Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 229: Kinh biến

Chương 229: Kinh biến
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
--------------------
Trời vừa xẩm tối, Trương Phúc đã cầm theo một bầu rượu cùng mấy bao đậu phụng làm mồi nhắm đi ra ngoài.
Trong lăng viên có một lương đình, Trương Phúc lấy ra mấy ly rượu rồi bắt đầu đổ rượu đầy chén, tiếp đó lại mở bọc đậu phụng ra, đổ đầy lên bàn.
“Cậu Phương, rượu này hơi kém một chút…”
Trương Phúc có chút xấu hổ, rượu này nào phải hơi kém như ông ta nói, nó chỉ có giá mười đồng, chính là loại rượu kém nhất trên thị trường.
“Không sao, tôi không uống rượu.”
Trong lương đình chỉ có Phương Minh cùng Trương Phúc, về phần Tào Lượng cùng Âu Dương Tuyết Tình thì đứng ở xa xa, dựa theo lời Phương Minh phân phó.
“Gọi đồng bạn của ông ra đây ngồi chơi một chút đi.”
Trương Phúc gật đầu, lấy một chén rượu đổ ra trên đất, mặc dù là rượu kém chất lượng thế nhưng vẫn có hương rượu phiêu đãng, quan trọng nhất là sau khi đổ rượu xuống đất, đột nhiên một cơn gió lạnh nổi lên trong lương đình.
Âm phong lay động, đôi mắt của Trương Phúc sáng rực lên, thế nhưng lập tức lại đổi thành vẻ nghi hoặc.
“Những người bạn kia của tôi không dám vào.” Trương Phúc nói với Phương Minh.
“Bạn bè gặp nhau mà thôi, các vị không cần phải khủng hoảng.”
Phương Minh nhìn bốn phía xung quanh lương đình, mà theo lời của cậu âm phong trong lương đình càng thổi mạnh hơn, sau đó một ông lão xuất hiện phía trước lương đình.
Ông lão này vừa xuất hiện khiến đám đội viên của Tào Lượng run lên: “Đội trưởng, chính là ông ta, quỷ hồn mà tôi gặp được chính là ông lão này!”
“Im lặng.” Tào Lượng ngăn cản đội viên nhiều chuyện.
Phía sau ông lão hai mẹ con cũng xuất hiện, một người phụ nữ nắm tay bé gái từ từ đi tới.
Ánh mắt cô bé nhìn Phương Minh có chút e ngại, thế nhưng vẫn không nén được thèm thuồng nhìn chằm chằm đậu phụng trên bàn.
Ông lão cùng người phụ nữ trung niên đứng ở cửa vào lương đình, đầu tiên là cúi đầu chào Phương Minh, sau khi thấy cậu gật đầu rồi mới dám đi vào lương đình ngồi xuống.
Có ba người này dẫn đầu, những quỷ hồn phía sau cũng bắt đầu từ từ xuất hiện, tất cả đều cúi đầu khom mình hành lễ với Phương Minh sau đó mới dám vào lương đình.
Một cái, hai cái…
Cuối cùng trong lương đình xuất hiện tổng cộng 13 quỷ hồn, mà 13 quỷ hồn này cũng là 13 quỷ hồn mà đám đội viên của Tào Lượng đã gặp phải.
Trong mắt đám người Tào Lượng, giờ phút này Phương Minh đang cùng 13 quỷ hồn vui sướng uống rượu, nói chuyện phiếm…
“Đầu tiên phải xin lỗi các vị, là vì người quản lý của Dương Gian gặp phải sai lầm nên mới bắt Trương Phúc, các vị có thể trượng nghĩa giúp đỡ, thật đúng là khó có được.”
Phương Minh cúi đầu với 13 quỷ hồn này, khiến 13 quỷ hồn vội vội vàng vàng khoát tay.
Thế nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của Phương Minh trở nên nghiêm nghị hẳn lên, mà giọng nói cũng đã mang theo tia nghiêm khắc.
“Các vị, Dương Gian có quy củ của Dương Gian, Âm Phủ có quy củ của Âm Phủ, nếu các vị đã không muốn tiến về Âm Phủ mà lưu lại Dương Gian thì phải tuân thủ quy củ của Dương Gian.”
Giọng nói của Phương Minh có chút lạnh lùng, mà 13 quỷ hồn này cũng nghiêm túc hẳn lên.
“Trương Phúc bị cảnh sát hàm oan mà bắt đi, đây là chuyện của Dương Gian. Mà các vị thân là quỷ hồn, lại dám ra tay với quan sai của Dương Gian, liệu các vị có biết các vị đã chạm tới điều tối kỵ của hai giới Âm Dương?”
Giọng Phương Minh nghiêm nghị vô cùng, 13 quỷ hồn run lên. Quy củ của hai giới Âm Dương không cần ai nói cho bọn họ, vừa mới trở thành quỷ hồn thì trong đầu liền hiện lên tin tức về mấy thứ này.
“Loại hành vi này của các vị nếu bị người tu luyện trong Dương Gian nhìn thấy, có thể thoải mái đánh các vị tới hồn phi phách tán mà không hề gặp phải bất kỳ nghiệt nghiệp gì.”
Nói xong lời cuối này Phương Minh còn vỗ mạnh tay lên bàn, đám quỷ hồn lại càng run rẩy hơn, bọn họ có thể cảm nhận dương khí vô cùng khủng bố trên người thanh niên trước mắt.
Mà quỷ hồn của bé gái kia càng là hoảng sợ tới trực tiếp trốn trong lòng mẹ, khóc thút thít.
“Có lẽ các vị cho rằng các vị làm vậy không hề có ý xấu gì, chỉ là vì muốn giúp Trương Phúc mà thôi, thế nhưng nếu tất cả quỷ hồn trên Dương Gian này đều có suy nghĩ như các vị, vậy không phải trật tự của Dương Gian đã thành một mớ hỗn độn rồi sao?”
Ánh mắt của Phương Minh lần lượt đảo qua từng quỷ hồn một, không một quỷ hồn nào dám nhìn vào mắt cậu.
“Cậu Phương…”
Trương Phúc nãy giờ vẫn trầm mặc cuối cùng cũng mở miệng, vẻ mặt áy náy: “Cậu Phương, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không hề ngờ tới họ lại có thể làm như vậy. Nếu cậu có trách xin hãy trách phạt tôi đi!”
Nghe thấy những lời này của Trương Phúc, Phương Minh vẻ mặt hơi cứng lại: “Trương Phúc, nói cho cùng ông cũng là người của Dương Gian, nếu cứ liên hệ với quỷ hồn tiếp như vậy chắc chắn sẽ không thể mang lại vận tốt gì cho ông đâu, thậm chí còn khiến vận rủi không ngừng kéo tới.”
Người quỷ vốn dĩ không chung đường…
“Cậu Phương, tôi hiểu rõ ý của cậu, chỉ là với gương mặt này của tôi làm gì có ai muốn nói chuyện với tôi kia chứ? Chỉ có những quỷ hồn này không chê bai tôi, không ghét bỏ tôi, tình nguyện nói chuyện với tôi…”
Trương Phúc cười khổ, mà Phương Minh cũng không tiếp tục đề tài này, cậu hỏi chuyện khác: “Từ lúc nào ông có thể nhìn thấy bọn họ?”
Người bình thường cơ bản không có cách nào nhìn thấy quỷ hồn!
“Hẳn là 10 năm trước đi.”
Trương Phúc lâm vào hồi tưởng, vào một ngày 10 năm trước, hôm đó trong lúc ông ta đang tuần tra bình thường trong nghĩa trang đột nhiên nhìn thấy một cô bé đang ngồi khóc thút thít trước bia mộ.
Bởi vì mấy ngày đó là thời gian tảo mộ, thế nên Trương Phúc nghĩ rằng có nhà nào đi tảo mộ vô tình chủ quan quên mất đứa bé ở đây?
Trương Phúc là người nhiệt tình, vội vàng chạy tới hỏi thăm đứa bé bị sao, liệu có phải là bị lạc mất người nhà hay không?
Thế nhưng câu trả lời của cô bé lại khiến Trương Phúc kinh ngạc, cô bé nói cô bé làm sai, nên bị mẹ đuổi ra khỏi nhà!
Chỉ là cô bé phạm phải sai lầm mà thôi, sao người nhà có thể đuổi cô bé ra nghĩa trang?
Trong lúc nhất thời Trương Phúc cũng không biết phải nói sao, ông ta quyết định đưa cô bé tới phòng quản lý, để mấy người quản lý ở đó hỗ trợ tìm kiếm cha mẹ đứa bé.
Nhưng quỷ dị chính là lúc ông ta nắm tay cô bé đi tới phòng quản lý, mấy người ở đó lại cười nhạo ông ta uống say nên quáng gà.
Làm gì có cô bé nào đâu? Rõ ràng chỉ có một mình ông ta ở đây.
Trương Phúc không tin, ông ta đang nắm tay cô bé đây mà, sao mấy người này lại không nhìn thấy kia chứ?
Cũng may lúc đó trong phòng giám sát có lắp camera, Trương Phúc nhìn qua camera theo dõi, bên trong quả thật chỉ có một mình ông ta! Thế nhưng Minh Minh đâu? Ông ta vẫn đang nắm tay Minh Minh kia mà?
Đã làm việc ở lăng viên lâu như vậy ông ta cũng không phải người ngốc nghếch không hiểu gì, rất nhanh ông ta đã biết bản thân chắc chắn đã gặp phải quỷ rồi.
Mới đầu Trương Phúc còn có chút sợ hãi, nhưng ông ta lại phát hiện ra đứa bé này căn bản không hề có ý hãm hại ông ta, thậm chí sau khi ông ta nhìn thấy mẹ của đứa bé ông ta còn cho rằng, không phải quỷ nào cũng xấu xa ác độc.
Một người cô độc trong xã hội hiện tại, cho dù biết giao du với quỷ là không nên thế nhưng ông ta không quan tâm. Từ đó về sau mỗi ngày ông ta đều chơi đùa với cô bé này, cứ vậy một thời gian, ông ta nhận biết cũng càng lúc càng nhiều quỷ hồn.
“Thức tỉnh trong mấy ngày thanh minh tảo mộ sao?”
Phương Minh trầm ngâm một lát, rất nhanh liền hiểu tại sao Trương Phúc có thể mở được âm nhãn.
Tiết thanh minh là ngày người sống bái tế người chết, vì thế những ngày này âm khí rất nặng, mà lăng viên lại chính là nơi có âm khí mạnh nhất. Có lẽ trong những ngày đó Trương Phúc bị âm khí nhập thể quá nhiều, trời đất đưa đẩy sao đó mà có thể mở được âm nhãn.
Tình huống này cũng không phải chưa từng xuất hiện, dù sao trời đất bao la không thiếu chuyện lạ, có một số người trời sinh âm nhãn, nhưng cũng có người sau khi sinh ra được một khoảng thời gian rồi mới mở âm nhãn. Mặc dù rất hiếm, thế nhưng vẫn có tồn tại.
“Các vị, nếu các vị đã có ý muốn lưu lại Dương Gian thì tôi cũng không thể quản, thế nhưng nếu các vị dám vi phạm quy củ của Dương Gian một lần nữa thì đừng trách tôi độc ác!”
Phương Minh cũng không đuổi cùng giết tận, cậu nhìn 13 quỷ hồn này một vòng, nhìn bọn họ vội vã gật đầu biểu thị tuyệt đối sẽ không tái phạm lần nữa.
“Trương Phúc, ông cũng không nên liên hệ với những âm linh này quá nhiều, đây là lời khuyên cuối cùng của tôi dành cho ông.”
Phương Minh đứng lên rồi rời khỏi lương đình, mà 13 quỷ hồn kia cũng nhao nhao tiêu tán, cả lương đình chỉ còn Trương Phúc lẳng lặng nhìn theo bóng lưng Phương Minh rời đi.
“Cậu Phương, thế nào rồi?” Tào Lượng nhìn thấy Phương Minh đi tới liền hỏi vội.
“Chuyện quỷ hồn tôi đã giải quyết rồi, còn hung thủ hại chết đứa bé kia mọi người phải tự điều tra.”
Phương Minh cũng không định nhúng tay vào mấy vụ án hình sự này, đây không phải trách nhiệm của cậu.
“Cảm ơn cậu Phương.”
Tào Lượng gật đầu, chỉ cần quỷ hồn đi là tốt rồi, chuyện phá án đương nhiên là trách nhiệm của bọn họ.
“Không cần đưa Trương Phúc trở lại cục cảnh sát nữa.”
“Nghe theo ý của cậu Phương.”
Trên thực tế đúng là bọn họ đã quá qua loa chuyện bắt Trương Phúc, nếu đã xác định ông ta không phải là hung thủ thì cũng không cần thiết phải đưa ông ta về cục cảnh sát làm gì nữa.
“Tôi đi trước.”
Phương Minh cự tuyệt ý muốn đưa cậu về của Tào Lượng, một người rời đi, trực tiếp đón xe taxi bên ngoài lăng viên.
Chuyện của Trương Phúc Phương Minh cho rằng đã giải quyết xong, thế nhưng không ngờ ngay hôm sau cậu lại nhận được điện thoại của Tào Lượng, không khỏi ngơ ngẩn sững sờ.
Một giờ sau.
Phương Minh chạy tới lăng viên, giờ phút này lăng viên đã bị cảnh sát phong tỏa, không cho bất kỳ ai tới gần. Lúc Phương Minh tới đã thấy Âu Dương Tuyết Tình đang đợi cậu.
“Phương Minh, sáng nay có một nhân viên phát hiện lăng viên chưa được quét dọn, thế là ông ta liền đi tìm Trương Phúc. Thế nhưng trong phòng Trương Phúc trống rỗng, sau đó bọn họ phát hiện Trương Phúc quỳ trước một tòa mộ bia, mãi tới lúc tới trước mặt Trương Phúc mới biết ông ta đã chết.”
Gương mặt của Âu Dương Tuyết Tình có chút tái nhợt, cố ý nhấn mạnh: “Hình dáng lúc chết của Trương Phúc rất khủng bố, một lát nữa cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Phương Minh không nói thêm gì, vẻ mặt cậu âm trầm vô cùng. Trương Phúc chết sau khi cậu nói đám Tào Lượng thả người, có thể nói cái chết củaTrương Phúc có liên hệ nhân quả với cậu.
Đi theo Âu Dương Tuyết Tình vào sâu bên trong nghĩa trang, tới lăng mộ đầy người tụ tập phía trước, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy xác của Trương Phúc.
“Cậu Phương…”
Tào Lượng cũng ở đây, dường như anh ta đang định nói gì thế nhưng lại bị Phương Minh khoát tay, trực tiếp cắt đứt. Cậu từ từ đi tới chỗ Trương Phúc.
“Ai? Cậu là ai? Nơi đây là hiện trường án mạng – CSI, không được tới gần.”
“Pháp y Tần, đây là chuyên gia do chúng tôi đặc biệt mời tới.” Tào Lượng ngăn pháp y đang kiểm tra thi thể lại.
Phương Minh đi tới trước mặt thi thể, giờ phút này Trương Phúc đang quỳ trước mặt một bia mộ, từ sau không thể nhìn ra điều gì lạ, thế nhưng vừa tới phía trước hai tròng mắt của Phương Minh đã co rút, cả người tản ra sát khí tràn ngập!
Bạn cần đăng nhập để bình luận