Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 829: Ông trời tác hợp cho

Chương 829: Ông trời tác hợp cho
Kim Long Tự, một tòa chùa miếu rất nổi tiếng ở Nhạc Dương, có lịch sử mấy trăm năm, đương nhiên, ở mấy trăm năm trước nơi này chỉ là một miếu nhỏ có chừng hai ba gian thiện phòng, theo những năm gần đây chất lượng cuộc sống của người dân ngày càng tăng cao, không ngừng góp tiền cho chùa miếu đạo quan, mà tiền nhan đèn thì không cần nộp thuế đấy, cho nên dẫn đến những chùa miếu này không ngừng được xây dựng mở rộng thêm.
Trên thực tế, loại tình huống này không chỉ xuất hiện ở mỗi Kim Long Tự, chùa miếu đạo quan ở khắp nơi trong nước đều tồn tại tình huống như vậy, chỉ là chùa miếu rõ ràng nhất mà thôi, bao nhiêu gia đình nghèo khó được gọi là tín đồ, một năm ngay cả mua mấy bộ quần áo cho mình cũng thấy luyến tiếc, nhưng đến khi bái phật thắp hương vừa quyên lại quyên tới mấy trăm đồng.
Thịnh thế hòa thượng, loạn thế đạo sĩ, những lời này có lẽ có chút bất công, nhưng này kỳ thực cũng có quan hệ tới lý luận của hai nhà Phật Đạo.
Phật giáo nói tới dựa vào tu hành tìm hiểu chân lý sinh mệnh cùng vũ trụ, cuối cùng đạt tới cảnh giới vượt qua sinh tử cùng cắt đứt tất cả phiền phức đau khổ, nhận được giải thoát về sinh mạng, theo đuổi thế giới cực lạc.
Cho nên thời cổ đại có rất nhiều người sau khi trải qua cuộc sống sinh hoạt khổ cực, sẽ chạy đến chùa miếu xuất gia làm hòa thượng, tuy nói là khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, trên thực tế đây là một loại hành vi trốn tránh thực tế, nếu không phải trốn tránh thực tế, vì sao khi đối mặt với tai nạn và rắc rối lại có thể xuống núi đơn giản như vậy.
Hơn nữa Phật giáo chú ý "Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo", bọn họ cảm thấy người mang đến chiến loạn cuối cùng khẳng định sẽ gặp báo ứng, cho nên căn bản không cần sự trợ giúp của bọn hắn.
Về phần Đạo giáo, Đạo gia thờ phụng "Đạo", theo đuổi trường sinh bất tử, đắc đạo thành tiên, mà phần lớn bách tính thời cổ đại đều đang giãy giụa miêu sinh, nào có ai còn nghĩ tới trường sinh, phần lớn người theo đuổi những điều này đều là người có địa vị giai cấp nhất định.
Đắc đạo cần tĩnh tu, cho nên phần lớn đạo sĩ cổ đại đều là người có văn hóa, thậm chí còn có ẩn sĩ không được toại nguyện, những người này không ngừng khiến văn hóa Đạo giáo trở nên phong phú, thêm cả khát vọng muốn báo đáp quốc gia của bản thân mình vào trong đó, đương nhiên sẽ không nhìn quốc gia sơn hà vỡ tan.
Đạo giáo cũng không ép buộc đệ tử phải đoạn tuyệt liên hệ với thế tục, mà Phật giáo vừa vặn tương phản, vừa vào phật môn liền phải quên đi tất cả, chính là hai loại thái độ khác nhau hoàn toàn này dẫn đến sự phát triển của Phật - Đạo hoàn toàn khác nhau.
Đương nhiên, cái này cũng có quan hệ với tầng lớp thống trị thời thịnh thế, đối với tầng lớp thống trị đến nói, bọn họ càng cần loại tư tưởng Phật giáo này hơn, khiến dân chúng tin tưởng vào kiếp sau, kìm nén chịu đựng khó khăn.
Kéo có chút xa, trở lại Kim Long Tự.
Khi đoàn người Trương Tiểu Long đi tới Kim Long Tự, Từ Quang pháp sư của Kim Long Tự đã được báo tin từ trước, cũng sắp xếp sa di (1) chờ ở cửa miếu, dẫn mọi người trực tiếp đi vào phía bên trong ngôi chùa.
(1) Sa di: những hòa thượng mới xuất gia
"A di đà phật!"
Ở nơi tăng lữ trong chùa miếu nghỉ ngơi, Từ Quang pháp sư xuất hiện, một thân áo cà sa, chắp tay trước ngực, mang trên mặt nụ cười hiền lành, thực sự có dáng dấp của cao tăng đắc đạo.
"Đã quấy rầy Từ Quang đại sư."
Từ Huy cũng lập tức hành lễ, hắn biết vị Từ Quang đại sư này là người có bản lãnh thật sự, cũng không dám làm bộ làm tịch gì.
"Các vị thí chủ, mục đích mấy vị thí chủ đến lần này lão nạp cũng đã biết, vốn phù bình an chỉ có tác dụng cầu bình an, nào có phân chia cao thấp gì, phù bình an đại biểu cho một phần tâm ý, tấm lòng là vô giá, không cách nào phán xét, hay chuyện xin dừng ở đây đi."
"Từ Quang đại sư nói rất đúng, chẳng qua dù là tấm lòng cũng phải dựa vào chuyện người ta có chấp nhận hay không, nếu như người ta không chấp nhận, vậy món quà này cũng không phải là tấm lòng, mà là cố ý làm người khác khó chịu, như vậy món quà này còn có giá trị gì sao?"
Lúc Trương Tiểu Long nói lời này, mang trên mặt vẻ trào phúng nhìn về phía Từ Huy, mà sắc mặt Từ Huy lại trầm xuống, nói: "Từ Quang đại sư, thầy là cao tăng đắc đạo lòng dạ rộng lớn, nhưng rốt cục thì thầy cũng là trụ trì của Kim Long Tự, cho dù đại sư không chú ý danh dự của mình, nhưng hẳn phải giữ gìn danh dự thể diện của Kim Long Tự, nếu như tùy tiện lấy ra một tấm phù bình an cũng có thể so sánh cùng phù bình an chính tay đại sư chúc phúc, đây chẳng phải là vũ nhục đối với Kim Long Tự sao?"
"Không chỉ là vũ nhục đối với Kim Long Tự, cũng là vũ nhục đối với những... Phật tử thành tâm tới chùa miếu dâng hương, thành tâm hướng đại sư cầu bùa bình an."
Từ Huy rất thông minh, đứng trên phương diện tổng quan đến công kích người khác, đương nhiên, đây cũng là đặc điểm của người lăn lộn trên quan trường, chính là có thể khiến sự việc bình thường trở nên rất quan trọng, rất vĩ đại.
"Đúng, tiểu Từ nói rất đúng, Từ Quang đại sư, vì vinh quang của Kim Long Tự, thầy nên có đánh giá thật cụ thể." Mẹ Tào đang đứng bên cạnh cũng theo chân nói bổ sung.
"Như vậy không đúng, nếu như vì giữ gìn danh dự của Kim Long Tự mà Từ Quang đại sư cố ý nói phù bình an của mình tốt hơn, người tài phán cũng là người dự thi, lần bình phán này căn bản là không công bình."
Mặc dù nói là Từ Huy cùng Trương Tiểu Long đang so, thế nhưng phù bình an của Từ Huy là xuất từ tay Từ Quang đại sư, cũng chẳng khác nào là Từ Quang đại sư đang cùng so đấu cùng anh Phương Minh của Trương Tiểu Long.
"Hà Hà, con nói nhăng gì đấy, Từ Quang đại sư là đắc đạo cao tăng, làm sao có thể nói dối?" Mẹ Tào có chút bất mãn quát lớn.
"A Hà, anh cũng tin tưởng nhân phẩm của Từ Quang đại sư, không sẽ vì danh dự mà cố ý nói dối."
Trương Tiểu Long cũng mở miệng, có Phương Minh nhắc nhở, trong lòng Trương Tiểu Long tràn đầy lực lượng, cậu ta không sợ Từ Quang đại sư sẽ làm bộ.
"Nếu hai người bọn họ đã không có ý kiến, Hà Hà, con không cần phải nói gì nữa." Cuối cùng cha Tào giải quyết dứt khoát, nói: "Hà Hà, con lấy phù bình an ra cho Từ Quang đại sư xem đi."
Tào Hà cũng biết đến lúc này chỉ có thể lựa chọn tin tưởng bạn trai mình, lập tức lấy phù bình an trên người mình xuống, nhưng lại không đưa ra, bởi vì lúc trước Phương Minh đã thông báo, phù bình an có thể rời khỏi thân thể, nhưng không thể qua tay người thứ hai.
"Từ Quang đại sư, đại sư xem đi."
Nhìn phù bình an trên bàn tay Tào Hà, trên mặt Từ Huy đang đứng bên cạnh có phần thắng chắc, thoạt nhìn phù bình an này rất đơn sơ, thậm chí có chút không hợp quy tắc, căn bản là không có cách nào so sánh với phù bình an trên tay mình.
Nhưng mà, Từ Huy lại không chú ý tới, ngay khi Từ Quang pháp sư thấy phù bình an trên bàn tay Tào Hà, trong đôi mắt già nua lập tức có thêm vẻ kinh nghi, sau đó càng là chủ động đi lên trước vài bước, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm tấm phù bình an kia.
"Này... Tấm phù bình an kia… Điều này sao có thể..."
Từ Quang pháp sư là người tu luyện, lần đầu tiên nhìn thấy phù bình an này, hắn liền cảm nhận được có linh khí từ trên phù bình an tràn ra, phải biết rằng, linh khí tràn ra và bình an phù có linh khí là hai loại khái niệm hoàn toàn bất đồng.
Tấm phù bình an hắn cho Từ Huy kia cũng có ẩn chứa linh khí, chỉ là linh khí này thưa thớt tới gần như có thể bỏ qua, nhưng dù vậy đó vẫn có thể coi là một tấm phù bình an vô cùng quý giá, chí ít Từ Quang pháp sư có tự tin, trong nước không có quá mười loại phù bình an có thể so sánh với tấm phù bình an này của mình.
Không phải Từ Quang pháp sư quá tự phụ với thực lực của bản thân, mà là hắn hiểu được, đây là phù bình an cao cấp nhất mà người trong thế tục đủ khả năng tiếp xúc được, những phù bình an tốt hơn không phải thứ chỉ cần có tiền là có thể mua được, những đại sư có cảnh giới cao hơn hắn đương nhiên không phải là người sẽ đi chế tác phù bình an vì tiền.
Nhưng bây giờ, tấm phù bình an trong tay cô bé trước mắt này, linh khí đã đầy tới mức bắt đầu tràn ra, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ số lượng linh khí trong phù bình an này rất khủng bố.
Trong lòng Từ Quang pháp sư rất rõ ràng, không phải hắn không muốn khiến tấm phù bình an bản thân mình luyện chế có nhiều linh khí hơn, mà bởi vì hắn không làm được, thực lực của hắn chỉ có thể chế tác được phù bình an ở trình độ này mà thôi.
Mà có thể làm cho một tấm phù bình an tràn đầy linh khí thế này, Từ Quang pháp sư hiểu, thực lực của người chế tác phù bình an này hơn xa mình.
Biến đổi trong phản ứng của Từ Quang pháp sư, đám người ở đây cũng nhìn ở trong mắt, trên mặt Tào Hà có sợ hãi xen lẫn vui mừng, đưa mắt nhìn về phía bạn trai của mình, kết quả lại phát hiện vẻ mặt bạn trai của mình rất bình tĩnh, dường như phản ứng này của Từ Quang pháp sư nằm trong dự đoán của cậu ta.
Trong đầu Từ Huy dâng lên dự cảm xấu, biến hóa trong phản ứng này của Từ Quang pháp sư có ý nghĩa thế nào? Hắn lại không phải người ngu, loại phản ứng này chỉ xuất hiện khi người ta đang thấy chuyện gì rất đáng kinh ngạc.
Người như Từ Quang pháp sư lại kinh ngạc vì một tấm phù bình an, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ Từ Quang pháp sư bị tấm phù bình an kia làm chấn kinh, cũng đã nói lên có thể tấm phù bình an kia thật sự tốt hơn cả tấm phù bình an do đại sư chế tạo ra.
Nghĩ tới chỗ này, Từ Huy không nhịn được, bởi vì lần đánh cược này hắn không thua nổi, cho nên không thể không mở miệng nhắc nhở: "Từ Quang đại sư, hẳn là đại sư không cần nhìn tấm phù bình an chỗ con nữa đúng không? Đó là tấm phù xuất từ tay của đại sư, con nghĩ đáp án cũng đã rất rõ ràng."
Từ Huy đây là đang ám chỉ cho Từ Quang pháp sư, phù bình an của tôi là do đại sư chế luyện, nếu như đại sư nói phù bình an của đại sư không bằng người ta, đó chính là đập bảng hiệu của chính mình.
Vào lúc này, cha Tào đang đứng ở bên cạnh lại lựa chọn trầm mặc, thấy biểu hiện của Từ Quang pháp sư, gần như hắn có thể xác định, tấm phù bình an trên người con gái mình kia hẳn là còn tốt hơn tấm bùa do Từ Quang pháp sư tự mình luyện chế, hắn cũng nghe được ý trong lời nói của Từ Huy, nhưng lại không nói toạc ra.
Bởi vì hành động của Từ Huy nằm trong dự liệu của hắn, hơn nữa hắn không cảm thấy có gì không đúng, xã hội này vốn không có cái gọi là công bình hoàn toàn, Trương Tiểu Long dám nhận vụ cá cược này, nếu như cậu ta không suy xét đến trường hợp tình huống này xuất hiện, đó chỉ có thể nói do cậu ta ngu xuẩn, hắn sẽ không để con gái mình ở chung cùng một kẻ ngu ngốc.
Biểu tình trên mặt Từ Quang pháp sư thực sự trở nên có chút do dự, hắn là trụ trì của Kim Long Tự, mặc dù nói phật môn là đất thanh tịnh, nhưng chỉ có hắn biết căn bản là phật môn không thể thanh tịnh được, cũng phải nể mặt người bên trên, nhất là kỳ thực bản thân hắn còn có hậu nhân ở thế tục, cần phải có người chăm sóc, đây cũng là nguyên nhân trước đây hắn lựa chọn hợp tác với thư ký Từ.
"Từ Quang pháp sư, người chế tác phù bình an có nói con nhắn với đại sư một câu, anh ấy họ Phương, là một người trẻ tuổi."
Trương Tiểu Long cũng nhìn ra Từ Quang pháp sư dao động, lúc này không do dự nữa, trực tiếp nói theo những gì Phương Minh đã nhắn nhủ.
Nghe thấy những lời Trương Tiểu Long nói, trong nháy mắt vẻ mặt Từ Quang pháp sư thay đổi, tuy rằng hắn chỉ là một người tu luyện cấp thấp, nhưng cũng biết trong giới tu luyện họ Phương có ý nghĩa thế nào, mà người trẻ tuổi họ Phương, cái miêu tả này khiến cho hắn nghĩ tới vị đã khiến giới tu luyện oanh động gần đây kia...
Cho dù không phải vị kia, một vị cường giả có thể chế tác phù bình an cao cấp như vậy cũng không phải hắn có thể đắc tội nổi, nếu như mình nói dối, truyền tới tai của vị cường giả kia, khiến vị cường giả kia tìm tới tận cửa, sợ rằng toàn bộ việc kinh doanh của hắn trong những năm này đều sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Nghĩ tới đây, Từ Quang pháp sư có quyết đoán, cũng không nhìn ánh mắt Từ Huy, nói: "A di đà phật, tạo nghệ của người chế tác tấm phù bình an kia vượt xa lão nạp, lão nạp mặc cảm."
Lời của Từ Quang pháp sư vừa nói ra khỏi miệng, Tào Hà không nhịn được kêu lên sợ hãi, mà trên mặt Trương Tiểu Long cũng lộ ra nụ cười hài lòng.
"Từ Quang pháp sư..." Từ Huy có chút không cam lòng, nhưng mà Từ Quang pháp sư trực tiếp mở miệng nói: "Từ thí chủ, có đôi khi chịu thua không nhất định là một chuyện xấu."
"Chúc mừng hai vị có được rể hiền, lão nạp thấy tướng mạo của chàng trai này cùng lệnh nữ là hỗ trợ lẫn nhau, quả thật là trời đất tạo nên một đôi, lại thêm có quý nhân tương trợ, thật sự là đáng mừng."
Lời này, là Từ Quang pháp sư nhìn về phía cha Tào mẹ Tào nói, vẻ mặt mẹ Tào có chút xấu hổ, ngược lại ánh mắt cha Tào nhìn về phía Trương Tiểu Long, trong mắt hơi có vẻ phức tạp.
Trọng điểm trong mấy lời Từ Quang pháp sư nói là câu có quý nhân tương trợ kia, hắn đã nghe ra ý trong mấy lời Từ Quang pháp sư nói, phía sau Trương Tiểu Long có một vị cao nhân làm chỗ dựa cho cậu ta, vị cao nhân này ngay cả Từ Quang pháp sư đều không đắc tội nổi.
Từ Huy cũng đã hiểu, mang trên mặt vẻ khổ sở, Từ Quang pháp sư nói như vậy, không phải là muốn nhắc nhở hắn mau buông tay Tào Hà ra sao? Bởi vì phía sau Trương Tiểu Long có một người ngay cả Từ Quang pháp sư cũng không dám đắc tội.
"Tiểu Long, từ nay cha mẹ em sẽ không ngăn cản hai chúng ta ở cùng một chỗ nữa, có lời này của Từ Quang đại sư, chúng ta sẽ không tách ra."
Tào Hà cũng không nghĩ nhiều như vậy, vui mừng khấp khởi hôn một cái lên trên mặt Trương Tiểu Long, Trương Tiểu Long cười một tiếng, nào phải là vì Từ Quang pháp sư, đây hết thảy đều là vì anh Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận