiếm ăn quá nhiều nên bình thường hay đoạt một ít hộ khách không thuộc khu vực phụ trách của hắn, đắc tội với rất nhiều người phụ trách cõi âm khác.
Nhưng bởi vì Chu Hải và Âm Sai có quan hệ tốt, nên giải quyết công việc cho khách hàng, nên dù nhiều người ghét hắn vẫn không thể làm gì được hắn.
Bất quá sau ngày hôm qua, Chu Hải xem như là hoàn toàn bị Âm Sai hận tới chết rồi, nếu như đem Âm Sai so sánh với quan viên, những quan viên này kiêng kỵ nhất chính là có người dùng sai lầm của bọn họ tới uy hiếp bọn họ.
Âm Sai không thể xử lý Chu Hải, nhưng bọn hắn chỉ cần tiết lộ một chút ý tứ với người phụ trách cõi âm thuộc các khu vực khác, thì những nguoi này dĩ nhiên là biết nên làm gì.
"Không nên cho rằng cõi âm cao thượng, kỳ thực cõi âm và dương gian chúng ta không có bao nhiêu khác biệt, nếu như nói khác biệt duy nhất, đó chính là cõi âm ngoại trừ tầng quản lý ở ngoài, vẫn tồn tại tầng quản lý cao hơn, cho nên rất nhiều điểm mấu chốt không thể vượt qua."
Chu Hải nói ra cảm nghĩ của hắn đối với cõi âm, đây là kết luận sau khi hắn và cõi âm giao tiếp, đương nhiên còn có sư phụ hắn nói cho hắn biết.
"Cũng có thể nói ngươi nhất định phải chạy trốn? Không có lựa chọn nào khác? "
"Không sai, đây chính là lí do vì sao ta tìm ngươi, chí ít có người ăn uống cùng ngươi sẽ không buồn, cuộc đời của ta là bị ngươi hủy diệt, cho nên ngươi phải nuôi ta cả đời. "
Sau khi nói đến đây, Chu Hải ném về phía Phương Minh ánh mắt ma mị làm cho Phương Minh nổi da gà.
"Có thể, ta có thể đưa ngươi xuất ngoại. "
Phương Minh đáp ứng rồi, bởi vì trên thực tế mà nói, đúng là hắn khiến Chu Hải rơi vào cục diện này, hơn nữa Chu Hải và hắn trong lúc đó cũng không có tranh cãi, đây coi như là hắn thiếu Chu Hải.
"Được, cứ quyết định như vậy đi, có gì ăn hay không, ta đi tìm chút đồ ăn, cả ngày chỉ ở trên xe ăn một thùng mì ăn liền, làm ta chết đói. "
Đều nói người mập thì khoan dung, Chu Hải chính là loại tính cách này, sau khi cùng Phương Minh đạt thành hiệp nghị, trực tiếp thì thầm kêu đầu bếp Quách gia chuẩn bị cho hắn những món ngon nổi tiếng của Hương Giang.
Chỉ là, không đến nửa giờ, Chu Hải lại thì thầm.
"Cái này chính là đặc sản của Hương Giang các ngươi, con bà nó, chỉ có mỗi một mì vị ngoại trừ nhạt chính là ngọt, không hề có một món nào cay hay mặn?
Đối với loại người quen ăn cay như Chu Hải mà nói, cơm nước Hương Giang căn bản cũng không phù hợp khẩu vị của hắn.
"Quên đi, mọi người cho ta một chai Lão Can Ma, những kẻ có tiền của Hương Giang thật là ngốc, có tiền như vậy còn không biết hưởng thụ của ngon vật lạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận