Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 257: Thế giới này làm sao vậy?

Chương 257: Thế giới này làm sao vậy?
Trần Tâm Di nhìn Phương Minh đang cười khổ và Tiền Gia Lý mặt đỏ gay, cuối cùng khẽ thở dài không nói thêm gì nữa.
Vốn chuyện này theo cô cũng không phải vấn đề gì, cho dù là kẻ lừa đảo thật thì cũng là người khác bị lừa. Chỉ có điều cô không ngờ có người lại bị lừa vì phong thủy, bởi phong thủy trong lòng cô là điều cực kỳ thiêng liêng.
Con người xã hội ngày nay không tin vào phong thủy, ngoại trừ do thầy phong thủy thời nay trình độ không cao, còn có một nguyên nhân khác nữa là vì kẻ lừa gạt quá nhiều.
Học được một, hai câu nói vè liền giả mạo làm thầy phong thủy đi lừa người khác. Cũng vì có những kẻ lừa đảo này tồn tại mới khiến nhiều người hiểu lầm về phong thủy như vậy.
Tiền Gia Lý có chút ngượng ngùng, nhưng bỗng trở nên phẫn nộ nói: “Bọn lừa đảo chết tiệt, tôi sẽ báo công an, để tránh cho càng nhiều người bị lừa.”
“Không cần báo công an đâu, họ đã chịu sự trừng phạt rồi.”
Phương Minh vừa thốt ra câu nói kia, đôi mắt đẹp của Trần Tâm Di liền chớp mấy cái, dùng ánh mắt khó hiểu xen lẫn không thể tưởng tượng được nhìn Phương Minh.
“Hổ tọa canh vị, Quan Âm chỉ lộ, là cô gái cố ý.”
Đôi mắt đẹp của Trần Tâm Di lúc này trợn to, ánh mắt khiếp sợ nhìn Phương Minh, bởi cô không ngờ, tất cả những gì cô làm đều bị người ta nhìn thấy hết.
“Phương tiên sinh, cậu nói vậy là có ý gì? Sao tôi nghe không hiểu gì hết vậy?” - Tiền Gia Lý cảm giác vẻ mặt cô gái đối diện hơi thay đổi, thấy khó hiểu hỏi.
“Cô gái này mang chúng ta đến phòng bao này cũng không phải không có nguyên nhân. Căn phòng này thuộc ly vị (1), mà trên bức tường phía sau chúng ta là một cái đầu hổ, hổ lạc ly vị vốn sẽ mang theo sát khí. Cô gái này ngồi ở vị trí đối diện, vừa nãy cô gái rót trà cho bốn kẻ lừa đảo, lại không rót cho hai chúng ta. Lão Tiền ông không chú ý đến sao?”
(1) Ly vị: cung Ly hướng chính nam, một trong chín phương vị Cửu cung.
“Tôi có chú ý, không phải do ấm trà hết nước sao?” - Tiền Gia Lý đáp.
“Nguyên nhân chân chính là bởi vì nước trong bốn tách trà đó là nước Quan Âm, hổ ly vị có hỏa sát, thích nhất chính là nước. Bốn tên kia uống nước Quan Âm sẽ bị hổ sát quấn thân, ra khỏi cửa tiệm không bao lâu sẽ bị báo ứng.”
Phương Minh chậm rãi nói, mà Trần Tâm Di càng nghe càng thấy kinh hãi. Bởi cô không ngờ động tác bí mật của cô đều bị người khác nhìn ra.
Điều này khiến trong lòng cô có chút run rẩy. Giống như một người làm chuyện bí mật bản thân rất kiêu ngạo, cuối cùng lại bị người ta nói ra. Tất cả những điều bạn làm thật ra đều đã bị người ta nhìn hết từ đầu đến cuối.
Không sai, chọn phòng bao này là do cô dặn nhân viên dẫn đến, bởi vì phòng bao này rất đặc biệt. Đây là một phòng bao có ẩn chứa bố cục phong thủy. Bức tranh lão hổ được cố ý treo ở đó, còn chỗ ngồi của cô cũng rất đặc biệt. Trước khi pha trà cho bốn tên kia, cô cũng có dùng chút mánh khóe lướt nước Quan Âm.
Cái gọi là lướt nước Quan Âm, chính là đặt các tách sát lại với nhau, sau đó rót nước qua lại bốn cái tách, cho đến khi tất cả đều đầy nước.
Đối với người thường mà nói, đây chỉ là một cách rót trà. Nhưng người thạo nghề đều biết, lúc sử dụng thủ pháp này, trên thực tế động tác ngón tay và cánh tay, sẽ làm tất cả khí xung quanh biến hóa, do đó ảnh hưởng đến sát khí con hổ ly hỏa phía sau xuất hiện.
Trần Tâm Di rất ghét những kẻ lừa đảo, nhưng cô không muốn gây rắc rối ở tiệm trà, vậy nên mới dùng cách này, để mấy kẻ lừa gạt ra khỏi tiệm trà một lúc mới bị trừng phạt.

“Mẹ nó, thật không ngờ lần này lại bị một con nhãi ranh vạch trần, thật tức quá mà.”
“Đúng vậy, con dê béo kia rõ ràng đã dính câu, mười vạn đã sắp đến tay rồi.”
Mấy tên theo gã Sơn Dã Nông Phu (2) ra khỏi tiệm trà vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ. Không sai, chúng là cùng một bọn, hơn nữa chúng đã dùng phong thủy đi lừa gạt một thời gian dài, lấy một người trong nhóm giả làm thầy, sau đó đi lừa mấy người chỉ biết sơ về phong thủy hay người có rắc rối trong cuộc sống, muốn thông qua phong thủy để giải quyết.
(2) Sơn dã nông phu: nông phu sống trên núi, vô văn hóa, vô giáo dục.
Không thể không nói nhóm lừa đảo này rất thông minh, bình thường chúng sẽ đăng bài ở các diễn đàn phong thủy hay trong giới. Nội dung bài đăng có liên quan đến phong thủy hơn nữa nhìn sơ qua trông có vẻ rất thâm sâu, khiến người khác tin rằng chúng là thầy phong thủy thật.
Thậm chí có đôi khi, một vài người trong nhóm chúng còn cố ý lên mạng nhằm vào mấy vụ phong thủy bắt đầu khắc khẩu biện luận. Song phương bên nào cũng cho mình là đúng, càng làm như vậy càng khiến những người mới cảm thấy chúng có bản lĩnh thật sự, cuối cùng mới để một trong hai bên thắng, thân phận đại sư của tên đó càng thêm vững chắc.
Tóm lại, dê béo khác nhau chúng có cách lừa khác nhau. Sau khi Tiền Gia Lý lọt vào mắt chúng, chúng cũng bố trí hết sẵn để ông rơi vào bẫy. Vốn cho là không hề có một chút sơ hở nào, mà quả thật đúng là như vậy, chỉ không ngờ đến giây cuối cùng lại bị người ta vạch trần.
“Con nhỏ đó cùng lắm chỉ là một trà sư, hay là tìm người thủ sẵn bên ngoài tiệm trà, đợi đến khi nó đi ra liền cho nó một bài học?” - Tên Trần đại sư kia đề nghị.
“Đúng vậy, không dạy dỗ nó một chút không nuốt nổi cục tức này. Để xem lần sau nó còn dám nhiều chuyện nữa không.”
Cả nhóm lừa đảo đều phẫn nộ. Nhưng vì chúng quá tức giận nên không chú ý, lúc này ở trên tầng năm trên đầu bọn chúng, có một nhà đang mở cửa sổ. Giây tiếp theo, một chậu nước đục ngầu đổ xuống dưới, vừa lúc ngay trên đầu bốn tên lừa đảo.
“Đm, đổ nước ra ngoài cửa sổ, có ý thức công cộng không hả?”
“Con cái nhà ai, sinh con không có gia giáo gì cả.”
Bốn tên lừa đảo văng tục chửi thề. Nhưng khung cửa sổ kia đã đóng lại, vậy nên chúng không biết là cửa sổ nhà nào đã hắt nước, mắng mấy câu xong liền lái xe bỏ đi.
Xe vừa mới lăn bánh, còn chưa chạy được hai mét, một bóng đen bất thình lình xuất hiện phía trước đầu xe. Bị đụng một cái thật mạnh, bóng đen này ngã xuống đường.
“Đm, gạt tiền (3) sao?”
(3) Từ gốc là碰瓷: chỉ những người cố ý lao vào xe đang chạy để đòi tiền bồi thường từ chủ xe.
Bốn tên lừa đảo trợn tròn mắt, cho đến giờ cũng chỉ có bọn chúng đi lừa gạt người khác, thế nhưng lần này lại bị lừa gạt tống tiền.
Mấu chốt là, người gạt tiền là một ông già. Lúc này trên trán ông ta hơi chảy máu, nằm ngã trên đường không dậy nổi.
“Ông già này biết chọn chỗ thật, ở đây đúng ngay chỗ không có camera.”
“Dám gạt tiền, đánh chết ông ta đi.”
Mấy tên lừa đảo này vốn đã bực tức trong lòng, nghĩ ở đây dù sao cũng không có camera, cứ đánh ông già một chút rồi nói sau. Ngay lúc chúng xuống xe đánh ông già, đối diện đường bỗng xuất hiện một nhóm người.
“Đm, đụng bác tao tao còn chưa nói, vậy mà còn dám đánh bác tao nữa.”
Nhóm người này là người thân của ông già, hoặc có thể là đồng lõa của ông già gạt tiền. Lúc này cả đám tiến lên, mấy tên lừa đảo rất nhanh liền bị áp đảo.
“Đừng đánh, a, đừng đánh, chúng tôi đồng ý trả tiền.”
“Đừng, đừng đánh…”

Tình cảnh của mấy tên lừa đảo Phương Minh cũng không biết. Cậu và Trần Tâm Di chỉ biết bốn tên lừa đảo này chắc chắn không gặp được chuyện tốt, nhưng cụ thể là gì hai người không đoán được.
Còn Tiền Gia Lý sau khi được Phương Minh giải thích thì cũng hiểu ra, hóa ra phong thủy còn có tác dụng như vậy, quả là khó có thể tin được.
Ánh mắt Trần Tâm Di chăm chăm nhìn Phương Minh. Đối phương có thể nhìn ra những điều này, cho thấy Phương Minh cũng là một thầy phong thủy, hơn nữa trình độ phong thủy cũng không hề thấp.
“Xem ra tôi đã làm điều dư thừa rồi.”
Nghe Trần Tâm Di nói thế, Phương Minh liền mỉm cười: “Vẫn phải cảm ơn lòng tốt của cô.”
Tiền Gia Lý đứng bên cạnh lại vô cùng bất ngờ. Người lớn tuổi cố làm ra vẻ là thầy phong thủy lại không phải là thầy phong thủy, mà ông chủ Phương và cô gái trẻ này mới đúng là thầy phong thủy. Thế giới này rốt cuộc là sao vậy?
“Cô chủ, anh Nhan lại tới nữa.”
Đúng lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra. Một nhân viên nữ chạy vào, có chút rối loạn nói.
Trần Tâm Di nhíu mày, hiển nhiên là vì nghe đến anh Nhan là cô lại thấy phiền: “Hai vị, tôi không quấy rầy hai người ẩm trà (4) nữa. Tôi có việc phải xử lý.”
(4) Ẩm trà: thưởng thức trà.
Phương Minh gật gật đầu. Trần Tâm Di đứng lên, chưa kịp đi ra cửa, bên ngoài đã truyền đến tiếng một người đàn ông.
“Tâm Di, rốt cuộc là khách quý cỡ nào mới khiến em tận tay pha trà vậy? Tôi chưa bao giờ thấy em pha trà cả.”
Theo giọng nói truyền đến, một chàng trai trẻ tuổi xuất hiện trước cửa phòng bao. Ánh mắt chàng trai này dừng ở trên người Trần Tâm Di, nhìn thấy cô mặc sườn xám liền lộ vẻ hứng thú ngả ngớn với dáng người của Trần Tâm Di, trong mắt toàn là sự ham muốn.
Ngay sau đó, ánh mắt chàng trai chuyển qua người Phương Minh và Tiền Gia Lý. Nhất là khi anh ta nhìn thấy Phương Minh liền nhướn mày, sắc mặt trở nên khó coi.
“Tâm Di, đây là bạn em sao? Giới thiệu một chút đi.”
“Anh Nhan, đây là khách của tiệm trà!”
“Khách sao? Khách mà có thể khiến bà chủ em đây tự mình tiếp đãi, vậy chắc chắn thân phận không hề nhỏ. Sao vậy, không muốn giới thiệu tôi sao, để tôi cũng được biết chứ?”
Ánh mắt Nhan Hải mang theo vẻ khiêu khích nhìn Phương Minh. Phương Minh nhìn vào mắt Trần Tâm Di. Chậc, vậy mà mình lại bị xem là đối thủ cạnh tranh của người theo đuổi cô gái này.
Tình tiết rất tầm thường, chỉ xuất hiện trong phim thần tượng và tiểu thuyết trên mạng.
“Anh Nhan, tôi và anh chỉ là bạn bè bình thường. Tôi không cần phải giới thiệu thân phận khách của tôi cho anh.” - Trần Tâm Di trầm mặt, lạnh lùng nói.
“Bạn bè bình thường?” - Trên khuôn mặt Nhan Hải hiện ra nụ cười châm chọc: “Ba em đã gật đầu, chúng ta sắp đính hôn rồi.”
“Tôi không đồng ý, ba tôi đồng ý, vậy anh với ba tôi đính hôn đi.”
“Phụt!”
Phương Minh không nhịn được nữa. Bởi vì trong đầu cậu hiện lên hình ảnh anh Nhan trước mặt này nắm tay một ông chú trung niên bốn, năm mươi tuổi, ngụm trà trong miệng liền phun ra.
“Thật ngại quá, hai người cứ tiếp tục đi.”
Nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Nhan Hải phóng tới, Phương Minh ra vẻ thản nhiên. Dù sao tôi chỉ là một người xem phim, chỉ cần đừng rập khuôn y như phim truyền hình là được.
Tất nhiên, nếu người đẹp trước mắt này muốn lấy mình làm lá chắn, cậu cũng sẽ không từ chối. Dù sao đối phương lúc trước cũng xuất phát từ lòng hảo tâm, cậu cũng phải bánh ít đi, bánh quy lại giúp cô ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận