Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 786: Thống trị một thời đại

Chương 786: Thống trị một thời đại
"Ở thời đại viễn cổ đó, tổ tiên Cửu Lê... Bọn họ, đã từng chinh phục cả vùng đất này."
Trong tiếng gió, thanh âm kia mang theo ngâm xướng, nói về Miêu tộc đã từng huy hoàng, cùng lúc đó, Vu Sư Chi Châu trong cơ thể Phương Minh tại thời khắc này dĩ nhiên tự động vận chuyển, mà theo Vu Sư Chi Châu chuyển động, giờ phút này đỉnh núi cũng xuất hiện biến hóa.
Cuồng phong gào thét, mây mù lay động bay tới, những mây mù này hội tụ vào một chỗ, từ từ hội tụ thành một đoàn, bao phủ Phương Minh vào trong đó.
Mây mù quanh quẩn, Lăng Duy đang đứng bên cạnh chỉ có thể nhìn thấy được mây mù mà không nhìn thấy Phương Minh, càng không nhìn thấy hình ảnh Phương Minh đang bị mây mù bao vây đã thấy lúc này.
Trong mây mù, ánh mắt của Phương Minh chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, ở nơi này, mây mù hóa thành hình chiếu, mang theo cảm giác thương hải tang điền xuất hiện ở trước mặt của cậu, đó là thời đại viễn cổ nào đó.
Ở thời đại kia, có một chủng tộc như vậy, bọn họ tung hoành khắp thế giới, thống trị cả phiến đại lục, ở thời đại kia, nguyên một đám cường giả hoặc bên hông có cự xà cuộn lại, hoặc đạp con nhện dưới chân, hoặc trên người có vật tổ...
Nguyên một đám cường giả chinh chiến khắp thiên hạ, tạo ra đường ranh giới vô cùng lớn, thậm chí ở trong hình ảnh này, Phương Minh còn chứng kiến đại lục Tây phương, người Miêu đã từng vượt qua ngăn cách giữa phương Đông và phương Tây, thống trị toàn bộ thế giới.
"Đó là một lịch sử huy hoàng sáng chói..."
Theo âm thanh truyền đến, trong lời nói kia có sự hồi tưởng đối với thời thịnh thế ấy, đó là thời đại mà người Miêu mạnh mẽ nhất.
Chẳng qua Phương Minh lại có nỗi nghi hoặc, người ở thời đại kia thật sự là người Miêu sao?
Về người Miêu, mấy nhà lịch sử học đã cho ra nhận xét thống nhất bọn họ thuộc về tộc Xi Vưu, là đời sau của Cửu Lê, nhưng mà cho dù Xi Vưu, trước đây ngay chỉ trong nội địa Trung Quốc cũng không thể thống nhất hết được, cuối cùng vẫn bại bởi hoàng đế, chớ nói chi là thống nhất cả đại lục phương Đông và phương Tây.
Từ một điểm này có thể đoán được, người Miêu xuất hiện trong hình chiếu này đương nhiên là trước cả thời có hoàng đế xuất hiện, là một thời đại không có bất kỳ ghi chép gì trong lịch sử.
Có phải từ trước thời kỳ Viêm Hoàng đã có văn hóa xuất hiện hay không, điểm này mấy nhà lịch sử học đã sớm có định luận, bất luận là tới từ chính văn hóa Nội Mông Hồng Sơn (1) từ năm 6000 TCN, còn là ngược dòng về văn hóa Từ Sơn từ năm 8000 TCN (2), cũng nói rõ là ở trước cả khi hoàng đế xuất hiện.
(1) Văn hóa Nội Mông Hồng Sơn: Là một nền văn hóa thời đại đồ đá mới ở đông bắc Trung Quốc. Các di chỉ thuộc văn hóa Hồng Sơn được phát hiện tại một khu vực trải rộng từ Nội Mông đến Liêu Ninh, có niên đại từ khoảng 15000 TCN đến 2900 TCN.
(2) Văn hóa Từ Sơn (8000-5500 TCN): là một nền văn hóa Hoàng Hà thời đại đồ đá mới, chủ yếu nằm ở khu vực nam bộ tỉnh Hà Bắc.
Nhưng vì sao như vậy các nhà khoa học còn dùng thời gian "Hoa Hạ trên dưới năm ngàn năm" này để hình dung, đó là bởi vì gần như không tìm thấy bất kỳ ghi chép gì về lịch sử trước năm 5000 TCN của triều Hạ (3), mà phiên bản về Viêm Hoàng nhị đế cũng được lưu truyền không dưới mười bản, mà ở phía trước Viêm Hoàng đã bị chôn vùi hoàn toàn.
(3) Nhà Hạ (2070 TCN – 1600 TCN): Nhà Hạ là triều đại phong kiến đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc
Có người nói bởi vì ở trước đó không có ghi chép bằng chữ viết, cho nên không cách nào bảo lưu lại văn minh, mọi người chỉ tính toán thời gian từ khi bắt đầu ghi chép, cho ra chữ số năm nghìn năm.
Thế nhưng, chẳng lẽ thời đại trước năm 5000 TCN kia thật sự không có cái gọi là chữ viết, không có cái gọi là văn minh sao?
Về điểm này cho tới bây giờ Phương Minh đều không đồng ý, cậu vẫn tin tưởng ở trước Ngũ Đế chí ít còn có văn minh tồn tại, hơn nữa còn là văn minh cực kỳ sáng chói, bởi vì năm tháng cậu lấy được từ trong ghi chép của truyền thừa Vu Sư đã vượt xa thời kỳ Ngũ Đế.
Người hiện đại nói bởi vì người cổ đại ngu muội cùng không được khai trí, cho nên tràn đầy sùng bái và sợ hãi đối với thiên nhiên, nói thời điểm đó rất nhiều bộ lạc sẽ tế bái thiên thần, có quá nhiều nghi thức cầu khẩn.
Thế nhưng đừng quên, đây là bắt nguồn từ tư tưởng của người hiện đại chúng ta để tìm hiểu, nếu như đặt một đứa bé bốn năm tuổi ở trên một hoang đảo, không dạy cho cậu bé này bất kỳ tri thức gì, mười năm sau, mỗi khi thấy sét đánh trời mưa xuống, liệu cậu bé có nghĩ tới quỳ lạy hay không?
Sẽ không, bởi vì cậu bé quỳ lạy có nghĩa là cái gì cũng không biết? Có lẽ có thể hắn sẽ nằm xuống, thậm chí có thể sẽ khiêu vũ, tất cả những hành động này đều tùy thuộc vào sự hiểu biết của bản thân cậu bé.
Có một loại văn hóa tên truyền thừa!
Chỉ khi những người ở thời đó biết quỳ lạy đại biểu cho thần phục cùng sùng kính, bọn họ mới có thể quỳ lạy, như vậy là ai nói cho bọn hắn biết, quỳ lạy đại biểu cho thần phục cùng sùng kính, là ai nói cho bọn hắn biết trên đời có Thần tồn tại?
Thần, tại sao cái từ này phải xuất hiện?
Chỉ có một cách giải thích duy nhất, trong đoạn lịch sử đã bị chôn vùi đó đã từng có văn minh tồn tại, những văn minh này bởi vì có chút nguyên nhân nên bị diệt, nhưng bọn họ vẫn để lại truyền thừa như cũ, mà những truyền thừa khác bị những người tới sau phát hiện, tiến trình học tập cùng diễn hóa, từ từ biến thành một nền văn minh mới.
Truyền thừa Vu Sư chứng minh được điểm này, mà bây giờ từ những hình chiếu mà cậu đã nhìn thấy lại một lần nữa chứng minh được điểm này.
Trong giai đoạn lịch sử bị chôn vùi đó, đã từng tồn tại một văn minh cực kỳ sáng chói, cái văn minh này thống trị toàn bộ thế giới, mà cái văn minh này chính là tổ tiên của Miêu tộc chân chính.
Ở trong thần thoại của người Miêu, Khương Ương là Thần sáng thế, nhưng Tổ Dao của Thủ Miêu kia đã nói rất rõ ràng, Khương Ương không phải người sinh ra sớm nhất, ở trước thần thoại đó đã từng có người Miêu tồn tại.
"Đó là một nền văn minh sáng chói nhất, lực lượng của vạn vật tự nhiên bị con người nắm ở trong tay, mặt trời mặt trăng và ngôi sao nương theo, phong vũ lôi điện hiệu lệnh, người có thể tới huy hoàng, duy chỉ có cổ hoàng ta."
Trong hình chiếu xuất hiện một bóng người, này là một bóng người đưa lưng về phía Phương Minh, ở sau lưng của bóng người này, vạn vật thần phục, dù cho vẻn vẹn chỉ là một bóng lưng, cũng triển lộ hoàn toàn không bỏ sót cái loại khí thế bễ nghễ thiên hạ này.
Cổ hoàng, ở trong những năm tháng vô tận trước đó, tổ tiên Miêu tộc được xưng là cổ tộc, mà hoàng của bọn họ liền cổ hoàng.
Thịnh thế vẫn còn tiếp tục, nhưng mà cho dù có huy hoàng hơn có anh hùng hơn, cũng không thể nhịn được thời gian mưa gió dần dần trôi qua.
Bóng người bễ nghễ thiên hạ kia cuối cùng cũng từ từ già nua, có lẽ tiếp qua một khoảng thời gian, vị cổ hoàng này sẽ bị chôn vùi dưới đất vàng.
Chẳng qua đúng lúc này, hình chiếu đột nhiên thay đổi, binh sĩ của cổ hoàng xuất hiện ở trước mặt bình dân, trên tay mỗi binh lính đều có ôm một đứa trẻ, những đứa trẻ sơ sinh này đến từ chính toàn bộ cổ tộc.
"Cổ hoàng vĩ đại là tín ngưỡng của cổ tộc, tín ngưỡng không thể đổ nát, cổ hoàng sẽ tỏa sáng cùng nhật nguyệt, mà đám con dân của hắn cũng lấy được trường sinh."
Dường như thanh âm truyền xướng kia đang giải thích cho hình ảnh này, Phương Minh nghe nói như thế lại ngây ra một lúc, trường sinh?
Điều mà những đế hoàng luôn luôn theo đuổi không có gì ngoài trường sinh, bởi vì mỗi một vị đế hoàng đều đứng ở vị trí đỉnh phong nhất, bọn họ khát vọng có thể kéo dài quyền lực, nếu những đế hoàng này không mưu cầu trường sinh mới là kỳ quái, nhưng ý của lời này dĩ nhiên nói tới tất cả người cổ tộc đều có thể trường sinh, điều này thật sự khiến người ta giật mình.
Những đứa trẻ sơ sinh này bị đưa vào bên trong một tòa cung điện, sau đó từng con từng con trùng màu vàng quỷ dị chui vào bên trong đầu những đứa bé này, cộng sinh cùng những đứa bé này.
Vật đổi sao dời, những đứa trẻ này đều đã lớn lên hết, bọn họ tự xưng là tín đồ trung thành nhất của cổ hoàng, bọn họ trấn thủ tứ phương thay cổ hoàng, mà bọn họ thật không hề già đi, hoặc có lẽ là bọn họ được trường sinh theo một loại hình thức khác.
Khi những người này chết đi, một con trùng chui ra khỏi đầu của bọn họ, mà con trùng này lại bò vào trong đầu một đứa trẻ mới sinh khác, sau đó nương theo đứa bé tiếp tục trưởng thành.
Nhóm trẻ này lớn lên có dáng dấp giống đám binh sĩ đã chết kia như đúc...
"Đây là?"
Tròng mắt Phương Minh co rút lại, hai đời binh sĩ giống nhau như đúc, nguyên nhân tạo thành biến hóa này hẳn chính là loại trùng màu vàng kia.
Hoặc cũng có thể nói sau khi những đứa bé này lớn lên đã kế thừa linh hồn của những binh sĩ kia, như vậy theo một cách giải thích nào đó có thể tính đây thật sự là trường sinh, loại trường sinh đổi một thân thể khác để sống sót.
Về phần phải chăng có thể vĩnh viễn sống sót, chỉ sợ còn phải xem thọ mệnh của kim trùng này có thể kéo dài bao lâu, chẳng qua rất nhanh Phương Minh đã biết đáp án.
"Cổ hoàng không bao giờ già yếu, Thánh trùng không bao giờ suy nhược, cổ tộc, đã trở thành chủng tộc bất tử."
Trong thanh âm cho Phương Minh đáp án, đó chính là con trùng màu vàng này vĩnh viễn không chết, cũng liền có nghĩa người cổ tộc có thể mãi sống sót, nếu là như vậy, như vậy cổ tộc sẽ vĩnh viễn không bị tiêu diệt.
Một văn minh mạnh mẽ thống trị thế giới, một chủng tộc bất tử, Phương Minh rất muốn biết sau này cổ tộc lại đã trải qua cái gì, dĩ nhiên lại biến mất trong lịch sử.
Dù sao lấy sức chiến đấu của Cổ tộc đã biểu hiện ra trong hình ảnh này, đã không có bất kỳ chủng tộc nào có thể chống lại bọn họ, hơn nữa bởi vì binh sĩ cổ tộc là bất tử, cũng không tồn tại tình huống phản loạn, bọn họ vĩnh viễn hiệu trung với cổ hoàng.
Phương Minh mang theo nghi ngờ tiếp tục xem tiếp, kế tiếp hình chiếu cũng thực sự không để cho cậu thất vọng, rốt cục cậu đã nhìn thấy chân tướng Cổ tộc suy bại.
Vốn có quyền lực vô thượng và sự sống vĩnh hằng, sau đó cổ hoàng bắt đầu làm một chuyện lớn vô cùng kỳ công, cuối cùng dùng toàn bộ lực lượng của cổ tộc đi xây dựng một cánh cửa.
"Cổ hoàng vĩ đại, cuối cùng dùng lực lượng tứ hải bát hoang xây dựng một cửa vĩnh hằng, sau khi xây dựng cửa này, truyền thuyết..."
Âm thanh đột nhiên im bặt mà dừng, bởi vì ở bên trong hình chiếu kia, một cửa vòng sáng đã xuất hiện, cổ hoàng đứng ở phía trước cửa vòng sáng kia, ở phía sau hắn là đại quân cổ tộc vô tận.
Ngay tại lúc cổ hoàng muốn dẫn theo binh lính của hắn vào bên trong cửa vòng sáng kia, một bóng người xuất hiện, vậy là một cô gái mặc quần áo trắng như tuyết, mang theo phong thái tuyệt thế, ở dưới chân của cô ấy là cửu tinh lưu chuyển.
"Cửu tinh Vu Sư? Chính là nữ Vu đã xuất hiện bên trên tấm bia đá kia sao?"
Phương Minh nói nhỏ, mà giờ khắc này trong chân dung lại Sơn Băng Địa Liệt, ở trước mặt bạch y nữ tử kia, đại quân cổ hoàng vẫn lấy làm kiêu ngạo không chịu nổi một kích, vô số binh sĩ ngã xuống, máu tươi lây dính cả vùng đất, một hoàng triều thịnh thế cứ như vậy đổ nát chia lìa.
Cuối cùng, trong tấm hình chỉ còn sót cổ hoàng cùng bạch y nữ tử, áo bào màu vàng của cổ hoàng nhuốm máu, mà bạch y nữ tử lại đứng lặng yên ở nơi này.
"Cổ hoàng vĩ đại, cuối cùng không thể bước ra một bước kia, khi một người đại biểu một thời đại kia đứng ở trước mặt cổ hoàng, mặt trời mặt trăng và ngôi sao đều muốn thất sắc, thế gian vạn vật không thể địch nổi."
Cổ hoàng cùng bạch y nữ tử đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng, một đạo thanh âm trầm thấp truyền ra: "Vì sao ngăn ta?"
"Sai đường, cuối cùng liền là sai." Âm thanh trong trẻo lạnh lùng truyền ra, phảng phất như đã không được thiên địa dung thứ, nương theo lấy sấm sét nổ vang.
"Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì ngươi không đi một bước này, thì không cho ta đi một bước này, nếu không muốn, trước đây vì sao lại muốn truyền văn minh cho ta."
Thanh âm khàn khàn của Cổ hoàng mang theo không cam lòng, "Ngươi làm hoàng sư, truyền cho ta đại đạo, rồi lại diệt đại đạo của ta, trong mắt ngươi, ta chỉ là một vật thí nghiệm mà thôi."
"Hận, ta hận!"
Bạch y nữ tử trầm mặc, một lúc sau lập lại câu nói kia: "Sai đường, cuối cùng liền là sai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận