Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 493: Khách đến thăm

Chương 493: Khách đến thăm
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
------------------------
"Chậc chậc chậc, cuộc sống của Alice đang trải qua thật sự là quá sung sướng đi."
Trên bãi cỏ của lâu đài, Chu Hải nhàn nhã nằm ở trên ghế, uống nước suối tinh khiết nhất trên thế giới mà người của gia tộc Corgi mang từ vùng Bắc Cực về, trên gương mặt lộ ra vẻ mãn nguyện.
Mà ở bên cạnh Chu Hải, Alice ngồi trên một băng ghế nhỏ, trong tay cũng đang cầm một cái ly, chỉ có điều ly kia lại màu đỏ, bởi vì bên trong ngoại trừ nước suối tinh khiết thì còn có máu của trưởng lão gia tộc Corgi.
Ba ngày trước, sau khi đám người Vane của gia tộc Corgi nhận Alice làm cô chủ nhỏ thì đều muốn cung cấp máu cho Alice, chẳng qua cuối cùng bọn họ đã quyết định chỉ có Vane mỗi tháng được cung cấp cho Alice một lít máu.
Có thể để cho chủ nhân hút máu của mình, chuyện này ở trong lòng người Huyết tộc là một chuyện vô cùng vinh dự, mấy vị trưởng lão khác của gia tộc Corgi đều mang vẻ mặt không tình nguyện rời đi.
Đương nhiên giữa Vane cùng Phương Minh cũng đã đạt thành hiệp nghị, đó chính là gia tộc Corgi không được tùy tiện đi tới lâu đài, cũng không thể bại lộ thân phận của Alice với bên ngoài, vốn đang sinh hoạt như thế nào thì giờ vẫn nên tiếp tục sinh hoạt như thế.
Chẳng qua tuy rằng Vane đáp ứng cậu rồi, nhưng cũng không phải thật không hề làm gì, nói chung hắn ta đã vận dụng toàn bộ tài lực của gia tộc Corgi, đem những tài nguyên tốt nhất có thể lấy được từ thế giới này đến cho Alice.
"Alice, đến, mau đưa cho anh một chùm nho trên bàn đi."
Chu Hải nhìn đĩa nho bên cạnh Alice, có người nói đây là nho trong trang viên của thánh địa rượu vang, trên thị trường căn bản là không thể mua được, bởi vì trang viên chỉ trồng một số nho đủ để sản xuất ra rượu mà thôi.
"Không nên, em phải để lại cho anh em." Alice kiên định lắc đầu cự tuyệt.
"Không phải trong đĩa còn ba chùm sao? Cho anh một chùm, sau đó để lại hai chùm kia cho anh em không được à?"
Ánh mắt của Chu Hải nhìn chằm chằm ba chùm nho này, nhưng mà câu nói tiếp theo của Alice khiến cho cậu ta thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống.
"Không, em muốn ăn hai chùm, chùm này lưu cho anh em."
Alice đưa tay ôm đĩa nho vào trong ngực, vẻ mặt phòng bị nhìn chằm chằm Chu Hải, điều này làm cho Chu Hải trong lòng bị đả kích nặng nề, chính mình ở trong mắt Alice dĩ nhiên luân lạc tới mức trở thành người sẽ đoạt đồ ăn của một đứa bé?
Ở phía trước cách Chu Hải cùng Alice không xa, Phương Minh ngồi xổm trên đất đã được cậu vun xới, đang cẩn thận tưới nước cho cây non, mấy ngày trôi qua, hạt giống linh thảo đã nảy mầm, mầm non xanh biếc từ trong đất chui ra.
Hạt giống Kiến Linh Thảo nẩy mầm, điều này có nghĩa mảnh đất này thích hợp trồng Kiến Linh Thảo, chỉ cần dốc lòng chăm sóc, tương lai không lâu cậu có thể thu hoạch một mảnh Kiến Linh Thảo.
Cúi đầu quan sát chồi non mới nhú, dưới ánh mặt trời chồi non lóe ra ánh sáng màu xanh ngát, loại màu xanh này có chút khác biệt so với màu xanh của cây cối bình thường, càng giống với màu xanh tinh khiết trong suốt của phỉ thúy.
"Thần hưng lý hoang uế, đái nguyệt hà sừ quy."
"Đạo hiệp thảo mộc trường, tịch lộ triêm ngã y."
"Y triêm bất túc tích, đãn sử nguyện vô vi."
Trong miệng Phương Minh niệm một bài thơ của Đào Uyên Minh, cũng không để ý quần áo của chính mình bị bùn đất làm bẩn, loại vui sướng khi gieo trồng này cậu có thể tính là đã hiểu rõ, cũng khó trách mấy người trong thành phố lại thích trồng hoa lá cây cỏ như vậy, loại cảm giác thành công này không phải những chuyện khác có thể mang tới được.
Cách đó không xa những người hầu kia thì dùng ánh mắt khác thường nhìn Phương Minh, bọn họ thật sự là không rõ, ông chủ mới này vì sao yêu thích trồng trọt như vậy, hơn nữa còn năm lần bảy lượt dặn dò không cho phép bọn họ tới gần mảnh đất này.
"Thưa cậu, có khách tới." Quản gia xuất hiện ở bên người Phương Minh, nhẹ giọng nói.
"Đưa đến sảnh lớn đi thôi."
Phương Minh buông bình nước xuống, sau khi rửa tay liền theo chân quản gia đi về phía sảnh lớn, chờ khi đến sảnh lớn cậu liền thấy Vương Đức Vượng cùng một người đàn ông trung niên khác ngồi ở trên ghế sa lon.
"Cậu Tần."
Thấy Phương Minh đi tới, Vương Đức Vượng vội vã từ trên ghế salon đứng lên, mà người đàn ông trung niên kia nghe được lời nói của Vương Đức Vượng liền đưa mắt nhìn hướng Phương Minh, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Rất hiển nhiên, Vương Đức Vượng hẳn là đã nói với hắn dáng vẻ của Phương Minh, nhưng khi hắn chân chính nhìn thấy Phương Minh vẫn cảm thấy có chút giật mình.
"Cậu Tần, những hạt giống lần trước cậu nói cậu cần tôi đã nhập hàng được rồi, cậu xem một chút có phải những thứ này hay không?"
Lão Vương cầm cái túi được thả bên ghế sa lon lên, ánh mắt của Phương Minh nhìn lướt qua, trên mặt liền lộ ra vẻ vui mừng, không sai, những hạt giống này chính là hạt giống Kiến Linh Thảo, có những hạt giống này, cậu có thể liên tục không ngừng trồng Kiến Linh Thảo rồi.
"Lão Vương, thật là cám ơn ông, bao nhiêu tiền tôi trả cho ông."
"Không cần, một ít hạt giống này cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, dựa vào số tiền cậu Tần mua dược liệu ở chỗ tôi đã đủ cho tôi sống rồi, những thứ này coi như là đáp lễ đi."
Nghe được những lời này của lão Vương, Phương Minh cười cười cũng không kiên trì nữa, quả thật những hạt giống này bán ra cũng không đáng bao nhiêu tiền, chính mình mỗi tháng liền bỏ ra hơn một triệu mua dược liệu của ông ta, nói không phải khoa trương chứ một mình cậu đã đủ để nuôi cả cái hiệu thuốc nhỏ của lão.
"Vị này chính là…?"
Ánh mắt của Phương Minh rơi trên người người đàn ông trung niên, lão Vương thấy thế liền vội vàng giới thiệu: "Vị này chính là Ngô Hải Dương, là bác sĩ phố người Hoa của thành Sheffield chúng ta."
"Chào cậu Tần, tôi là Ngô Hải Dương, cậu cứ gọi tôi là Hải Dương."
Ngô Hải Dương đưa tay ra, sau khi bắt tay, Phương Minh ý vị thâm trường liếc nhìn Ngô Hải Dương: "Bác sĩ Ngô, thân làm bác sĩ vẫn phải nên chú ý thân thể của mình một chút mới được."
Lời của Phương Minh vừa ra, Ngô Hải Dương cả người chấn động, mang trên mặt vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Phương Minh, mà lão Vương ở bên cạnh thì ngây ngẩn cả người, bởi vì ông ta không biết lời của Phương Minh nói là ý gì.
Trên thực tế lão Vương cũng không biết Ngô Hải Dương muốn chính mình dẫn hắn tìm đến cậu Tần là muốn làm gì, chỉ là sau khi Ngô Hải Dương nghe thấy mình nói tới bản lĩnh của cậu Tần, Ngô Hải Dương liền mở miệng chủ động yêu cầu.
Thậm chí dọc theo con đường này ông ta đã hỏi qua rất nhiều lần, nhưng Ngô Hải Dương đều im miệng không nói, tuyệt không chịu để lộ ra đến.
"Cậu Tần thật là cao nhân."
Ngô Hải Dương hướng phía Phương Minh nhếch lên ngón tay cái, người trong nhà biết chuyện của người trong nhà, hắn đối với thân thể của chính mình rất rõ ràng, chỉ là bởi vì tự thân là thầy thuốc cho nên hắn không dám tiết lộ tình huống cơ thể của mình với người ngoài.
Thử nghĩ một chút, một thầy thuốc mà ngay cả sức khỏe của bản thân mình cũng không thể khống chế được, làm sao có thể đủ khiến những bệnh nhân kia tín nhiệm hắn, cho nên dọc theo con đường này dù cho lão Vương có gặng hỏi hắn thế nào hắn cũng không để lộ ra một chút tin tức, bởi vì hắn vẫn còn không xác định được cậu Tần kia có phải thật dự lợi hại như lão Vương đã nói hay không.
Nhưng là bây giờ hắn đã tin, có thể vừa liếc mắt liền nhìn ra thân thể của hắn có vấn đề, cho dù những thầy thuốc nổi tiếng thế giới kia cũng chưa chắc có bản lĩnh như vậy, nếu đã có thể xác nhận bản lĩnh của cậu Tần này, vậy hắn cũng không cần phải giấu giếm gì nữa rồi.
"Cậu Tần, cơ thể của tôi thực sự đã xảy ra vấn đề, lần này đến là hy vọng cậu Tần có thể ra tay cứu giúp tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận