Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1041: Kế hoạch của phân thân

Chương 1041: Kế hoạch của phân thân
Đối với Phương Minh, đây đúng là một sự trùng khớp.
Phương Minh cũng không nghĩ tới, Sở Niệm Điệp vậy mà lại là một con cờ do Sơn chủ Lạc Sơn bố trí, dùng để đối phó phân thân của mình.
Sở Niệm Điệp thật sự chỉ là quỷ dân bình thường, điểm này Phương Minh có thể xác định, một quỷ dân bình thường làm sao có thể tạo thành thương tổn đối với một vị cường giả Lục phẩm đây?
"Cô Sở có thể giải thích cho tôi được không?"
Sở Niệm Điệp không phản kháng, bởi vì cô ấy biết, đến lúc này phản kháng đã không còn tác dụng gì nữa, đầu của ba vị đại nhân chính là bằng chứng tốt nhất.
Dựa theo kế hoạch, ba vị đại nhân này sẽ không ra tay trước khi kế hoạch của mình thất bại, nhưng bây giờ ba vị đại nhân đều đã bị giết, chỉ có thể nói kế hoạch đã thất bại, kế hoạch của Sơn chủ đã sớm bị người ta nhìn ra.
Về phần cậu Phương cùng Tần Dương có quan hệ như thế nào, chuyện cậu ấy gặp mình có phải là ngoài ý muốn thật hay không, cũng đã không còn quan trọng nữa.
"Bởi vì tôi là thể chất Huyền Âm đặc thù, nếu người tôi hầu hạ không phải quỷ hồn của cõi âm, chắc chắn người mà tôi hầu hạ sẽ nhiễm phải khí Huyền Âm, một thân tu vi bị hủy hết."
Có một câu Sở Niệm Điệp còn chưa nói, đó chính là bản thân cô ấy cũng sẽ hương tiêu ngọc vẫn.
Sơn chủ chỉ muốn mượn thân thể của cô ấy để xác định xem, rốt cuộc Tần Dương có phải quỷ tu của cõi âm hay không.
Nếu Tần Dương không phải quỷ tu, Sơn chủ đã có thể tìm được lý do để đích thân ra tay diệt sát Tần Dương, nhưng nếu Tần Dương là quỷ tu, Sơn chủ sẽ tiêu diệt mình sau đó không nhằm vào Tần Dương nữa, chí ít trong khu vực Lạc Sơn này Sơn chủ sẽ không ra tay với Tần Dương.
Về phần ba vị đại nhân kia, chẳng qua chỉ là hậu thủ do Sơn chủ sắp xếp, dùng để giám thị mỗi một động tĩnh trong viện, đương nhiên, cũng là người sẽ ra tay giết người diệt khẩu sau khi chuyện thành.
"Cô vẫn luôn là người của Sơn chủ Lạc Sơn?"
"Xuân Nhạc Cung vốn do Sơn chủ Lạc Sơn tạo ra khi Sơn chủ còn nhỏ, nhưng ngoại trừ số ít quản sự cùng mấy hoa khôi chúng tôi, những người khác không biết chuyện này, chỉ cho rằng đây là nơi mua vui bình thường."
Câu trả lời của Sở Niệm Điệp khiến Phương Minh hiểu rõ, trước đây khi Sơn chủ Lạc Sơn còn chưa là Sơn chủ, vì mở rộng thế lực của mình hoặc vì mục đích nào đó đã sáng lập Xuân Nhạc Cung này, lợi dụng tính đặc thù Xuân Nhạc Cung, thứ nhất có thể kiếm được tiền tài, thứ hai có thể tìm hiểu một số tin tức.
Chẳng qua rất hiển nhiên, lấy thân phận địa vị hiện tại của Sơn chủ Lạc Sơn, hắn đã không còn đặt tổ chức như Xuân Nhạc Cung này vào mắt, chuyện vận hành của Xuân Nhạc Cung cũng giao cho người phía dưới chịu trách nhiệm, chỉ là lần này vì đối phó với phân thân của mình, hắn mới một lần nữa vận dụng con cờ Xuân Nhạc Cung này.
"Cô Sở, cô vào phòng nghỉ ngơi đi."
Nghe được lời của Phương Minh, trong đôi mắt xinh đẹp của Sở Niệm Điệp có vẻ kinh ngạc vô cùng, cô ấy không ngốc, cậu Phương nói lời này đồng nghĩa với cậu sẽ không giết cô ấy? Thế nhưng vì sao?
Tuy rằng bản thân cô ấy có lòng tin đối với dung mạo của mình, thế nhưng Sở Niệm Điệp cũng biết, trong mắt mấy cường giả như bọn họ, phụ nữ vốn chẳng là gì, mà thứ bọn họ không thiếu nhất trên đời này chính là phụ nữ xinh đẹp, trong mắt những cường giả ấy, bọn họ quan tâm tới hai thứ: Tính mệnh cùng thực lực.
Để mình về phòng đồng nghĩa với không giết mình, nhưng nếu không giết mình, chẳng lẽ hai người không sợ mình đi mật báo sao?
Dù sao hiện tại toàn bộ Lạc Sơn chỉ biết một vị Tần Dương đại nhân, căn bản không biết trong bóng tối còn có một cậu Phương giống Tần Dương đại nhân như đúc.
Sở Niệm Điệp không dám phỏng đoán quan hệ giữa cậu Phương cùng Tần Dương đại nhân, thế nhưng cô ấy rõ ràng, thực lực của cậu Phương này chỉ có cao hơn chứ tuyệt không thấp hơn Tần Dương đại nhân, rất có thể cậu ấy chính là lá bài tẩy của tần Dương đại nhân.
Lá bài tẩy như vậy, làm sao có thể bại lộ một cách đơn giản được?
Tuy rằng trong lòng có vô số nghi ngờ, nhưng Sở Niệm Điệp vẫn đi về phòng, bởi vì cô ấy không muốn chết.
Lúc này, trong viện chỉ còn hai người, Phương Minh cùng phân thân của cậu.
"Đạo hữu, vì sao lại quyết liệt với Sơn chủ Lạc Sơn nhanh như vậy?"
"Sớm muộn gì cũng phải quyết liệt."
Phân thân trả lời rất nhẹ nhàng, mà sau khi nghe thấy những lời phân thân nói, con mắt Phương Minh lại sáng ngời, dường như nghĩ tới điều gì, hỏi: "Là vì có quan hệ với cha tôi sao?"
"Căn cứ theo những gì tôi điều tra được, cha đạo hữu ở Tây Vực, thậm chí rất có thể chính là Vực chủ mới đã đánh đuổi lão Vực chủ Tây Vực."
Nghe được câu trả lời của phân thân, Phương Minh kinh ngạc, sau đó lại lộ ra nụ cười khổ, nếu phân thân của mình đã nói như vậy, hiển nhiên vị Vực chủ Tây Vực mới kia rất có thể là cha mình.
Không biết rõ vì sao Phương Minh lại nghĩ tới trước đây bác của cậu, cũng chính là Phương Thiên đã nói một câu, "Hai cha con các người đều là biến thái."
Mấy năm này, mình ở dương gian khuấy động phong vân khiến giới tu luyện biến hóa, mà cha mình đi tới cõi âm càng thêm quá phận, không ngờ lại trực tiếp chiếm bảo tọa Vực chủ một vực, xem ra còn muốn thống nhất toàn bộ cõi âm.
Vực chủ một vực kém nhất cũng là cường giả thiên vương, thậm chí còn có thể càng mạnh hơn, chẳng qua, đối với chuyện cha mình có được thực lực cấp thiên vương Phương Minh tuyệt không cảm thấy kinh ngạc, mặc dù tốc độ đột phá của mình không tính là chậm, thế nhưng đám trưởng lão nhà họ Phương lại chỉ hơi kinh ngạc một chút lập tức tiếp nhận, nguyên nhân cũng là vì cậu có một người cha cũng biết thái y hệt dẫn đầu.
Mình có thể dùng thời gian vài năm ngắn ngủi đột phá đến cảnh giới Thiên Cấp, đương nhiên chuyện cha mình dùng thời gian mười mấy năm đột phá đến cảnh giới thiên vương cũng không có gì gọi là không thể tiếp nhận.
Nếu lúc này có người ngoài biết được suy nghĩ trong lòng Phương Minh, đoán chừng sẽ muốn chửi ầm lên, thời gian mười mấy năm đột phá đến cảnh giới thiên vương mà còn gọi là có thể tiếp nhận, đây quả thực là đứng nói không đau eo.
Có bao nhiêu người dành thời gian cả đời cũng không thể đột phá đến cảnh giới Thiên Cấp? Lại có bao nhiêu người đột phá đến cảnh giới Thiên Cấp rồi, vẫn luôn dừng ở cảnh giới Thiên Cấp sơ kỳ trì trệ không tiến, càng đi về phía sau, tiến độ tu luyện cũng càng chậm.
Phương Minh ngươi nói lời như vậy, không sợ bị thiên lôi đánh chết sao?
"Cha đạo hữu thống nhất Tây Vực, nhưng ông ấy muốn thống nhất Tây Vực làm gì hiện nay còn chưa thể tìm hiểu được, sở dĩ tôi biết mấy tin tức này là vì cách đây không lâu bên phủ Vực chủ đã phái người đến Sơn thành, cũng nhắc tới tên của Vực chủ Tây Vực mới, mà cái tên ấy cũng chính là tên của cha đạo hữu, Phương Chính."
"Ngoài ra, sở dĩ Nam Vực cùng Bắc Vực đồng ý liên thủ với lão Vực chủ Tây Vực đi đánh Tây Vực, là vì bọn hắn đã biết được thân thế của cha đạo hữu từ trong miệng lão Vực chủ Tây Vực, biết cha đạo hữu không phải quỷ tu ở cõi âm, ông ấy là người nhập cư trái phép từ dương gian."
Lời phân thân nói không nhiều lắm, sau khi nói xong những lời này lập tức im lặng không nói nữa.
Chẳng qua, những tin tức này đã đủ khiến Phương Minh hiểu rõ.
Cho dù là Vực nào bên trong ngũ Vực đều phải thuộc về dân bản địa ở cõi âm, nếu so sánh với dương gian chính là đất đai thuộc về cùng một chủng tộc, ai làm Vực chủ thì còn phải xem bản lĩnh của người đó, nhưng trong mắt những Vực chủ khác, cha mình chính là dị loại.
So với Vực chủ Nam Vực cùng Bắc Vực, cha mình là kẻ từ bên ngoài tới xâm lược, hơn nữa còn có dã tâm bừng bừng thâu tóm Tây Vực, không ai khẳng định được liệu cha mình có tấn công các Vực khác hay không. Vì thế thay vì ngồi đợi cha mình ra tay, còn không bằng liên thủ tiêu diệt cha mình trước.
"Vậy hai Vực còn lại thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận