Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 810: Đèn lồng đỏ cùng cây thanh đồng

Chương 810: Đèn lồng đỏ cùng cây thanh đồng
Về Âm binh xuất chinh, Phương Minh đã từng tự hỏi, nhưng từ đầu đến cuối không nghĩ ra được thứ gì đáng để khiến Âm binh xuất chinh.
Nhân gian có quỷ hồn không muốn nhập cõi âm, lưu ở nhân gian tác loạn?
Nhưng dựa theo quy củ của cõi âm cùng dương gian, thông thường khi gặp phải loại chuyện này, cõi âm sẽ khiến người có công phu ở cõi dương xử lý chuyện này giúp, cũng tỷ như mình và Âm Sai đã đạt thành hiệp nghị, Âm binh gần như sẽ không đính thân xuất động.
Cho nên, Phương Minh không nghĩ tới còn có tình huống gì có thể khiến Âm binh xuất hiện ở dương gian, giống như lúc trước trên báo có đăng chuyện có người nhìn thấy một đoàn binh sĩ cổ đại đi ngang qua, trong này có chút là giả tạo, nhưng cũng có chút là chân thật đấy, nhưng trên mặt ý nghĩa, những binh lính này cũng không phải Âm binh chân chính.
Mượn chiến tranh kháng Nhật thời cận đại đến nói, trong một trận chiến lớn nào đó trước đây, tử thương vô số, vô số quân nhân đã chết ở một nơi nào đó, mấy chục năm sau vào buổi tối, còn có người nhìn thấy những quân nhân này tập hợp đi lại quanh khu vực đó.
Giống loại tình huống này kỳ thực không thể xem như là Âm binh, chỉ là bởi vì chấp niệm của những quân nhân này không tiêu tan cộng thêm từ trường đặc thù khiến cho hình ảnh được giữ lại, lùi một bước mà nói, cho dù hồn phách của những quân nhân này lưu lại nơi đó, trên ý nghĩa, nó cũng không phải Âm binh chân chính.
"Khi Thiên Chi Quan, vật có liên quan cùng Vu Sư, lại thêm Âm binh xuất chinh, xem ra cái lăng mộ của Huệ Đế này có bí mật rất lớn."
Không thể suy nghĩ ra nguyên nhân gì, Phương Minh cũng liền buông tha, dù sao thì bây giờ cậu cũng đang ở trong lăng mộ của Huệ Đế, đợi khi cậu tìm được chủ huyệt của Huệ Đế, hẳn cũng là lúc phá giải những bí mật này.
Đội ngũ tiếp tục chạy trốn, Vương lão lôi kéo Quyền Hoằng, nhưng mà mấy thuộc hạ kia của Quyền Hoằng thì không có vận khí tốt như vậy, nhất là mấy tên đã bị Lục Si cào lúc trước dẫn tới thân thể bị tổn thương, không chạy bao xa liền bị đèn lồng kia đuổi kịp.
"A, cứu tôi, cứu tôi!"
"Tổng giám đốc Quyền cứu tôi."
Tiếng kêu thê lương từ phía sau truyền đến, Lý Như cùng đám người Quyền Hoằng quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy lúc này mấy người thanh niên kia ngã trên mặt đất, vẻ mặt cực kỳ kinh hoảng, dường như nhìn thấy đồ vật rất khủng bố nào đó, mà theo sát đó, thân thể của mấy người này không ngừng nhích về phía sau, phảng phất sau lưng bọn họ có đồ vật gì đó đang kéo bọn họ lại.
Cuối cùng thì mấy người này cũng bất động, mà đó cũng là lúc hai ngọn đèn đỏ kia hạ xuống. Theo đèn lồng đỏ hạ xuống, dòng máu trên người mấy người kia tự động chảy ra, chảy vào trong đèn lồng kia.
"Cmn, thì ra ngọn nến màu đỏ trong đèn lồng này là máu người."
Có người phun ra một câu thô tục, nhưng mà cái này còn không phải là thứ rợn người nhất, lúc này, máu của mấy người kia nhanh chóng bị hấp thu sạch sẽ, sau khi chỉ còn lại thân xác khô đét, đột nhiên da trên người bọn họ tự động bị lột ra, cuối cùng bay về phía đèn lồng đỏ, bọc lên phía trên đèn lồng đỏ kia.
Một màn này khiến đám người Lý Như nhìn mà tê cả da đầu, máu bị hấp thu, da người bị bong ra từng mảng, kiểu chết này thật sự là quá kinh khủng, nhưng mà chỉ có Phương Minh mới biết được, chân chính kinh khủng là hồn phách của mấy người kia đều bị chiếc đèn lồng này hấp thụ, sẽ vĩnh viễn không quay về được.
Có ít người thường xuyên nói câu cửa miệng như thế này: Sau khi tôi chết rồi thì còn quan tâm cái quái gì nữa.
Loại người này cảm giác mình chết rồi thì là chết rồi, đến lúc đó cho dù các người có đào mộ của tôi lên, lấy roi quất xác tôi cũng không đáng kể, nhưng trên thực tế loại ý nghĩ này là sai lầm, nguyên nhân là bởi vì căn bản bọn hắn không biết tầm quan trọng của thân thể đối với hồn phách.
Cách thức tử vong giống như mấy người kia, máu bị hút đi, da cũng bị lột xuống, vậy hồn phách của bọn hắn sẽ vĩnh viễn bị vây trong đèn lồng, không cách nào đến luân hồi càng không cách nào siêu thoát, cho dù có tìm được pháp sư lợi hại tới cỡ nào tới siêu độ cũng vô dụng.
Sau khi đèn lồng đỏ bao trùm mấy tấm da người này, tiếp tục trôi dạt về phía bọn họ, tuy rằng tốc độ không nhanh, nhưng nhanh hơn một chút so với tốc độ chạy trốn của mọi người, tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp.
Không phải nói tốc độ của đám người Phương Minh không được, chủ yếu hiện tại mọi người đang ở trong hang động, đầu tiên là tầm mắt bị hạn chế, hơn nữa ở đây cong cong cuộn cuộn nhiều lắm, căn bản không thể thả nhanh tốc độ toàn lực chạy trốn.
"Hai người lưu lại, đến lúc đó tôi sẽ đưa cho mỗi nhà năm triệu phí an gia." Mắt thấy đèn lồng đỏ gần đuổi kịp, Quyền Hoằng ra lệnh cho hai thuộc hạ của mình.
Thấy hai thuộc hạ lộ ra vẻ không muốn, chẳng qua lúc này một bà lão Quyền Hoằng mời tới cũng âm trầm mở miệng uy hiếp: "Còn muốn ở lại, lão thân sẽ đích thân đẩy các người đi."
"Còn hy vọng tổng giám đốc Quyền nói được làm được."
Đối mặt với bà lão uy hiếp, cuối cùng hai người này chỉ còn cách nhận mệnh, bọn họ theo Quyền Hoằng nhiều năm, được chứng kiến bản lĩnh của bà lão, người ta muốn giết mình là chuyện dễ dàng, dù sao thì cũng đều là chết, vậy thì dùng cái chết của mình đổi lấy 5 triệu cho người nhà, coi như là chết mà có chút giá trị.
Có hai thuộc hạ của Quyền Hoằng lưu lại phía sau, đến lúc này dưới tay hắn chỉ còn lại bốn người, chỉ mới nửa giờ, toàn bộ đội ngũ đã hao tổn mất sáu người, hơn nữa tất cả mọi người đều biết, nếu như không tìm được đường chạy trốn, còn có thể có nhiều người bị chết hơn, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"Chết tiệt, vì sao ở đây sẽ có thứ này, Lý Như, trong bút ký của tổ tiên cô có không nói tới sao?" Vừa chạy trốn, Quyền Hoằng vừa gọi hỏi Lý Như đang chạy phía trước.
"Không, bút ký của tổ tiên tôi cũng không nói tới mấy thứ này, ah đúng, bút ký của tổ tiên tôi đã từng nhắc tới một điểm, trước đây sở dĩ Huệ Đế chọn nơi này làm lăng mộ của hắn, là vì trước khi hắn tới đây đã có một cổ mộ, mà có người nói cái quan tài đặc biệt của Huệ Đế kia đã được lấy ra từ trong một này, lăng mộ của Huệ Đế trên thực tế là ở trên cổ mộ."
Nghe thấy những lời Lý Như nói, trên mặt Phương Minh đang dẫn đầu đội ngũ lộ ra vẻ như suy ngẫm điều gì, nhưng vẫn im lặng không nói, mà sau khi đoàn người tiếp tục chạy trốn thêm vài phút đồng hồ, khi thấy được cảnh tượng trước mặt, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.
Cái động khẩu phía trước đột nhiên biến lớn, phảng phất như bọn họ đã đi tới một quảng trường, mà ở vị trí trung tâm nhất của quảng trường thì lại có một cây thanh đồng sừng sững, cao tới trăm trượng, có bảy nhánh cây, ngoại trừ nhánh cây phía dưới cùng không treo bất kỳ thứ gì, trong sáu nhánh cây còn lại, mỗi nhánh cây đều có treo một vật.
"Khi Thiên Chi Quan của Huệ Đế là lấy được từ nơi này sao?"
Thấy nhánh cây cuối cùng không có thứ gì, kết hợp với những lời Lý Như vừa nói, Phương Minh liền đã hiểu rõ, cái Khi Thiên Chi Quan mà Huệ Đế mang đi vốn là vật được đặt ở nơi này.
Trên cành cây thứ hai, có treo một tấm bia đá, là một tấm bia đá bằng ngọc thạch, nhưng mà cho dù lấy tầm mắt của Phương Minh cũng không cách nào thấy rõ dòng chữ được ghi trên tấm bia.
Trên cành cây thứ ba có treo một trái cây màu vàng óng, trái cây tỏa ra ánh sáng lung linh lóng lánh sáng bóng vô tận, khiến người say sưa.
Trên cành cây thứ tư có treo một chùm sáng bảy màu.
Khi tầm mắt của Phương Minh rơi vào trên cành cây thứ năm, cả người lại ngơ ngác một chút, mà trong đầu của cậu cũng vang lên tiếng kinh hô của khí linh bảo tháp.
"Đây là anh em sinh đôi của lão phu à?"
Trên cành cây thứ năm có treo một tòa tháp, một tòa tháp màu xanh biếc, nhưng mà cho dù là hình thức hay là số tầng cũng đều giống hệt với bảo tháp nơi ngực của cậu.
"Phương Minh, cho dù cậu không can đảm tới cỡ nào cũng phải lấy nó xuống, lão phu có dự cảm tòa tháp này có liên quan gì đó với lão phu, có lẽ nhận được trí nhớ của nó là lão phu có thể hoàn toàn khôi phục, còn có thể khống chế toàn bộ tầng tháp."
Nghe được lời này của bảo tháp, Phương Minh quay đầu trừng trắng mắt, hắn cũng biết khẳng định cái bảo tháp màu xanh này có quan hệ cùng bảo tháp, nhưng thử nghĩ một chút trước đây Huệ Đế từng đến nơi này lại chỉ mang đi một tòa Khi Thiên Chi Quan, lẽ nào Huệ Đế lại không muốn lấy hết toàn bộ bảo vật trên cây thanh đồng này sao?
Đáp án dĩ nhiên là muốn, như vậy nguyên nhân khiến Huệ Đế không thể làm thế chỉ có một, chính là hắn không làm được.
"Nhìn một hồi xem có cơ hội hay không, hiện tại việc quan trọng nhất cần suy nghĩ là phải làm sao mới có thể tránh thoát những Âm binh kia."
Trong đầu Phương Minh đáp lại bảo tháp một câu, sau đó ánh mắt từ cây thanh đồng thu hồi, nhìn về phía địa phương khác của quảng trường.
Toàn bộ quảng trường trừ cây thanh đồng này không hề còn vật gì khác, nói cách khác bọn họ muốn tránh thoát Âm binh, biện pháp duy nhất chính là leo lên trên cây thanh đồng này.
Không đợi Phương Minh làm ra quyết định, Quyền Hoằng bên kia đã có động tĩnh trước, trực tiếp chạy về phía cây thanh đồng này, mà mặt ngoài của cây thanh đồng cũng không bóng loáng, ngược lại phía trên khắc đầy đường vân cây, ngược lại là có thể leo lên.
Vị Trương lão đầu kia dẫn đầu đám người trèo lên cây thanh đồng, chớ nhìn hắn lớn tuổi thế nhưng thân thủ rất mạnh mẽ, không bao lâu đã leo lên được độ cao hơn hai mươi mét, đã tới gần cành đầu tiên.
Chẳng qua đúng lúc này, một tiếng thét chói tai từ trong miệng của hắn truyền ra, mọi người liền thấy đột nhiên cả người Trương lão đầu bị hút ở trên cây thanh đồng, sau đó cả người dĩ nhiên từ từ bị dung nhập vào mặt ngoài của cây thanh đồng, chỉ có một đường viền thân thể xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
"Này... Cây thanh đồng này có gì đó quái lạ."
Một vị vệ sĩ của Lý Như hô một câu, nhưng mà không cần hắn nhắc nhở mọi người cũng đều đã nhìn ra, thậm chí Tiêu Ngọc Nhi còn nghĩ tới một khả năng, chỉ vào mấy đường vân trên bề mặt của cây thanh đồng, nói: "Không phải mấy đường vân cây này là đường vân người đó chứ? Chỉ có điều bởi vì có quá nhiều người chết, cho nên đường vân này không ngừng bao trùm, mới biến thành cái dạng này."
Bởi vì Tiêu Ngọc Nhi nhắc nhở, đám người Phương Minh nhìn kỹ lên, kết quả phát hiện nếu so sánh những đường vân xung quanh với đường vân người mới được hình thành kia, quả thật giống nhau như đúc.
"Làm sao lại tà môn như vậy, đầu tiên là đèn lồng đỏ hút máu cùng da người, hiện tại lại gặp cây thanh đồng cũng không tốt hơn đèn lồng đỏ kia bao nhiêu, rốt cuộc cái cổ mộ này là của người nào, ông trời, quá kinh khủng."
Vẻ mặt một người tu luyện khác mà Quyền Hằng mời tới vô cùng kinh hoảng, vốn tưởng rằng đã tìm được một con đường sống, nhưng kết quả lại phát hiện chỉ đổi một loại cách thức tử vong khác mà thôi.
"Các ngươi mau nhìn, đèn lồng đỏ kia đã phiêu tới."
Mọi người ở đây do dự một hồi, hai ngọn đèn lồng đỏ phía sau kia cũng đã trôi dạt đến dọc theo quảng trường, chỉ lát nữa là sẽ trôi dạt vào phạm vi quảng trường, sắc mặt của mọi người cũng đều trở nên cực kỳ sợ hãi, trước có cây thanh đồng quỷ dị, sau có đèn lồng đỏ, lẽ nào lần này bọn họ thật là chạy trời không khỏi nắng?
Sắc mặt Phương Minh cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng, trên tay cậu đã nắm lấy sợi tóc cuối cùng sư phụ lưu lại lúc trước, tới thời khắc mấu chốt này cậu đã không thể tiếp tục giữ nó lại nữa.
Chẳng qua điều quỷ dị là, đèn lồng kia chỉ đi tới vị trí dọc theo quảng trường liền dừng lại, không thể nào đi tới thêm lấy một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận