Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 776: Nguyền rủa

Chương 776: Nguyền rủa
Thanh Y thẳng thắn, khiến cho Phương Minh đã biết tất cả chân tướng sự tình.
Những năm gần đây, Thanh Y một mực tìm kiếm người đàn ông thích hợp trở thành trại chủ, thậm chí vì thế cô ấy còn không tiếc biến bản thân mình trở thành một hot mạng, trêu hoa ghẹo nguyệt ở trên bình đài xã giao, thẳng đến sau này cô ấy phát hiện Lăng Duy.
Khi phát hiện Lăng Duy phù hợp với yêu cầu của cô ấy, Thanh Y lập tức bắt đầu nghĩ biện pháp lừa gạt Lăng Duy tới Nam Cương, về phần đám người Trương Uy chỉ trùng hợp cùng nhau mà thôi.
Thanh Y rất đẹp, nhất là ở dưới sự nịnh hót của cô ấy, rất nhanh Lăng Duy liền rơi vào cái bẫy của cô ấy, vào một buổi tối kia, Thanh Y giao lần đầu tiên của chính mình cho Lăng Duy, đồng thời cũng khiến Lăng Duy ưng thuận lời hứa.
Loại lời thề này có thể nói là nguyền rủa, là thủ đoạn cổ xưa nhất của tộc Miêu, cho dù Quỷ sư đều không phá giải được, cũng chính là đợi khi Lăng Duy lập ra lời thề, sau đó Thanh Y lại để lộ ra sự tồn tại của Lăng Duy ở trước mặt Đa Bảo quỷ sư.
Đối với Đa Bảo quỷ sư đến nói, lão trại chủ đã qua đời ba năm, trại không thể không có trại chủ, cho nên sau khi xác định Lăng Duy phù hợp điều kiện, lập tức liền đưa Lăng Duy vào núi Thiên Táng.
Đương nhiên, mặc dù Lăng Duy thằng này háo sắc nhưng cũng không ngốc, chỉ dựa vào một mình Đa Bảo quỷ sư thì không cách nào khiến cậu ta cam tâm tình nguyện tiến vào núi Thiên Táng, cuối cùng vẫn dựa vào Thanh Y thổi gió bên tai mới có thể đạt thành mục tiêu.
"Quỷ sư cho rằng tôi là suy nghĩ vì trại mới lựa chọn gả chính mình cho Lăng Duy, ở ngày hôm trước khi Lăng Duy tiến vào núi Thiên Táng tôi và cậu ta đã cử hành hôn lễ, kỳ thực căn bản hắn không biết, mục đích cuối cùng của tôi chính là chờ ngày Lăng Duy đi ra khỏi núi Thiên Táng, thành trại chủ sau đó thực hiện lời hứa của tôi, hủy diệt cổ trại."
Giọng nói của Thanh Y mang theo một phần châm chọc, mà Phương Minh lại nhíu nhíu mày, hỏi: "Cô xác định Lăng Duy có thể trở thành trại chủ?"
Từ trong miệng Lão K Phương Minh hiểu được chuyện Lăng Duy vào núi Thiên Táng chỉ là âm mưu mà Đa Bảo quỷ sư bày ra đợi mình nhảy vào, đã như vậy vậy Đa Bảo quỷ sư làm sao có thể sẽ để Lăng Duy thực sự trở thành trại chủ, cái này há chẳng phải là tự lấy đá đập chân của mình.
"Nếu như đổi thành lão cha ma quỷ của tôi còn sống, tôi sẽ không làm như thế, nhưng bây giờ cổ trại không trại chủ, Quỷ sư cũng đã đợi không kịp, hắn nhất định phải tuyển ra trại chủ mới ở thời gian nhanh nhất, bằng không cổ trại sẽ diệt vong."
Lời Thanh Y nói khiến cho vẻ mặt Phương Minh chấn động, dường như còn có bí ẩn gì đó về cổ trại Ba Toa này mà cậu chưa biết, Đa Bảo quỷ sư kia chọn Lăng Duy đưa vào núi Thiên Táng không đơn giản chỉ vì trả thù bản thân mình.
"Cô xác định Lăng Duy không có nguy hiểm gì thật sao? Nếu như cậu ta không thể đi ra từ núi Thiên Táng thì sao? Kế hoạch của cô chẳng phải là đã thất bại?"
Đối mặt với Phương Minh truy hỏi, Thanh Y lại khẽ nở nụ cười, "Nếu như hắn không thể từ núi Thiên Táng đi tới, vậy cũng không có gì, bởi vì cổ trại đồng dạng cũng sẽ biến mất, mục đích của tôi cũng đạt tới, đương nhiên, là tôi hại cậu ấy, cho nên sau khi cổ trại bị hủy diệt, tôi sẽ tự tử vì cậu ấy, cô gái cổ trại Ba Toa, không chọn người đàn ông thứ hai."
Khi nói tới câu nói sau cùng, Thanh Y nói rất trịnh trọng, có lẽ Lăng Duy không phải loại hình cô ấy yêu thích, nhưng là vì báo thù cho chị mình, cô ấy giao thứ quý giá nhất của bản thân ra, mà bất kể Lăng Duy có thể từ núi Thiên Táng đi ra hay không, kết cục của chính cô ấy cũng đã được định trước.
"Cổ trại Ba Toa sẽ hủy diệt, vì sao?"
"Bởi vì nguyền rủa." Thanh Y không có ý định giấu giếm, nguyên nhân là hết thảy đều đã tiến hành dựa theo kế hoạch của cô ấy, ai cũng không thể thay đổi.
"Sinh Miêu mười tám trại, từng cái trại đều tồn tại một nguyền rủa, cái lời nguyền rủa này quan hệ tới tánh mạng của tất cả mọi người ở toàn bộ trại, mà cổ trại Ba Toa cũng tương tự tồn tại một nguyền rủa."
"Cái nguyền rủa gì?" Phương Minh rất ngạc nhiên, lấy thực lực mười tám trại còn có thể bị nguyền rủa?
"Tôi không thể nói cho cậu biết, thế nhưng tôi tin tưởng sáng mai cậu liền thấy."
Nói xong câu đó, Thanh Y từ trên ghế đứng lên, xoay người đi ra khỏi nhà gỗ, biến mất trong bóng đêm, mà Phương Minh cùng Thanh Y đều không biết, ở trong bóng đêm bên ngoài nhà gỗ, có cặp mắt chăm chú nhìn chằm chằm ở đây, sau khi thấy Thanh Y từ nhà gỗ đi ra, đôi mắt này đã rơi vào trên người Thanh Y, thẳng đến hình bóng của Thanh Y hoàn toàn biến mất, đôi mắt này mới thu hồi ánh mắt.
Một đêm bình yên, Phương Minh ngồi cả đêm ở sảnh lớn này, lấy cảnh giới bây giờ của cậu, cả đêm không nghỉ ngơi không đáng kể chút nào.
Trời hơi sáng một chút, cho dù là mùa đông, người trong trại cũng đã rời giường, nhưng mà không bao lâu, một số âm thanh rối loạn liền truyền vào trong tai Phương Minh.
"Chuyện gì xảy ra, vì sao tôi lại nghe được bên ngoài truyền tới tiếng tranh cãi ầm ĩ?"
Sắc mặt Lăng Sở Sở có chút tái nhợt, hiển nhiên đêm qua cô ấy cũng ngủ không được ngon giấc, mà hai đôi trên tầng hai lại ngủ say như chết, hiển nhiên là tối hôm qua đã phải làm nhiều chuyện mệt nhọc.
"Đi ra xem một chút sẽ biết."
Phương Minh không nói gì thêm, đi ra khỏi nhà gỗ trước, tiếng động lớn ồn ào là từ phía dưới truyền tới, ở con suối nhỏ bên cạnh trại kia lúc này đã có đầy tộc nhân bu chặt.
"Những người này vây quanh bên dòng suối nhỏ làm gì? A... Này..."
Vừa mới bắt đầu Lăng Sở Sở còn hơi nghi hoặc một chút, mà khi cô ấy xuyên thấu khe hở từ thân thể đám trại dân thấy được tình huống trong suối, vẻ buồn ngủ trên mặt hoàn toàn biến mất, cả người trong nháy mắt bị đánh thức.
Vốn là dòng suối nhỏ màu xanh biếc lúc này hiện ra một mảnh màu đỏ, phảng phất như đã bị ai đó đổ vào một thùng thuốc nhuộm đỏ vậy, nhưng mà thân rắn trắng dã nổi lơ lửng trên mặt sông này lại nhắc nhở mọi người, đây không phải thuốc nhuộm, đây là máu.
Bầy rắn ngày hôm qua khiến Lăng Sở Sở cùng đám người Trương Uy nhìn thấy mà da đầu tê dại dĩ nhiên tất cả đều chết hết, suối nước chính là bị dòng máu của những con rắn này nhuộm đỏ, quan trọng nhất là thi thể của những con rắn này cứ như vậy trôi trên mặt sông, cũng không thuận theo nước sông di chuyển, toàn bộ tràng diện vừa máu tanh mà vừa kinh khủng.
Những trại dân này cũng thất kinh, sắc mặt nguyên một đám trắng bệch, không ít người còn trực tiếp quỳ ở nơi đó, trong miệng nỉ non Phương Minh Miêu ngữ mà nghe không hiểu, phảng phất là đang khẩn cầu đi cái gì.
Không bao lâu, người đàn ông kia đã dẫn đường cho đám người Phương Minh ngày hôm qua xuất hiện, người đàn ông thấy tình huống trong suối nước, sắc mặt cũng thay đổi lớn, nhưng rất nhanh liền trấn định lại, bởi vì có quá nhiều trại dân đều nhìn về phía hắn, hiển nhiên thân phận địa vị của người đàn ông này ở trong trại cũng không thấp.
"Hắn là người thay mặt trong trại, cũng đệ tử Quỷ sư, nếu như dùng cách nói của người Hán mấy người, hắn chính là thầy phong thủy địa phương." Thanh Y không biết xuất hiện ở bên cạnh Phương Minh cùng Lăng Sở Sở từ lúc nào, thấy ánh mắt của Phương Minh rơi vào trên người người đàn ông kia, giải thích một câu.
"Bởi vì Đa Bảo quỷ sư lớn tuổi, người nhà ai có việc hiếu hỉ, đều khiến hắn đi vào chúc phúc, một số ngày lễ cũng là hắn đến chủ trì, chỉ có một chút ngày đặc biệt quan trọng, Đa Bảo quỷ sư mới sẽ đích thân ra tay, nếu như muốn nói người nào hiểu rõ nhất, trung thành nhất đối với Đa Bảo quỷ sư, vậy thì trừ hắn ra không còn có thể là ai khác."
Ánh mắt Thanh Y nhìn về phía người đàn ông này mang theo cừu hận, cô ấy muốn hủy diệt trại, chướng ngại lớn nhất chính là Đa Bảo quỷ sư, mà người đàn ông này là đệ tử Đa Bảo quỷ sư, đương nhiên cũng là đối thủ của cô ấy.
"Lộ Lộ, tại sao cô lại hiểu rõ người đàn ông kia như vậy, còn nữa, ngày hôm qua cô đã đi đâu?"
Lăng Sở Sở không biết thân phận của Thanh Y, Phương Minh cũng không nói cho Lăng Sở Sở, cho nên nghe thấy những lời Thanh Y nói, vẻ mặt Lăng Sở Sở tràn đầy nghi ngờ.
"Đây là ngày hôm qua tôi để cho cô ấy đi điều tra."
Câu trả lời của Phương Minh khiến cho Thanh Y ngơ ngác một chút, cô ấy không rõ đến lúc này vì sao Phương Minh còn không vạch trần thân phận chân chính của cô ấy?
"Thì ra là vậy, vậy điều tra được điều gì hữu dụng không, rốt cục em trai tôi đã bị bọn họ đưa tới nơi nào?"
Lăng Sở Sở không có hoài nghi lời nói của Phương Minh, mà nghe được cô ấy hỏi như vậy, trên mặt Thanh Y giương lên một vòng nụ cười ý vị thâm trường, đáp: "Đương nhiên là có phát hiện, trại này có một chuyện rất thú vị, các người đi theo tôi."
Thanh Y dẫn Phương Minh cùng Lăng Sở Sở đi về phía một phương hướng khác ở trong trại, đi qua cái hẻm nhỏ bên trong mấy gian nhà gỗ, cuối cùng xuất hiện ở trại phía sau núi.
"Những loại hoa này thật xinh đẹp!"
Ánh mắt Lăng Sở Sở lập tức liền bị hoa cỏ trước mắt này hấp dẫn, tại mùa động giá rét như thế này nhưng mấy bông hoa kia vẫn nở rất kiều diễm, thậm chí có hoa cô ấy đều chưa từng gặp qua.
"Càng là vật xinh đẹp, có thể lại càng có độc, giống như thuốc viện vậy..."
"Tiếp tục dẫn đường đi."
Phương Minh cắt đứt lời Thanh Y nói, Lăng Sở Sở không nhìn ra bí mật những loại hoa này ẩn giấu, nhưng cậu liếc một cái lại đã nhìn ra, những loại hoa cỏ này sở dĩ có thể sống lớn lên kiều diễm như thế, thậm chí còn có thể làm được tới mức sinh trưởng nghịch thời tiết, là vì những loại hoa cỏ này chỉ dùng máu tưới.
Hoa hút máu!
Một loại hoa rất đặc biệt, nó không cố định chủng loại, thậm chí cho dù là cây mẫu đơn hoặc là hoa hồng.. Những loại hoa này, được bồi dưỡng theo tiến trình đặc thù cũng có thể biến thành hoa hút máu, loại phương thức bồi dưỡng này chỉ có Nam Cương mới có, bởi vì đây là độc hữu của người Miêu Nam Cương.
Sau khi trải qua tiến trình bồi dưỡng, hoa hút máu sẽ không còn dựa vào chất dinh dưỡng của đất đai mà trưởng thành, mà là dựa vào hấp thu máu, huyết dịch này có thể là máu người cũng có thể là máu của động vật.
Sau khi trở thành hoa hút máu, những loại hoa này sẽ tỏa ra một loại mùi thơm ngát nhàn nhạt, loại mùi thơm này có tác dụng mê huyễn đối với con người, cho nên từ sau thời cổ Nam Cương có quá nhiều người không hi vọng người ngoài xông vào nơi nuôi trồng loại hoa hút máu này.
Nhưng chuyện này cũng không hề là tác dụng chủ yếu nhất của hoa hút máu, tác dụng chủ yếu nhất của hoa hút máu là ở sau khi chín sẽ mọc ra một viên trái cây, trái cây này được xưng là huyết hoa quả, huyết hoa quả đối với cổ trùng đến nói là bổ dưỡng vật, rất nhiều người nuôi cổ đều hy vọng có thể có được huyết hoa quả, chỉ là không phải tất cả cổ sư đều biết tới phương pháp nuôi trồng hoa hút máu.
Nơi này là cổ trại Ba Toa, người nuôi cổ trong trại cũng không ít, trồng hoa hút máu cũng không phải là chuyện ly kỳ gì, sở dĩ Phương Minh cắt đứt lời Thanh Y nói, chỉ là không muốn Lăng Sở Sở hiểu biết quá nhiều đối với những thứ này.
Một số thời khắc hiểu rõ quá nhiều cũng có nghĩa là vùi vào càng sâu, thế giới này rất kỳ quái, nếu như một người không tin cách nói quỷ quái, có thể cả đời hắn đều không gặp được quỷ quái, nhưng nếu là có người tin tưởng quỷ quái, thậm chí còn đi tìm tài liệu hiểu quỷ quái khắp nơi, có thể sẽ thường xuyên đụng tới chuyện trên phương diện này.
Thấy Phương Minh cắt đứt lời của mình, Thanh Y bĩu môi, tiếp tục dẫn đường hướng phía phía trước, vượt qua mảnh hoa cỏ này, cuối cùng đi qua một rừng cây, xuất hiện ở trước một tòa nhà đá.
Cổ trại Ba Toa tất cả đều là nhà gỗ, cho nên một tòa nhà đá này xuất hiện rất đột ngột, vẻ mặt Lăng Sở Sở tràn đầy kinh ngạc không thể tin được, mà trong nháy mắt khi Phương Minh nhìn đến nhà đá này, thân thể hơi chấn động một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận