Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 134: Cốt cách thanh kỳ

Chương 134: Cốt cách thanh kỳ
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------------------
Đại địa có linh, ông Hồ kia lại cưỡng ép giữ lại phượng tủy, chính ông ta cũng không hề nghĩ tới sẽ có kết cục ngày hôm nay, không những không lưu được chân phượng chi khí, ngược lại còn mọc ra một đống phiền phức to lớn.
“Phương đại sư, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Người nhà họ Hồ nhìn Phương Minh cầu xin giúp đỡ, cho dù trong lòng hối hận vô cùng nhưng bọn họ cũng biết bây giờ không phải là lúc để hối hận, chuyện quan trọng trước mắt là làm sao mới có thể giải quyết phiền phức.
Từ những lời Phương Minh đã nói bọn họ cũng biết nếu chuyện này không được giải quyết, chờ khi thời hạn 30 năm tới toàn bộ nhà họ Hồ sẽ triệt để suy bại, cho dù không tới mức nhà tan cửa nát nhưng sẽ không còn cuộc sống sung túc như hiện tại nữa, mà trong vòng trăm năm cũng đừng mơ có ngày phục hưng.
“Mở quan tài, chọn địa điểm khác rồi hạ táng một lần nữa.”
Phương Minh nói ra biện pháp giải quyết, mà đây cũng là biện pháp duy nhất.
“Dời mộ phần sao?”
Người nhà họ Hồ cũng không phản đối, dù sao thì muốn tìm một mảnh đất trong thôn để dời mộ phần cũng không khó, mà cũng sẽ không có ai ngăn cản chuyện này.
Mặc dù hiện tại quốc gia đang có chính sách hỏa táng, nhưng chuyện đó đa số là ở thành thị, bởi vì đất đai bên trong thành thị quá đắt, nếu không chọn hỏa táng thì người nhà cũng không đủ tiền mua đất chôn cất.
Ở nông thôn cũng có một thời gian thi hành chính sách này rất nghiêm ngặt, nhưng mà những năm nay nhà nước cũng đã buông lỏng bớt, rất nhiều người tỏ thái độ nhắm một mắt mở một mắt, mà ngay cả cán bộ cũng thường xem như không biết.
Nguyên nhân rất đơn giản, người trong thôn chủ yếu là họ hàng thân thích, nhà người ta có người mất vốn đã không vui vẻ gì, nếu cán bộ còn tới nói này nói kia chắc chắn sẽ bị người dân chửi xối xả.
Thậm chí cho dù người của nhà tang lễ biết mà tới bọn họ cũng không sợ, tất cả thôn dân sẽ đoàn kết lại liều mạng với người kia. Nếu như hôm nay ông không đứng ra cùng người trong thôn chống lại, ngày mai nhà ông có người chết thì ai tới giúp ông kia chứ?
Cũng chính vì kế sách này của người dân mà các ban ngành liên quan dần dần chẳng còn cách nào với bọn họ, chỉ có thể mặc kệ.
“Phương đại sư, chuyện đã thành ra như vậy cũng chỉ mong cậu khổ cực chọn giúp chúng tôi một mảnh đất.”
Nghe thấy lời nói của Hồ Phù, Phương Minh cười cười nhìn ông ta: “Tôi đã nói, giải quyết vấn đề phải tính phí khác, hiện tại tôi đã giúp các ông tìm ra vấn đề cũng chính là vì khoản phí tư vấn đã thu.”
Người nhà họ Hồ trao đổi bằng ánh mắt với nhau một chút, cuối cùng bác hai Hồ lên tiếng: “Phương đại sư, cậu hãy cho giá đi.”
“Hai mươi vạn.”
Nghe thấy Phương Minh hét giá người nhà họ Hồ mặc dù cũng giật mình, nhưng nhớ tới chỉ có phí tư vấn cũng đã hết mấy vạn liền cảm thấy dễ hiểu, mà giá cả này cũng nằm trong con số họ có thể chấp nhận được.
“Đừng gật đầu vội, tôi còn chưa nói hết, khi phần mộ được đào tôi muốn lấy một vật phía bên dưới, nhưng mà tôi có thể nói chắc chắn là vậy này không có tác dụng gì với mọi người, nhưng lại có một chút tác dụng với tôi.”
Nếu là bình thường chắc chắn Phương Minh sẽ lấy nhiều hơn 20 vạn đấy, nhưng trường hợp này đặc biệt, bên dưới có đồ vật mà cậu muốn, vì vậy cậu cũng giảm bớt một nữa giá.
“Nếu Phương đại sư đã nói vậy thì cứ làm theo lời dặn của cậu, nếu phía dưới có thứ cậu cần thì xin cậu cứ cầm đi.”
Sau khi thỏa thuận xong thì tiếp theo hẳn là đi lựa chọn mộ địa.
“Phương đại sư, hiện tại đã tối rồi, hay là chúng ta về nghỉ ngơi trước, ngày mai rồi hãy đi chọn.”
Hồ Phù đề nghị, bọn họ đã đi từ trưa tới giờ, đối với những người quen làm việc không tổn hao thể lực như bọn họ bây giờ đã sớm mệt chết, mà nhất là bác hai Hồ, nếu bắt ông leo thêm một ngọn núi nữa chắc ông sẽ không thể chịu nổi.
“Ngày mai mới lựa chọn mộ địa cũng được, nhưng đêm nay bắt buộc phải đào thi thể lên đã.”
Phương Minh nhìn thời gian, cũng còn khoảng một giờ nữa mới tới năm giờ chiều, mặc dù mùa hè nên trời lâu tối nhưng cùng lắm cũng chỉ tới gần bảy giờ trời sẽ tối hẳn.
“Bây giờ đào luôn?”
Người nhà họ Hồ lại kinh ngạc, không ngờ Phương Minh lại gấp gáp như vậy. Mà sự thật là Phương Minh cũng chẳng có cách nào khác, cậu chỉ có bốn ngày mà thôi, nhất định phải quay lại Ma Đô trước cuối tuần, vả lại ngôi mộ này dời đi càng sớm sẽ càng tốt.
Mà nguyên nhân quan trọng nhất chính là xương cốt của ông năm phải được đào lên sớm, đưa vào từ đường.
“Đêm nay nhất định phải đưa hài cốt của tổ tiên trong phần mộ tới từ đường nhà họ Hồ, sau đó ngày mai đi tìm mộ địa.”
Người nhà họ Hồ mặc dù không biết vì sao Phương Minh phải vội vàng như vậy, nhưng Phương Minh nói sao thì bọn họ làm như thế.
“Hiện tại tôi cần một số thứ, mọi người hãy lấy giấy bút ghi lại rồi đi mua, sau hai ba giờ nữa thì mang tới cho tôi.”
“Tôi sẽ ghi chú vào điện thoại, Phương đại sư hãy nói đi.” Một người trẻ tuổi vừa nói vừa lấy điện thoại ra, đầu năm nay những người mang theo giấy bút bên người thật sự không có nhiều.
“Một con gà trống từ ba tới bảy tuổi, ngoài ra còn có ba đôi bao tay đỏ, một cuộn vải đỏ, hai tấm ván gỗ, một củ cải trắng càng lớn càng tốt, còn có hương nến tiền giấy…”
Phương Minh lưu loát nói ra một đống lớn, cũng may những vật này đều rất phổ biến, nhất là gà trống, nếu ở trong thành thì còn hơi khó khăn nhưng ở nông thôn thì chắc chắn sẽ có nhà có, chỉ cần trả thêm chút tiền hẳn người ta sẽ đồng ý bán nhanh thôi.
“Được, tôi sẽ đi mua.”
Dưới sự sai khiến của trưởng lão hai người họ Hồ trẻ tuổi đã chạy xuống núi đi mua đồ, mà Phương Minh ở lại cũng không nhàn rỗi.
Bởi vì cậu cũng biết bản thân tới xem mộ địa vì vậy đã sớm mang theo hương giấy, nhưng lại không mang nhiều. Phương Minh lấy ra 18 nén hương, đốt xong lại quay đầu nhìn người nhà họ Hồ.
“Chú tư Hồ, ông chủ Hồ, con cháu nhà họ Hồ hãy chọn 4 người đi ra.”
Người nhà họ Hồ ở đây có ba đời, bác hai Hồ cùng chú tư Hồ là đời thứ nhất, Hồ Phù là đời thứ hai mà những người trẻ tuổi còn lại là đời thứ ba.
Sáu người Hồ Phù đi ra rất nhanh, Phương Minh bắt đầu đưa Thiền Hương cho từng người.
“Một lát nghe thấy tôi nói bái thì mọi người hãy bái.”
Phương Minh nói xong lại nhìn bia mộ, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, cậu cầm gia phả của nhà họ Hồ trên tay bắt đầu ngâm.
“Đông nhạc Thái Sơn Đại Đế, Nam nhạc Hành Sơn Đại Đế, Tây nhạc Hoa Sơn Đại Đế, Bắc nhạc Hằng Sơn Đại Đế, Trung nhạc Trung Sơn Đại Đế…”
Từ khi Phương Minh bắt đầu nói chữ “đông” đầu tiên bọn họ đã bị giật mình, giọng nói của Phương Minh lúc này trầm bổng du dương, có lên có xuống khác hẳn với lúc cậu nói chuyện bình thường.
Nếu đã từng được nghe nhà sư tụng kinh sẽ thấy, mặc dù không hiểu rõ họ đang tụng gì nhưng lại thường thấy họ luôn kéo dài âm cuối, khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái, mà cảm giác Phương Minh mang lại cho bọn họ lúc này cũng vậy.
“Ngũ phương Đại Đế ngồi trước nghe xong, hiện có trấn Tam Sơn Trấn Giang Giang Tô, con dân họ Hồ thiện lương hiền đức, lạc địa sinh căn, có gia phổ có thể tra…”
“Hiện nhà họ Hồ tôn kính bái Đại Đế, cúi đầu Thái Sơn Đại Đế.”
Phương Minh cúi đầu bái phía đông, sáu người Hồ Phù cũng vội vàng bái theo.
“Nhị bái Nam nhạc Hành Sơn Đại Đế.”

“Sau khi bái Ngũ Đế xong lại tới tứ phương Thổ Địa, Thổ Địa Công… Mời tới trước mộ, tọa trấn vùng đất này, khu tà tránh quái.”
Ngũ đế không phải nói về năm ngọn núi mà nói về Sơn Thần ở các ngọn núi đó.
Sau khi bái Sơn Thần cùng Thổ Địa Phương Minh lại nhìn đồng hồ xem gia phả, tiếp tục ngâm: “Chủ mộ là Hồ Văn Cẩn, xếp hàng thứ năm, con trai là Hồ Giang Dân, cháu trai Hồ Phù, chắt trai Hồ Minh Lễ, Hồ Minh Kiến, Hồ Minh Hạo, Hồ Minh Long…”
“Danh nghĩa con cháu hôm nay bái tế, dời mộ động thổ, tổ tiên chớ trách.”
(Đoạn văn này được niệm bằng tiếng địa phương, cứ bốn năm chữ lại kéo dài chữ cuối sẽ có cảm giác khó có thể tưởng tượng.)
Bái!
Lần này không cần chờ Phương Minh nhắc, sau khi cậu ngâm xong thì sáu người Hồ Phù lại cung kính bái ngôi mộ ba lần.
Bái xong, cắm hương.
“Sáu người đi lên lấy bia mộ xuống, sau đó bắt đầu đào, những người khác rải tiền giấy ra xung quanh đi.”
Nghe được lời của Phương Minh mấy người Hồ Phù bắt đầu cầm cuốc với xẻng, những người khác thấy chú tư Hồ đã già, muốn đi lên trợ giúp ông ấy nhưng bị Phương Minh ngăn cản.
“Người đào mộ chỉ có thể là sáu người này, hơn nữa chú tư của các cậu lại đại biểu cho thế hệ thứ nhất không thể thay thế, để cho những người trẻ tuổi kia đào nhiều hơn là được.”
Phương Minh giải thích, thế hệ thứ nhất ở đây chỉ có bác hai với chú tư, chú tư không đi đào chẳng lẽ bác hai hơn 80 tuổi lại đi lên đào?
Cũng bởi vì phần mộ này đã lâu năm nên không được cố định bằng xi măng như bây giờ, thêm nữa đất bùn cũng rất mền, vì vậy mộ bia được tháo xuống rất nhanh.
Mộ bia được tháo xuống để qua một bên, nhưng nó vẫn đứng thẳng không hề bị ngã ra đấtm cùng lúc đó Phương Minh lấy hai nén hương thắp lên rồi đặt trước mộ bia.
“Nhớ kỹ, lúc đào phải đào từ phía trước, tuyệt đối không thể đào từ phía sau, trừ khi các ông muốn tuyệt hậu, đào cho tới khi nhìn thấy quan tài thì gọi tôi.”
Sau khi nói những điểm cần lưu ý Phương Minh quay đầu vẫy vẫy tay gọi Hoa Minh Minh.
“Chuyện gì?”
Hoa Minh Minh đang xem náo nhiệt lại thấy Phương Minh gọi, không tình nguyện lắm đi tới gần Phương Minh mà hỏi.
“Có muốn ra vẻ lợi hại không, tôi cho cậu một cơ hội ra vẻ lợi hại.”
“Còn có chuyện tốt như vậy sao? Hay là cậu lại muốn lừa tôi?” Hoa Minh Minh nghi ngờ nhìn Phương Minh, ý của cậu ta chính là nếu có cơ hội ra vẻ lợi hại cậu còn tình nguyện nhường cho tôi sao?
“Chuyện này tôi không thể làm được, mặc dù ở đây có rất nhiều người nhưng chỉ có cậu có thể thôi.”
“Thật hay đùa vậy, tôi lợi hại như vậy sao?”
“Cậu cốt cách thanh kỳ, mệnh cách cũng cực tốt, người bình thường không thể so sánh với cậu được.”
“Thì ra là tôi lợi hại như vậy… Được rồi, có chuyện gì cần tôi đích thân ra tay?”
Hoa Minh Minh được Phương Minh tán dương thì vui mừng hết sức, phòng bị trong lòng cũng biến mất tăm, vỗ vỗ ngực kiêu ngạo nói.
(1)Thanh kỳ: trong sạch, thanh liêm
Bạn cần đăng nhập để bình luận