Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 663: Hoa Minh Minh gây chuyện?

Chương 663: Hoa Minh Minh gây chuyện?
Chẳng qua Hoa Bác Vinh cũng không phải người đúng lý mà không buông tha người (1), suy bụng ta ra bụng người nếu như đổi lại hắn là thương nhân kinh doanh ngọc thạch mà nói, chỉ sợ cũng phải làm ra hành động đòi nợ, nói trắng ra là, những người này tới cửa đòi nợ mặc dù có làm trái khế ước tinh thần, nhưng nhân tính chính là như vậy, ngoại trừ Phùng Minh mấy người hùng hổ dọa người này ngoại trừ, những người khác trong lòng của hắn ngược lại cũng không oán hận.
(1) Đúng lý mà không buông tha người: là một câu tục ngữ của TQ, nghĩa là trong tranh chấp, chỉ cần có lý sẽ không chịu lui nhường
Những thương nhân ngọc thạch này nhao nhao rời đi, mà Trương Nghiễm Đức cùng Phùng Minh hai người cũng nắm lấy tay nhau, mang theo sợ hãi cùng thấp thỏm lo âu rời đi, Hoa Bảo Lâu lại khôi phục sự yên lặng.
"Phương Minh..."
"Chú Hoa, cháu biết chú muốn nói cái gì, số tiền kia coi như là cháu cho chú Hoa mượn trước, cháu tin tưởng nhất định chú Hoa có thể trả lại cho cháu đấy, trừ phi chú Hoa đã không có lòng tin với bản lĩnh buôn bán của mình."
Phương Minh cười cười, mà nghe được lời của Phương Minh, Hoa Bác Vinh cũng không tiếp tục sĩ diện cãi láo nữa, tất cả mọi thứ của nhà họ Hoa là ân công ban cho, nếu hắn không thể trả hết, giữ lại ân tình này để con mình còn có hậu đại hoàn lại đi.
"Chú Hoa, cô gái này rất không tồi."
Sự tình đã được giải quyết, nhìn Tưởng Oánh Oánh vẫn còn ngơ ngác đứng ở nơi đó, Phương Minh khó có được biểu dương một câu.
"Ừm, Oánh Oánh vẫn luôn là một nhân viên ưu tú bên trong tiệm chúng ta, sau khi xảy ra chuyện lần này, cũng không rời đi giống những nhân viên khác, đợi khi Hoa Bảo Lâu khôi phục buôn bán bình thường, có thể đảm nhiệm quản lý cửa hàng."
Nghe thấy những lời Hoa Bác Vinh nói, trên mặt Tưởng Oánh Oánh lộ ra vẻ vui mừng, hiện tại cô ấy chỉ là một người bán hàng bình thường, tiền lương thêm trích phần trăm trên dưới cũng cỡ sáu bảy nghìn, dù sao trong ngành nghề châu báu này người hướng dẫn được trích phần trăm không thấp, hơn nữa việc kinh doanh của Hoa Bảo Lâu vốn cũng rất không tệ.
Một người hướng dẫn đã có tiền lương cao như vậy, mà với tư cách là người quản lý cửa hàng có thể hưởng thụ 1% lợi nhuận trong tiệm, Tưởng Oánh Oánh cũng biết vào thời gian cửa hàng kinh doanh tốt nhất, một tháng chỉ tính tiền trích phần trăm người quản lý đã có thể lấy được 200 nghìn.
"Cám ơn ông chủ, cảm ơn cậu Phương, nhất định tôi sẽ cố gắng làm việc, không cô phụ kỳ vọng của ông chủ còn có cậu Phương." Tưởng Oánh Oánh vội vàng nói cám ơn, lúc này cũng không phải là lúc để khiêm tốn.
"Đây là thứ cô nên nhận được." Phương Minh khoát khoát tay, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía một người nam bán hàng khác cách đó không xa, người nam bán hàng kia thấy Phương Minh quét mắt tới, vẻ mặt chột dạ cúi đầu, ánh mắt không dám đối diện với Phương Minh.
Hoa Bác Vinh nhìn theo ánh mắt của Phương Minh, cũng nhìn thấy vẻ mặt của người nam bán hàng kia, nghĩ đến những thương nhân ngọc thạch này lại tới đây nhanh như vậy, trong lòng hắn liền hiểu rõ, cũng biết nên xử lý như thế nào.
Đinh linh linh!
Ngay khi Hoa Bác Vinh chuẩn bị mở miệng, điện thoại di động của hắn vang lên, sau khi liếc nhìn dãy số, nhíu mày lại nhấn xuống nút trả lời.
"Tao nói mày cái tên nhóc láo toét kia, mày làm trò gì vậy? Đi suốt cả đêm hôm qua không trở về nhà, mày muốn chọc tao tức chết sao?"
Hoa Bác Vinh ấn nút nhận cuộc gọi sau đó trực tiếp mắng lên, nghe được tiếng mắng của chú Hoa, Phương Minh lắc đầu, không cần nghĩ cũng biết bên kia điện thoại chính là Hoa Minh Minh.
"Cha, con có chút việc phải xử lý, ngày hôm nay cũng không quay về, cha và mẹ tự mình chú ý một chút."
"Mày nói cái gì, ngày hôm nay mày cũng không trở lại sao? Trong lòng tên nhóc khốn kiếp mày có còn gia đình hay không? Mày cả ngày..."
"Cha, sau khi xử lý xong chuyện con sẽ trở về, tốt rồi, tạm thời không nói nữa... Cái kia ai… Đã gọi điện thoại cho người trong nhà chưa? Có muốn được bảo lãnh nữa không..."
"Này này này, nộp tiền bảo lãnh cái gì? Tên ranh con mày có phải lại phạm tội nữa không?"
Tút tút tút...
Di động truyền đến tiếng tút tút tút, Hoa Minh Minh ở bên kia cúp điện thoại, vẻ mặt Hoa Bác Vinh tràn đầy sự phẫn nộ, mà Phương Minh lại nhíu mày lại, bởi vì khoảng cách gần, cho nên vừa rồi cậu cũng đã nghe được âm thanh của Hoa Minh Minh bên kia điện thoại.
"Nhất định là thằng nhóc này lại gây chuyện, mặc kệ nó, chính nó không trở về nhà, vậy cho dù chết ở bên ngoài cũng là chuyện của nó."
Vẻ mặt Hoa Bác Vinh tràn đầy vẻ hận rèn sắt không thành thép, Phương Minh lại cười cười lắc đầu, tuy rằng có đôi khi Hoa Minh Minh rất khốn nạn, nhưng còn không đến mức làm ra chuyện phạm pháp, có thể là gặp phải chuyện gì.
"Chú Hoa, hay là gọi điện thoại hỏi cho rõ đi."
Nghe được lời nói của Phương Minh, sau khi Hoa Bác Vinh suy nghĩ một chút lại bấm gọi lại số điện thoại kia, tuy rằng ngoài miệng mắng hung ác, nhưng rốt cuộc hắn cũng chỉ có một người con trai độc nhất như vậy, làm sao có thể thực sự không quan tâm, lời nói của Phương Minh vừa vặn khiến hắn có một lý do xuống dốc.
Điện thoại vừa gọi ra, không bao lâu liền có người tiếp thông, là giọng nói của một người đàn ông khác.
"Là người nhà của Hoa Minh Minh đúng không, Hoa Minh Minh đánh nhau ẩu đả ở KTV, bây giờ người bị thương muốn khởi tố hắn, các người làm người thân tốt nhất nên đến một chuyến, ở đồn công an Đại Bắc Môn..."
Nghe được giọng nói của cảnh sát trong điện thoại, sắc mặt Hoa Bác Vinh tái nhợt, sau khi cúp điện thoại tức giận tới mức tay đều đang run run.
"Tên nghịch tử này, trong nhà gặp phải chuyện lớn như vậy, vậy mà nó lại còn tranh giành tình nhân đánh nhau ẩu đả với người ta ở KTV, khởi tố, khiến những người đó đi khởi tố, tốt nhất để nó bị phán mấy năm tù, lần này chú sẽ không đi quản nó cái thằng khỉ gió này."
"Chú Hoa, hẳn Minh Minh không phải là người không hiểu chuyện như thế, cháu cảm thấy nhất định trong chuyện này còn có nội tình gì đó, hay là chúng ta đi xem một chút đi."
"Không đi, liền để nó chết ở đồn công an, không phải nó dám gây chuyện ấy ư, vậy hãy để nó tự mình giải quyết, nếu thực sự không phải lỗi của nó, vì sao mới vừa rồi nó không nói rõ ra trong điện thoại?"
Hoa Bác Vinh tự nhận bản thân mình hiểu rất rõ người con trai này, khẳng định chính là chạy đến KTV uống hơi nhiều rượu một chút, sau đó tinh trùng lên não đánh nhau ẩu đả cùng người ta.
Phương Minh mỉm cười, hình tượng của Hoa Minh Minh ở trong lòng chú Hoa thật sự chính là không tốt, đương nhiên, đây cũng là bởi vì hành vi cử chỉ của Hoa Minh Minh trong nhiều năm qua đưa đến, ở trong mắt chú Hoa, Hoa Minh Minh chính là loại chúa gây chuyện thị phi.
"Hay là đi xem một chút đi, dù sao thì bây giờ cách giờ ăn còn một đoạn thời gian, không vội."
Nét mặt già nua của Hoa Bác Vinh biến hóa mấy lần, một lúc sau mới đáp: "Nếu Phương Minh cháu nói như vậy, vậy chúng ta liền đi qua nhìn một chút, nhưng đừng hy vọng chú đi nộp tiền bảo lãnh cứu thằng nhóc nó ra, nếu nó thực sự làm chuyện phạm pháp gì thì cứ để nó ở trong đó đi, nhốt nó vài ngày, cũng vừa hay có thể giáo huấn nó, Phương Minh cháu cũng đừng giúp nó nữa."
"Tốt, cứ dựa theo chú Hoa nói, chúng ta chỉ đi xem thôi."
Phương Minh dựa theo lời Hoa Bác Vinh nói cười cười đồng ý, nhưng cậu cũng biết chú Hoa chỉ mạnh miệng thôi, cũng chỉ nói miệng nhốt mấy ngày như vậy, không thể nào thực sự nhìn Hoa Minh Minh bị khởi tố.
...
Đồn công an Đại Bắc Môn.
Trên đầu Hoa Minh Minh bao lấy khăn lụa, lúc này đang ngồi ở trên ghế ngoài hành lang của đồn công an, mà ở trước mặt của hắn cùng có năm người nam nữ trẻ tuổi đang ngồi, trong đó có hai người cũng quấn băng vải trên người giống Hoa Minh Minh.
Năm người này dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Hoa Minh Minh, nhưng mà Hoa Minh Minh chỉ trầm mặt không nói một lời.
"Hoa Minh Minh, vấn đề này tao sẽ không để yên, mày chờ xem, lần này tao muốn mày phải ngồi nhà đá bóc lịch.”
"Anh Khải, người ta thế nhưng ông chủ nhỏ của Hoa Bảo Lâu, đến lúc đó không chừng có thể dùng tiền giải quyết cảnh sát đấy?" Trong năm người có một người phụ nữ õng ẹo nói.
"Phi, còn ông chủ nhỏ, Hoa Bảo Lâu sắp vỡ nợ rồi, cha của hắn thiếu khoản nợ một cái mông (2), đến lúc đó hai cha con bọn họ cùng nhau vào ngục giam, vừa lúc tới ngục giam có thể bán mông (3), không chừng một lần còn có thể kiếm được hai ba trăm, làm mấy chục năm có thể trả hết nợ ra ngoài."
(2) Một cái mông: ý chỉ rất lớn
(3) Bán mông: là một từ ngữ mạng TQ, ý chỉ làm trai bao
"Ha ha, mấy trăm nguyên quá ít, mông của ông chủ nhỏ của Hoa Bảo Lâu non mềm như vậy, khẳng định phải đáng giá hơn một chút."
Hoa Minh Minh vốn đang trầm mặc nghe đến đó, đột nhiên từ trên ghế đứng lên, trực tiếp đập vào sau gáy đối phương.
"Lão tử đánh chết mày."
"Ai sợ ai."
"Sao đấy? Đánh hắn, đánh chết hắn đi."
Trong hành lang, Hoa Minh Minh cùng mấy người kia nhào vào đánh nhau, mặc dù đối mặt với nhiều người, nhưng Hoa Minh Minh chỉ nắm một người đánh, không thèm để ý quyền đấm cước đá của những người khác đối với hắn chút nào, trong lúc nhất thời hàng lang loạn thành một đống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận